Chương 23

“Tầm Mạch Mạch.”

Cảm giác được có người gọi mình, Tầm Mạch Mạch tỉnh lại. Đến khi nhìn thấy đoàn sương đen bay cạnh cửa sổ liền vén chăn xuống giường.

“Phu quân!”

Tầm Mạch Mạch có chút kinh hỷ, sau khi làm mất Linh Lung thạch, nàng còn sợ phu quân không tìm được nàng, không nghĩ nhanh như vậy phu quân đã đến rồi.

Con ngươi huyết hồng nhìn thoáng qua Tầm Mạch Mạch chỉ mặc áo trong, nàng vốn ăn mặc không lộ nhưng chỉ có một lớp quần áo khiến người ta không khỏi sinh ra chút ý nghĩ kiều diễm. Đặc biệt nàng vừa ngủ dậy, trên mặt hồng hồng, đôi con ngươi mang máng ánh nước.

“Đánh thức ngươi?”

Đồ Thanh bỗng nhiên nhớ tới, nàng từng nói không thích bị đánh thức lúc đang ngủ.

“Không có, ta vừa ngủ không bao lâu.”

Tầm Mạch Mạch nhịn không được xoa xoa đôi mắt khiến mình tỉnh táo một chút, sau đó cúi đầu xin lỗi.

“Thực xin lỗi phu quân, ta đánh mất Linh Lung thạch.”

“Ta biết.” Đồ Thanh nhàn nhạt đáp.

“Phu quân biết? Vậy phu quân tìm Linh Lung thạch?”

“Ân.”

“Tìm được sao?”

“Tìm được rồi.”

“Phu quân có thể đem Linh Lung thạch đưa Mạch Mạch được không? Mạch Mạch bảo đảm về sau không bao giờ đánh mất nữa.”

Tầm Mạch Mạch vươn tay, khẩn cầu nói.

Đồ Thanh không có lập tức trả lời cũng không đem Linh Lung thạch tìm về đưa cho nàng mà dùng đôi con ngươi huyết hồng nhìn chằm chằm thật lâu, tựa hồ đang do dự.

Mãi cho đến khi Tầm Mạch Mạch lộ vẻ khẩn trương hắn mới lên tiếng hỏi.

“Tầm Mạch Mạch, còn nhớ rõ vì sao ngươi hiến tế không?”

“Nhớ rõ.”

Nàng tất nhiên nhớ rõ, nếu không sao có thể giữ Linh Lung thạch đến bây giờ.

Trước năm năm tuổi, nàng vẫn luôn bị gửi nuôi ở thế gian, khi đó nàng vẫn cho rằng mình là nữ nhi hộ nông gia kia.

Bởi vì lớn lên đáng yêu lại là nữ hài duy nhất trong nhà, nàng được lớn lên trong ngàn kiều vạn sủng.

Năm ấy nàng bốn tuổi rưỡi, dưỡng phụ dưỡng mẫu mang nàng cùng ca ca đệ đệ về thăm người thân, trên đường về gặp sơn phỉ.

Sơn phỉ không chỉ đoạt tiền tài còn muốn cướp dưỡng mẫu nàng, dưỡng phụ tất nhiên không đồng ý, lập tức chống cự nhưng không phải đối thủ của sơn phỉ bị chém thương.

Ca ca tám tuổi kéo nàng chạy bị chém đứt chân, cho dù vậy vẫn luôn kêu nàng chạy. Nhưng một nữ hài bốn tuổi rưỡi làm sao chạy nhanh bằng sơn phỉ. Rất nhanh nàng bị bắt lại, trong lúc kinh hoảng đã kích hoạt pháp khí phòng hộ của mẫu thân.

Kết giới Nguyên Anh kỳ xuất hiện bảo vệ nàng chặt chẽ bên trong.

Sơn phỉ thấy kết giới liền biết nàng có liên hệ với tiên nhân, dùng một nhà dưỡng phụ ép nàng đi ra. Bọn chúng sợ bị trả thù, muốn diệt cỏ tận gốc.

Nhưng nàng khi đó trên người có pháp khí phòng hộ còn không biết làm sao biết triệt hồi kết giới. Nàng ra không được chỉ có thể xin bọn chúng tha cho cả nhà nhưng bọn chúng không chịu.

Trong lúc tuyệt vọng nàng hoàn thành hiến tế, một đoàn sương đen xuất hiện trước mặt.

Thời khắc sương đen xuất hiện, ngoại trừ nàng và sương đen mọi thứ dường như bị đóng băng dừng lại.

“Ngươi xác định dùng chính ngươi cứu sinh mệnh những phàm nhân đó?”

“Cầu xin người cứu phụ thân, mẫu thân, ca ca, đệ đệ ta.”

“Ta là ma, ứng ngươi triệu hoán mà đến, ngươi cần hiến tế bản thân trở thành tế phẩm của ta, ta sẽ ký kết khế ước, hoàn thành thỉnh cầu của ngươi. Khế ước này cả đời không thể thay đổi, nếu nghĩ đổi ý ta sẽ thu hồi hết thảy đã cho ngươi cũng sẽ gϊếŧ ngươi.”

“Ta nguyện ý.”

Đối với Tầm Mạch Mạch khi đó, bất kể là ai, bất kể yêu cầu gì chỉ cần có thể cứu người một nhà nàng, nàng đều nguyện ý.

“Như vậy… khế ước thành lập.”

Sau đó, sương đen gϊếŧ sơn phỉ, cứu dưỡng phụ trọng thương để lại Linh Lung thạch cùng một câu cảnh cáo.

[Nhớ kỹ, khế ước đã thành, thân là tế phẩm nếu nghĩ phản bội sẽ vạn kiếp bất phục.]

“Ngươi khi đó mới vài tuổi, chưa hiểu khế ước là gì, ba trăm năm qua có từng hối hận?”

Trước đó Đồ Thanh chỉ muốn giải quyết khế ước, không quan tâm nàng có hối hận hay không nhưng lúc này không giống.

“Phu quân sao tự nhiên lại hỏi cái này?”

Tầm Mạch Mạch cảm thấy phu quân hôm nay cùng vài lần gặp trước có chút bất đồng.

“Trả lời ta.”

“Không có.”

Tầm Mạch Mạch không chút nghĩ ngợi nói.

“Đối với ta khi đó, bọn họ là người nhà, bất luận thế nào cũng phải cứu, cho dù hiện tại gặp phải lực lượng không thể đối kháng, vì mẫu thân ta cũng sẽ lần nữa hiến tế.”

“Được, vậy chúng ta thực hiện khế ước đi.”

Dứt lời, dây tơ hồng cột Linh Lung thạch bay ra dừng ở giữa hai người.

Tầm Mạch Mạch khó hiểu nhìn về phía sương đen, cái gì gọi là thực hiện khế ước, lúc trước không tính sao?

“Cho ta một giọt máu của ngươi.”

Đồ Thanh nói.

Tầm Mạch Mạch tuy là nghi hoặc nhưng vẫn nặn ra một giọt tinh huyết từ giữa mày. Giọt máu kia như bị lực lượng lôi kéo, hòa tan vào Linh Lung thạch.

Theo một mạt hồng quang hiện lên, Tầm Mạch Mạch liền thấy mình cùng Linh Lung thạch có cảm ứng, là một loại trói buộc vô cùng chặt chẽ.

Chỉ cần là người bình thường lúc này đều sẽ có chút mâu thuẫn. Tuy nàng chưa từng nghĩ phản bội khế ước vẫn không nhịn được nhíu mày.

“Hối hận?”

Thời điểm khởi động khế ước, Đồ Thanh vẫn luôn chú ý sắc mặt Tầm Mạch Mạch, tự nhiên không bỏ qua chân mày nàng hơi động.

“Không có, chỉ là chưa thích ứng.”

Tầm Mạch Mạch ăn ngay nói thật, nàng không có hối hận chỉ chưa thích ứng được trói buộc mãnh liệt mà thôi.

Nguyên lai lúc trước Linh Lung thạch không chút cảm giác là vì khế ước chưa khởi động.

“Làm tế phẩm, ngươi chỉ cần vì ta làm hai việc.”

Khế ước khởi động, cần báo cho tế phẩm chức trách.

“Thứ nhất, ta cần ngươi phụng dưỡng linh lực trợ giúp ta tu luyện cho đến khi ta đột phá Đại Thừa kỳ. Thứ hai, trong thời gian đó tuyệt đối không được phản bội. Đương nhiên thời điểm phụng dưỡng linh lực sẽ không ảnh hưởng đến tu vi và thọ mệnh của ngươi, nếu có ta cũng sẽ giúp ngươi phục hồi. Làm được hai điểm này, ta sẽ giúp ngươi giải trừ khế ước, trả ngươi tự do.”

Nguyên lai đây mới là chức trách của tế phẩm, Đại Thừa kỳ a, thọ nguyên của mình ước chừng không đợi được đến ngày đó.

“Ngươi có gì muốn hỏi sao?”

Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch không nói lời nào, lên tiếng hỏi.

“Cho nên, ta vốn không cần gả cho huynh đúng không?”

Tầm Mạch Mạch hỏi theo bản năng.

Đồ Thanh nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đáp.

“Không cần.”

Tầm Mạch Mạch nhẹ nhàng ân một tiếng, trên mặt không có may mắn cũng không có mất mát.

Lúc này ngoài cửa sổ thổi tới trận gió, thổi bay tóc Tầm Mạch Mạch, lúc này nàng mới phát hiện mình chỉ một bộ áo trong, vội khoác thêm áo ngoài.

Con ngươi huyết hồng hơi nheo lại.

“Phu quân…?” Tầm Mạch Mạch gọi xong mới phản ứng, ngượng ngùng cười “Ta gọi quen.”

“Không sao.” Đồ Thanh nói.

“Vậy ta vẫn gọi huynh là phu quân đi, lúc đó ta thực nghiêm túc đáp ứng.” Tầm Mạch Mạch cười nói.

Con ngươi đang nheo lại hơi trừng lớn một chút, Đồ Thanh ách giọng đáp.

“Tùy ngươi.”

“Phu quân, ta sẽ cố gắng thực hiện khế ước. Tuy linh lực ta không nhiều, nhưng huynh cần cứ đến tìm ta.”

“Biết mình linh lực không nhiều phải cố gắng tu luyện.” Từ lúc gặp Tầm Mạch Mạch, Đồ Thanh chưa thấy nàng tu luyện qua.

“Ách… ta nỗ lực.”

Tầm Mạch Mạch đáp ứng.

“Còn có cái này cho ngươi.”

Một quyển sách bay ra giữa hai người đang nói chuyện. Tầm Mạch Mạch đưa tay đón được, đọc ra mấy chữ trên bìa.

“Linh vật bách khoa toàn thư.”

“Ta không cảm giác sai thì ngươi đã được Thái Sơ Điệp nhận chủ, trong quyển sách này có giới thiệu về Thái Sơ Điệp, ngươi đọc cẩn thận. Thái Sơ Điệp là cơ duyên khó có được, nghiên cứu kỹ càng, có ích cho ngươi.”

“Đúng vậy.”

Tầm Mạch Mạch hai mắt sáng lên, mình đang không biết sử dụng Thái Sơ Điệp thế nào, phu quân liền mang một quyển sách đến.

“Ta đi đây.”

Đồ Thanh thấy không sai biệt lắm, xoay người muốn đi.

“Phu quân.”

Tầm Mạch Mạch gọi lại sương đen đã xoay người sang hướng khác.

Đồ Thanh nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

“Vì sao lần đầu gặp huynh không lấy tinh huyết của ta?”

Tầm Mạch Mạch mở to đôi mắt, hỏi rõ ràng.

Đồ Thanh ngẩn ra, vì sao lần đầu gặp không lấy tinh huyết, đương nhiên vì lúc đó còn mong ngươi phản bội, nhưng lời này hắn không thể nói, chỉ đáp.

“Ngươi lúc trước chưa có Thái Sơ Điệp, lấy tinh huyết hao tổn quá lớn.”

“Ta đã biết.”

Tầm Mạch Mạch ngậm miệng cười.

Đồ Thanh gật đầu, giống như khi tới bay ra ngoài.

Sau khi hắn đi Tầm Mạch Mạch không có lên giường ngủ tiếp mà thắp đèn đọc linh vật bách khoa toàn thư.

Chỉ là mới lật đến phần về Thái Sở Điệp còn chưa kịp xem thì phu quân nhà nàng đã đi lại quay lại, phiêu từ cửa sổ vào.

“Phu quân?”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.

“Quên một chuyện.”

Nói xong linh lực khẽ động, một trận cường quang hiện lên, Tầm Mạch Mạch bất giác nhắm mắt, lúc mở ra thấy một viên linh thạch lấp lánh to bằng nửa cái nhà ở trước mắt.

“Đây là…”

“Linh thạch trả ngươi.”

Nói xong Đồ Thanh bỏ chạy, lần này không có trở lại.

Tầm Mạch Mạch nhìn chằm chằm khoáng thạch lấp lánh, chút nữa thì bị linh quang lóe mù mắt, quyết đoán vung tay thu vào túi càn khôn sau đó cúi đầu đọc quyển sách trên tay. Chỉ là đọc đọc, nàng bỗng phụt cười ra tiếng.

Ta không phải tế phẩm của huynh sao? Cầm linh thạch còn trả về? Lấy tinh huyết còn lo hao tổn lớn?