Chương 22

Khê Cốc mãi đến giờ hợi một khắc mới về đến Quân Lai khách điếm. Vừa vào sân đã thấy người nào đó ngồi chờ.

“Ngươi sốt ruột tìm ta là vì Thái Sơ Điệp?”

Mạch khoáng thành nam sụp xuống, Thái Sơ Điệp nhận chủ, chuyện lớn ồn ào huyên náo như vậy, hắn không cố đi hỏi thăm cũng bị người ta nghị luận mà nghe được.

“Ân.” Đồ Thanh nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Xem ra, vận khí tiểu mười hai nhà ngươi không tồi a.”

Thời điểm nghe được Thái Sơ Điệp nhận chủ hắn đã có suy đoán, rốt cuộc tế phẩm này của Đồ Thanh linh khí Thân Hòa Độ cao hiếm thấy.

Ngồi xuống đối diện Đồ Thanh, Khê Cốc ung dung rót ly trà nhấp một ngum mới hỏi.

“Nói đi, muốn ta làm cái gì?”

“Nàng không biết dùng Thái Sơ Điệp.”

“Ngươi muốn ta dạy nàng?”

Khê Cốc nhíu mày.

“Về Thái Sơ Điệp ta cũng chỉ biết đại khái, phương diện này Chúc Ngôn tương đối hứng thú. Vì nghiên cứu linh thú linh vật, hắn còn biên soạn một quyển (linh vật bách khoa toàn thư).”

Chúc Ngôn là một tiền bối khác trong tộc Ám Ma. Bất đồng với Khê Cốc phong lưu thành tính, hắn sửa tu vô tình đạo chỉ thích nghiên cứu linh vật kỳ thú. Dùng cách nói của hắn, động vật đáng yêu hơn con người nhiều, tất nhiên là trước khi chúng thành tinh.

Đồ Thanh từng nghe Khê Cốc nói, Chúc Ngôn nuôi vô số linh vật nhưng khi chúng chuẩn bị hóa hình liền ném đi.

Đồ Thanh chỉ gặp qua Chúc Ngôn một lần, không tính là quen thuộc.

“Quyển sách này, ngươi có thể mượn cho ta chép lại một quyển không?”

Khê Cốc ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa sáng ngời nhìn Đồ Thanh, khóe miệng lộ ra ý cười hiểu rõ.

“Ngươi đây là quyết định?”

“Ân” Nếu đã quyết định, Đồ Thanh cũng dứt khoát thừa nhận “Dù sao nàng cũng không chủ động từ bỏ, chi bằng thuận theo tự nhiên.”

“Thuận theo tự nhiên, ngươi lừa quỷ à? Ta trước đây khuyên ngươi vô số lần ngươi đều không muốn sao bỗng nhiên sửa lại chủ ý? Nếu ngươi không nói rõ ràng, ta không giúp ngươi mượn sách.” Khê Cốc nói.

“Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy có bị phản bội lần nữa cũng không sao.”

Hắn từ đầu muốn cùng Tầm Mạch Mạch giải trừ khế ước là vì sợ bị phản bội. Bây giờ hắn thấy không sao, tế phẩm khế ước đương nhiên không cần giải trừ.

Khê Cốc là người tiếp dẫn của Đồ Thanh, nhìn hắn một đường đi tới, so với ai khác đều biết những lời này từ trong miệng Đồ Thanh nói ra có bao nhiêu không dễ dàng.

Lập tức không hỏi nhiều, phóng phù truyền tin hướng Chúc Ngôn mượn sách.

Kỳ thật những lời này, không riêng gì Đồ Thanh không dễ nói, bất cứ một Ám Ma nào cũng không dễ nói. Bị phản bội cũng không sao, đổi cách nói khác chính là chuẩn bị sẵn tâm lý bị phản bội.

Mà những lời này, mỗi một Ám Ma đều từng nói qua.

Hôm sau, Tầm Mạch Mạch đem bản vẽ Linh Lung thạch gửi cho Đồng Thanh Việt xong liền đến sân viện của Đồ Thanh cùng Khê Cốc.

Ngày hôm qua Đồ Thanh cùng nàng nói qua, hôm nay tiền bối Khê Cốc sẽ trở về, muốn nàng qua đây hỏi thăm sự tình Thái Sơ Điệp.

Tầm Mạch Mạch biết hai vị tiền bối thời gian qua giúp nàng không ít. Nếu trước đây thu thập Linh Chất Tử là hợp tác thì giảng giải về Thái Sơ Điệp, thuần túy là hỗ trợ.

Nàng muốn tặng qua vài thứ biểu đạt cảm tạ nhưng lại không biết tặng gì. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ đành lấy từ túi càn khôn ra hai hộp điểm tâm cuối cùng, miễn cưỡng xem như đặc sản.

“Tiền bối, đây là điểm tâm ta mang lên từ Huyền Linh giới, ta tự làm.”

Tầm Mạch cười cười đặt lên hai hộp điểm tâm.

“Ta nhớ rõ lần trước ở tửu lâu ngươi cũng đưa qua một hộp.” Khê Cốc hồi ức nói.

“Đúng vậy, hộp lần trước vị trà xanh, hộp này vị hoa mai. Là hàn mai ngàn năm ở Xích Ninh phong, hương vị đặc biệt ngon.”

Tầm Mạch Mạch nói.

“Vậy ta nếm thử.”

Khê Cốc thực nể tình cầm một khối điểm tâm bỏ vào miệng. Sau khi vào miệng, mùi hoa tản ra nhàn nhạt trộn lẫn một tia linh lực.

Nếu chỉ tính hương vị đương nhiên kém thực tiên yến ở tửu lâu ngày ấy nhưng đối người nào đó lại là cực phẩm.

“Ngươi không ăn?” Khê Cốc nhìn về phía Đồ Thanh.

“Đồ Thanh tiền bối, ngài nếm thử hộp này, hộp này vị bí đỏ. Bí đỏ trồng ở linh điền, đặc biệt ngọt, không thêm đường hay mật ong sẽ không quá ngọt.”

Tầm Mạch Mạch tự nhiên không có quên Đồ Thanh, vội vàng đem một hộp khác đẩy đến trước mặt hắn.

Nhìn hộp điểm tâm màu vàng Đồ Thanh không có cự tuyệt, giơ tay cầm một khối cắn một ngụm. Trong phút chốc, linh lực tế phẩm phụng dưỡng khiến ma khí trong cơ thể hắn hòa hoãn xuống, cơ bắp vẫn luôn căng chặt cũng thả lỏng.

Đồ Thanh không nhịn xuống, lại ăn thêm một ngụm to. Đối với Ám Ma, tế phẩm phụng dưỡng rất khó kháng cự, huống chi là tế phẩm chính hắn thừa nhận.

Tầm Mạch Mạch thấy Đồ Thanh nể mặt như vậy, cười vui vẻ.

“Chuyện của ngươi ta nghe Đồ Thanh nói nhưng ta hiểu biết với Thái Sơ Điệp cũng không nhiều.”

Phù truyền tin hôm qua cho Chúc Ngôn vẫn chưa có tin tức, Khê Cốc chỉ có thể nói những gì hắn biết.

“Tương truyền, Thái Sơ Điệp chính là linh vật tồn tại từ thời kỳ viễn cổ, là tinh linh Linh Chất Tử hóa thành.”

“Linh Chất Tử?” Tầm Mạch Mạch có chút khϊếp sợ, Linh Chất Tử có thể hóa thành linh vật?

“Không sai.” Khê Cốc nói “Thời kỳ viễn cổ linh khí nồng đậm hơn bây giờ rất nhiều, vạn vật thế gian đều có thể được linh khí tẩm bổ sinh ra linh thức, ngay cả chính linh khí cũng thế.”

“Từ linh khí hóa linh, như vậy rất cường đại.”

“Cũng không khoa trương như vậy, vạn vật đều bị hạn chế bởi quy tắc, linh khí sinh ra linh thức trở thành linh vật cũng chịu hạn chế của Thiên Đạo. Đương nhiên vì là linh khí biến thành nên nó đối với việc khống chế linh khí vô cùng tốt. Tựa như cá biết bơi, chim biết bay nhưng cũng không đánh vỡ cân bằng Thiên Đạo.”

Tầm Mạch Mạch như suy tư gì gật gật đầu.

“Hiện giờ linh khí không bằng thời kỳ viễn cổ nên chỉ nơi Linh Chất Tử có độ tinh khiết cực cao mới có thể thành hình. Linh Chất Tử sinh ra ở biển hoa ngàn linh, Thái Sơ Điệp cũng là tinh linh gần gũi linh khí nhất.

Bất quá hiện giờ linh khí đã không có năng lực thành hình, nên chỉ những nhân tài có linh khí Thân Hòa Độ cao mới có thể thấy được, cũng chỉ những người này có thể khiến Thái Sơ Điệp nhận chủ.

Thái Sơ Điệp một khi nhận chủ có thể tăng cao tốc độ tu luyện của chủ nhân, ít nhất tăng gấp đôi. Tiếp theo, Thái Sơ Điệp có thể trở thành đan điền thứ hai của chủ nhân, khi chủ nhân hao hết linh lực, Thái Sơ Điệp sẽ truyền linh lực sang.”

Nói tới đây Khê Cốc không khỏi tấm tắc.

“Nếu đang đánh nhau, hai bên đều hao hết linh lực, ngươi xuất kỳ bất ý, một chưởng có thể chụp chết đối phương.”

“Đan điền thứ hai?”

Tầm Mạch Mạch ánh mắt sáng lên, hỏi.

“Ta có thể dựa vào Thái Sơ Điệp kết đan, thậm chí nguyên anh?”

“Ách… cái này phỏng chừng có chút khó khăn.” Khê Cốc nói “Thái Sơ Điệp chỉ có thể giúp ngươi dự trữ linh lực, kết đan, kết anh vẫn phải ở đan điền của ngươi.”

Tầm Mạch Mạch có chút thất vọng nhưng không biểu hiện ra ngoài. Rốt cuộc với người khác, Thái Sơ Điệp là cơ duyên khả ngộ bất khả cầu, chẳng qua nàng là phế sài nên lãng phí thôi.

“Tiền bối, cảm ơn đã giải thích cho ta.”

“Không cần.”

Nói nửa ngày, lại ăn chút điểm tâm, Khê Cốc có chút khát, hắn nhấc ấm trà muốn rót cho mình một ly mới phát hiện nước đều bị người nào đó uống hết.

“Còn ăn, trà bị ngươi uống hết, còn không đi rót thêm.”

Khê Cốc chán nản, chính mình vì tiểu tế phẩm nhà hắn nói đến miệng khô lưỡi khô, hắn thì hay rồi, ở bên cạnh điên cuồng ăn điểm tâm. Một thân hơi thở sảng khoái kia, cách xa mười mét đều có thể cảm giác được.

“Ta đi cho, tiền bối nói cho ta nước ở nơi nào là được.” Tầm Mạch Mạch đón lấy ấm trà trong tay Khê Cốc.

“Ta đi.”

Đồ Thanh cũng không nói nhiều, đoạt ấm trà từ tay nàng, xoay người trở về phòng.

Chờ hắn đi rồi, Khê Cốc tròng mắt chuyển động, làm bộ lơ đãng oán giận.

“Vốn dĩ mấy ngày nữa ta mới về, kết quả gia hỏa Đồ Thanh này hôm qua ném bốn năm cái phù truyền tin thúc giục làm ta tưởng có chuyện gì hệ trọng, nguyên lai giúp nha đầu ngươi giải thích về Thái Sơ Điệp.”

“Không phải tiền bối định về hôm nay sao?” Tầm Mạch Mạch có chút kinh ngạc, nàng nhớ hôm qua Đồ Thanh nói tiền bối Khê Cốc đúng lúc hôm nay liền về.

“Sao có thể, ta lúc ấy còn thân thân trên giường, phù truyền tin một phong tiếp một phong, thiếu chút hỏng cả chuyện tốt.”

Chuyện tốt? Tầm Mạch Mạch đỏ mặt, thưa dạ.

“Đúng vậy… Thực xin lỗi.”

“Không sao, không sao.”

Khê Cốc dùng quạt che lại khóe miệng khẽ cong lên của mình, hỏi.

“Tiểu mười hai có cảm thấy Đồ Thanh đối với ngươi phá lệ để bụng?”

“Đồ Thanh tiền bối xác thực rất tốt với ta, tuy người có chút hung, tính tình cũng lớn nhưng thật nhiệt tâm còn bênh vực người mình.”

Trải qua thời gian ở chung, ấn tượng của nàng với Đồ Thanh đã biến thực tốt.

“Thái Sơ Điệp này nguyên bản người Huyền Thiên môn coi trọng, Đồng Thanh Việt nói cho ta mười vạn linh thạch thượng phẩm để ta không đi biển hoa ngàn linh. Ta vốn muốn đồng ý nhưng Đồ Thanh tiền bối không cho. Tuy hắn nói vì Đồng Thanh Việt kiêu ngạo nhưng ta biết hắn là vì ta.”

Nếu không phải thế Đồ Thanh không cần cùng Huyền Thiên môn nổi lên xung đột.

“Cho nên ngươi nguyên bản không muốn Thái Sơ Điệp?”

Khê Cốc nhướng mày.

“Ân.” Tầm Mạch Mạch cười khổ “Tình huống của ta, nếu thương trị không khỏi, cơ duyên cũng không dùng được.”

“Cho nên ngươi vì Đồ Thanh mới đi tranh Thái Sơ Điệp?”

“Cũng không thể nói là tranh, chỉ là ta cảm thấy Đồ Thanh tiền bối đã vì ta bênh vực kẻ yếu, ta không thể kéo chân sau.”

Tầm Mạch Mạch nói.

“Người khác tốt với ta, sao ta có thể không phân tốt xấu. Nương ta từ nhỏ đã dạy, làm người phải tuân thủ hứa hẹn, tri ân báo đáp.”

Trong mắt Khê Cốc hiện rõ ý cười, hình như hắn đã hiểu tiểu tế phẩm này vì sao một lòng với phu quân nàng như thế, cũng minh bạch, biệt nữu như Đồ Thanh vì sao lại nguyện ý tin tưởng một lần.

“Tiểu mười hai.” Khê Cốc đến trước mặt Tầm Mạch Mạch, nói nhỏ “Ngươi có cảm thấy Đồ Thanh có lẽ…” thích ngươi.

“Các ngươi đang nói cái gì?”

Đồ Thanh pha xong trà đi ra thấy Khê Cốc ghé vào tế phẩm nhà mình nói gì đó liền nhíu mày đi qua.

Khê Cốc hận sắt không thành thép, liếc mắt nhìn Đồ Thanh mắng thầm. Ngu ngốc, lão tử vừa định dọn đường cho ngươi còn bị ngươi đáng gãy. Giao tiếp kém như vậy để ta xem bao giờ ngươi mới tu đến cảnh giới đồng tâm được.

“Tùy tiện nói chuyện phiếm.” Tầm Mạch Mạch trả lời.

“Nói cái gì?”

Đồ Thanh nhìn chằm chằm Khê Cốc, lấy hiểu biết của hắn với người này, Khê Cốc nhất định đang có chủ ý xấu.

Hai người vừa nói chuyện tất cả đều về Đồ Thanh, hiện giờ đương sự ở đây, Tầm Mạch Mạch đương nhiên ngượng ngùng nói, chỉ có thể tìm cái cớ.

“Ta vừa hỏi Khê Cốc tiền bối vì sao trời nóng còn mặc áo lông chồn, Đồ Thanh tiền bối vì sao cả ngày mang mặt nạ.”

Đồ Thanh giật mình, đem ấm trà đặt lên bàn không nói gì, xem như tin.

“Áo lông chồn a?” Khê Cốc vuốt lông hồ ly mềm mại trên cổ mình, thở dài nói “Mặc nó vì thế gian quá lạnh lẽo.”

Tầm Mạch Mạch vẻ mặt mộng bức nhìn Khê Cốc bỗng nhiên ưu tư nhưng Khê Cốc lúc này không để ý nàng, chỉ bọc lại áo lông trên người như rất lạnh, vừa về phòng vừa nhắc nhân gian lạnh lẽo.

“Đừng để ý, hắn lại phát bệnh.”

Đồ Thanh ghét bỏ nói.

Tầm Mạch Mạch úc một tiếng, ngoan ngoãn không có hỏi lại.

Quay đầu nhìn thoáng qua trên bàn, hai hộp điểm tâm đã bị Đồ Thanh ăn gần hết. Đồ mình làm có người thích ăn đương nhiên là cao hứng, Tầm Mạch Mạch nói.

“Đồ Thanh tiền bối, lần sau ta làm điểm tâm sẽ tặng ngài hoặc là ngài muốn ăn ta sẽ làm cho ngài.”

“Ân.”

Đồ Thanh không cự tuyệt, tế phẩm nhà mình thượng cống hắn đương nhiên nhận vô tư.

“Ta đi trước đây.”

Tầm Mạch Mạch đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Buổi sáng ta nghe tiểu nhị nói phủ thành chủ tuyển người xuống mạch khoáng, ta cũng đi báo danh xem nếu trúng tuyển có thể tự vào tìm Linh Lung thạch.”

“Không phải Đồng Thanh Việt hứa tìm giúp ngươi sao?”

“Cục đá vốn dĩ đều giống nhau, người ngoài tìm không cẩn thận, ta muốn tự mình di tìm.”

“Nga.”

Đồ Thanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trong lòng bỗng dưng xúc động.

“Ngươi rất tò mò vì sao ta mang mặt nạ?”

“A? Ta… chỉ hỏi, cũng không phải rất tò mò.”

Trong nội tâm đương nhiên nàng có chút tò mò nhưng người ta mang mặt nạ tất nhiên là có nguyên do, nàng không muốn tọc mạch. Huống chi vừa rồi nàng chỉ thuận miệng, cũng không thật sự muốn biết.

“Muốn nhìn sao? Mặt ta.”

Đồ Thanh ngồi trên ghế đá, ngửa đầu, lông mi thật dài tạo thành bóng quạt. Bộ dáng kia tựa hồ Tầm Mạch Mạch muốn liền có thể tháo mặt nạ màu bạc xuống.

Tầm Mạch Mạch cũng không biết nên đáp nàng muốn nhìn hay không muốn, cảm thấy đáp án nào cũng không ổn. Vì thế nàng co rụt người chạy.

“Tiền bối, ta đi trước.”

“…” Đồ Thanh.

Lúc này trên trời xẹt qua một đạo lưu quang, bay vào phòng ngủ của Khê Cốc. Một lát sau, Khê Cốc cầm một quyển sách ra cửa, tùy ý vứt qua.

“Cho, sách ngươi muốn.”

Đồ Thanh đón được, cúi đầu nhìn là một quyển sách bìa lam, phía trên viết .

“Cảm ơn.”

Khê Cốc duỗi người trở lại phòng.

Đồ Thanh mở đến trang viết về Thái Sơ Điệp đọc.

Đêm khuya.

Vừa qua giờ tý.

Một đoàn sương đen bay ra khỏi khách điếm Quân Lai đến trăm dặm ngoài thành nam, dừng ở phía trên hắc động, sau khi cảm ứng được liền lao xuống đáy.

Đáy động đầy nham thạch vụn vỡ, sương đen dùng linh lực chấn vỡ một mảng nham thạch lộ ra vô số linh thạch lớn bé, quang mang đại trướng.

Nhưng sương đen không để ý đến, hắn lật qua vô số linh thạch, nhặt lên cục đá màu đen chỉ bằng ngón tay cái, được xuyên qua bởi sợi tơ hồng.

Thu được Linh Lung thạch, sương đen liền bay đi, ra đến bên ngoài mạch khoáng lại dừng lại. Hắn nhìn linh thạch lấp lánh phía dưới bỗng lao trở về, cuốn lên một khối linh thạch lớn nhất, linh khí tinh thuần nhất.