Chương 1

Huyền Linh giới, Thiên La tông.

Thiên La tông nằm sâu trong rừng là một nơi tu tiên đắc địa, mấy ngày gần đây rất náo nhiệt, dông như trẩy hội. Nguyên bản là nơi tiếp đón đệ tử ngoại môn của Thiên La tông người đông như biển.

Tầm Mạch Mạch vốn ở Xích Ninh phong, hiếm khi thấy quang cảnh náo nhiệt như vậy, lén trốn ra ngoài hóng chuyện.

“Ngày mai chính là ngày cửa vị diện ngàn năm một lần mở ra để người Thiên Linh giới tuyển đệ tử.” Mấy tán tu nói chuyện tại một quán rượu dựng tạm.

“Thiên La tông Đoạn Minh Hiên, Ngũ Hoa Môn Thanh Tu, hai người này khẳng định được tuyển.”

“Ngươi nói lời này không phải vô nghĩa sao? Hai người này là thiên tài nổi tiếng của Huyền Linh giới chúng ta, lần này kể cả không được tuyển, không quá ba trăm năm cũng có thể tự mình phi thăng lên.”

Hiện nay tu chân giới chia làm ba vị diện: Huyền Linh giới, Thiên Linh giới, Tiên Linh giới.

Mỗi lần lên một cấp vị diện, cấp bậc tu luyện càng cao, linh khí cũng càng nồng đậm, càng thích hợp tu luyện nên phi thăng lên vị diện cao hơn là mục tiêu theo đuổi của tất cả tu sĩ.

Trước khi tu vi đạt tới Nguyên Anh phi thăng, ngàn năm một lần vị diện mở ra thông đạo là cơ hội duy nhất của đệ tử Huyền Linh giới có thể tiến vào Thiên Linh giới.

Mà năm nay Thiên La tông chính là chủ trì. Nhiều ngày qua tụ tập hầu như toàn bộ tu sĩ trẻ tuổi.

“Ta nghe nói, chủ trì lần này có hai danh ngạch nội bộ, chẳng sợ tư chất không đủ cũng có thể tiến vào Thiên Linh giới.”

Chủ trì luôn là có chút phúc lợi.

“Cái này ta biết, ta nghe nói lần này Thiên La tông có hai danh ngạch nội bộ, một cái cho thiên kim trưởng môn, cái còn lại giao dịch cùng Ngũ Hoa môn.”

Tầm Mạch Mạch đang gặm quả nho ngẩn ra một chút, không vì gì khác, nàng chính là thiên kim trưởng môn.

“Thiên kim trưởng môn Thiên La tông nghe nói ngoại hình không tồi, tư chất cũng tốt, là đơn hệ kim linh căn, ba trăm tuổi đã kết đan.”

“Tư chất tuy rằng không tồi nhưng ở trong số trăm ngàn thiên tài cũng không tính là nổi bật, muốn được tuyển chọn cũng có chút không chắc chắn. Nếu ta là trường môn Thiên La tông ta cũng sẽ cho nữ nhi mình một cái danh ngạch.”

Tầm Mạch Mạch một bên phun hạt nho một bên không nhịn được tự giễu. Nhìn xem, Cổ Thanh Linh là một đứa con tư sinh so với chuẩn thiên kim như nàng còn được chú ý hơn nhiều.

Bất quá, đừng nói người ngoài chính là trong mắt đệ tử Thiên La tông, nàng cũng không bằng một đứa tư sinh nữ. Ai bảo cha mẹ nàng bất hòa là sự tình ai cũng biết. Cũng không biết bao giờ nương nàng mới nghĩ thông, hưu cái tra cha này, tiến về mùa xuân thứ hai.

“Có cha lợi hại chính là tốt, ai như chúng ta, muốn cọ linh khí cũng chỉ có thể ở bên ngoài ngoại môn cọ.”

Tầm Mạch Mạch đối với cha nàng không có chút quan tâm, định đổi nơi khác chơi tiếp thì nhận được một con hạc giấy bay đến.

“Tiểu Thương Nhĩ?” Hạc truyền âm này là tiểu đồng Thương Nhĩ gửi cho nàng. Tầm Mạch Mạch tiếp nhận, dùng linh khí kích hoạt.

“Tiểu thư không tốt, phong chủ mang theo kiếm Tinh La tìm người cha tiện nghi của tỷ liều mạng.”

Giọng Thương Nhĩ trẻ con nôn nóng.

“Ta đi.” Tầm Mạch Mạch bị dọa không nhẹ, lao ra khỏi quán rượu.

Mà sau khi nàng chạy đi có người chạy đến hô: “Mau, có người rút kiếm gϊếŧ trưởng môn Thiên La tông.”

Đang lúc đông người, thế nhưng có người dám đến Thiên La tông gây chuyện, chúng tán tu rượu cũng không uống, hạt dưa cũng không cắn chạy đi xem vị anh hào nào gan lớn như vậy.

Vì thế Tầm Mạch Mạch dùng pháp khí bay đến chủ phong gặp vô số người xem trò vui chạy đến.

Tầm Mạch Mạch chạy đến vẫn chậm một bước, khi nàng đến nơi, mẫu thân nàng Tầm Ca đã bổ một kiếm về đại điện trưởng môn Thiên La tông. Vô số tu sĩ đến xem chiến, chỉ thấy một thân ảnh đỏ như lửa từ trên trời giáng xuống, hạ một kiếm, trận pháp phòng ngự của đại điện trưởng môn đã tan nát.

“Ta đi, đây là cái thực lực gì.”

“Tuyệt, đỉnh Nguyên Anh, kém một bước liền phi thăng.”

“Tiểu thư.”

Thương Nhĩ truyền tin cho Tầm Mạch Mạch xong chạy đến thấy Tầm Mạch Mạch giữa đám người liền vội vàng đi qua.

“Chúng ta đi tìm phong chủ.”

“Đừng đi.” Tầm Mạch Mạch giữ chặt hài tử, nói: “Tu vi này của chúng ta, đi qua chỉ khiến nương thêm phiền.”

“Chẳng lẽ chỉ đứng nhìn?” Thương Nhĩ ninh mi suy nghĩ.

“Nhìn trước.” Tầm Mạch Mạch không lo lắng cho an nguy của nương nàng. Không kể nương nàng tu vi đã là đỉnh Nguyên Anh, chỉ kém một bước liền phi thăng thì chuyện trưởng môn phu nhân bổ trận phòng ngự nhà mình, cũng chỉ là chuyện nhà, lão cha nàng cũng không thể làm gì.

Bất quá lại nói, nương nàng mấy trăm năm đều ở Xích Ninh phong tránh mặt, như thế nào hôm nay lại ra cửa. Chẳng lẽ rốt cuộc nghĩ thông suốt muốn toàn bọ mọi người chứng kiến nàng cùng Cổ Ngọc Thành ly hôn?

Trong lúc Tầm Mạch Mạch suy nghĩ, kiếm thứ hai đã tới, kiếm này mà bổ xuống thì đại điện trưởng môn sẽ thành đống phế tích.

“Khanh…” Một trận tiếng kim loại va chạm.

Một thanh huyền thiết kiếm từ đại điện trưởng môn bay ra ngăn chặn kiếm thứ hai của Tầm Ca.

Thiên La tông trưởng môn Cổ Ngọc Thành đen mặt nhìn đạo lữ của mình, thần sắc phức tạp: “Tầm Ca, ngươi làm gì vậy?”

“Ta tới lấy một thứ.” Tầm Ca nhìn Cổ Ngọc Thành, trên mặt xẹt qua tia chán ghét.

“Thứ gì?” Cổ Ngọc Thành nhíu mày.

“Thiên Linh thạch.” Tầm Ca nói.

Hai người nói chuyện cũng không kiêng dè, ở trước mặt công chúng nên mọi người vừa nghe xong đã hiểu rõ. Có người không hiểu vội hỏi người bên cạnh.

“Đạo hữu, Thiên Linh thạch là cái gì?”

“Ta biết, Thiên Linh thạch là bằng chứng đi Thiên Linh giới, có thiên linh chi khí, đệ tử được lựa chọn đều sẽ có một viên linh thạch.” Thời điểm nhiều người, luôn có vài người kiến thức rộng rãi.

“Không phải ngày mai mới tuyển chọn sao?”

“Ngốc, nàng khẳng định là muốn danh ngạch nội bộ của Thiên La tông.”

“….”

Mọi người mồm năm miệng mười đoán được đại khái.

Tầm Mạch Mạch đứng trong đám người lập tức hiểu được nương nàng muốn lấy Thiên Linh thạch cho nàng. Bất quá với tư chất hiện giờ của nàng, lấy vào tay cũng vô dụng, không bằng cho tiểu Thương Nhĩ.

Quả nhiên, Tầm Ca tiếp tục nói: “Thiên La tông được hai cái danh ngạch, một cái ngươi cho tư sinh nữ Cổ Thanh Linh, cái còn lại cho Mạch Mạch mới phải. Không có lẽ con riêng có mà thiên kim chính quy lại không có.”

Cổ Thanh Linh là tư sinh nữ?

Cổ trưởng môn còn một nữ nhi nữa?

“Ta nhớ ra rồi, vị này là song tu đạo lữ của Cổ trưởng môn, Phong chủ Xích Ninh phong của Thiên La tông.” Một lão giả đầu bạc hô. Tầm Ca cùng Cổ Ngọc Thành tuy rằng mấy trăm năm nay như người lạ, nhưng lúc trước hai người kết làm đạo lữ vẫn là có người biết đến.

“Hai người này thế nhưng là đạo lữ nhưng thế nào lại như kẻ thù?”

“Không nghe thấy sao? Cổ Thanh Linh là tư sinh nữ, xem ra Cổ trưởng môn cũng phạm phải sai lầm đa số nam nhân đều phạm.”

“Nghe chuyện này có vẻ, Cổ trưởng môn đem danh ngạch cho con riêng mà lại không cho con ruột nên đạo lữ đánh tới cửa.”

“Không thể tưởng được Cổ Ngọc Thành bên ngoài một bộ trời quang trăng sáng lại là loại người này.”

“Này các ngươi không biết đi, năm đó vị nữ tử áo đỏ kia ỷ vào tu vi cao hoành đao đoạt ái, đuổi nữ tử mà trưởng môn yêu thương đi. Đến khi Cổ trưởng môn biết chuyện đương nhiên không còn cảm tình, chưa hưu thê đã là tận tình tận nghĩa.” Lão giả đầu bạc nhận ra Tầm Ca nói.

“Thì ra là thế.” Mọi người bừng tỉnh.

“Đánh rắm!” Tầm Mạch Mạch thở phì phì trừng lão giả nói bậy “Người biết cái gì, rõ ràng là Cổ Ngọc Thành phụ tình bạc nghĩa.”

“Tiểu tu sĩ” Lão giả đầu bạc không cao hứng “Lúc bọn họ kết đạo lữ ta còn tới uống một ly rượu, ngươi khi đó còn chưa sinh ra đi. Ta không biết, ngươi thì biết.”

Tầm Mạch Mạch nghẹn lời, lúc đó đúng là nàng còn chưa sinh ra. Nói không lại, nàng nhân lúc nhiều người nghiến chân lão giả một cái. Lão giả rên một tiếng, ngồi xổm xuống.

Tán tu bên này nghị luận náo nhiệt, Tầm Ca cùng Cổ Ngọc Thành trong sân cũng đang cãi cọ: “Đem Thiên Linh thạch cho Thanh Linh là quyết định chung của cả tông môn.”

“Nga, ta là trưởng môn phu nhân, phong chủ Xích Ninh phong, như thế nào lại không biết việc này?” Tầm Ca cười lạnh.

“…” Cổ Ngọc Thành nhìn xung quanh, lúng túng: “Không phải trước nay ngươi không quan tâm mấy chuyện này sao?”

“Ta không để ý, nhưng đồ của Xích Ninh phong người khác dựa vào cái gì lấy đi?” Tầm Ca chất vấn vang cả ngọn núi.

“Thiên Linh thạch khi nào thành của Xích Ninh phong?” Cổ Ngọc Thành nhíu mày.

“Vì sao?” Tầm Ca nói: “Đệ tử Thiên La tông vô số, Thiên Linh thạch lại thuộc về Cổ Thanh Linh còn không phải vì nàng là con gái ngươi sao?”

Cổ Ngọc Thành nghẹn lời.

“Đích nữ còn chưa có thì làm gì đến lượt một đứa con riêng?” Tầm Ca hỏi lại.

“Chuyện này ta sẽ nói chuyện với ngươi sau, ngươi về Xích Ninh phong trước đi.” Cổ Ngọc Thành không muốn bị mọi người chế giễu.

Tầm Ca chính là tới gây chuyện, sao có thể bỏ qua dễ dàng: “Thiên Linh thạch nhất định phải đưa ta bây giờ.”

Cổ Ngọc Thành cưỡi cọp khó xuống, mấy năm nay hắn cùng Tầm Ca như người xa lạ có xu thế cả đời không qua lại. Ngày thường hắn tốt với Cổ Thanh Linh cũng không thấy Tầm Ca tới nháo, vốn tưởng nàng không thèm để ý, ai dè hôm nay cho hắn khó coi thế này.

Đúng, so với nữ nhi Tầm Mạch Mạch, hắn càng yêu thương đại nữ nhi Cổ Thanh Linh, nhưng hắn đưa nàng Thiên Linh thạch cũng là vì nàng đạt tới tiêu chuẩn tuyển chọn. Mà Tầm Mạch Mạch ba trăm năm chỉ miễn cưỡng Trúc Cơ, cái tư chất này đi Thiên Linh giới cũng chỉ lãng phí một cái danh ngạch. Cho nên hắn mới không suy xét Tầm Mạch Mạch.

Nhưng lý do này Tầm Ca sẽ không nghe.

“Cha?” Lúc này một nữ tử tú lệ, linh khí bức người đi ra từ trong đại điện, là đại nữ nhi Cổ Thanh Linh của Cổ Ngọc Thành.

“Thanh Linh.” Cổ Ngọc Thành nhìn về phía nữ nhi.

“Cha, đem Thiên Linh thạch cho muội muội đi, nữ nhi tin tưởng với tư chất của mình cũng có thể được tuyển chọn. Muội muội tư chất không tốt, ba trăm năm mới miễn cưỡng Trúc Cơ, Thiên Linh thạch rất quan trọng với nàng.” Vừa nói, Cổ Thanh Linh lấy ra từ túi càn khôn một cục đá màu xanh băng, đúng là phiếu thông hành đi Thiên Linh giới Thiên Linh thạch.

Thoáng chốc, một mạt linh khí nồng đậm tỏa ra từ Thiên Linh thạch khiến mọi người thần sắc chấn động, linh mạch dãn ra. Các tu sĩ vây xem sôi nổi cảm thán sự huyền diệu của Thiên Linh thạch.

“Một cục đá đã có linh khí như vậy, có thể tưởng tượng bộ dáng của Thiên Linh giới.”

“Cổ Thanh Linh vậy mà nhường ra danh ngạch, nếu là ta, có chết cũng không nhường.”

“Nhưng thật ra có vài phần khí khái.”

“Có cái đối lập này, muội muội nàng liền kém xa lắc.”

“Ba trăm tuổi mới Trúc Cơ, một phế vật như vậy không phải lãng phí một danh ngạch sao? Trách không được Cổ trưởng môn không cho nàng.”

“Ngươi nhìn nương nàng một kiếm bổ cả đại trận nhà mình, liền biết không phải đèn cạn dầu. Mẫu thân như vậy, nữ nhi tự nhiên không tốt đi đâu được.”

Cổ Thanh Linh một phen diễn xuất rộng lượng lập tức khiến hướng gió đổi chiều. Đồng thời thể hiện Tầm Ca tới cửa đòi Thiên Linh thạch là cỡ nào bá đạo cùng ngang ngược vô lý.

“Tức chết ta!” Thương Nhĩ không thể nhìn người khác bôi nhọ phong chủ cùng tiểu thư, tức giận muốn cùng người khác lý luận. Tầm Mạch Mạch thấy vội vàng kéo lại.

“Tiểu thư, tỷ kéo ta làm gì, bọn họ đang bôi nhọ tỷ.” Thương Nhĩ còn nhỏ, không chấp nhận được chuyện bị đổi trắng thay đen.

“Cùng người khác lý luận có ích gì?” Tầm Mạch Mạch tuy rằng cũng giận nhưng lại biết, hướng gió đã đổi.

Thanh danh Cổ Thanh Linh luôn luôn tốt. Nếu lúc này nàng nhảy ra lý luận, người khác thấy nàng phế sài, phỏng chừng lại hướng cha con Cổ Ngọc Thành bên kia đi.

“Thiên Linh thạch vốn là của tiểu thư, tiểu thư mới là thiên kim trưởng môn, tức chết ta.” Thương Nhĩ không phục.

“Đừng tức giận, đừng tức giận, cuối cùng Thiên Linh thạch vẫn là của ta.” Tầm Mạch Mạch an ủi nói: “Bọn họ thanh danh dễ nghe, nhưng chúng ta có lợi ích thực tế.”

Thương Nhĩ cảm thấy có đạo lý, tức khắc bớt giận.

“Đi, trở về chờ mẫu thân.”