Rời khỏi tiền trang, Tầm Mạch Mạch đến phố ẩm thực. Tính toán ăn xong cơm trưa liền đi dạo thành Hương An. Trước khi sư bá đến đón nhanh chóng làm quen hoàn cảnh ở Thiên Linh giới.
Phố ẩm thực cách tiền trang không xa, đi bộ một khắc liền đến.
Trên phố ẩm thực khá đông người, phần lớn lại là tu sĩ, tuy nói tu chân kiềm chế du͙© vọиɠ, nhưng thực tế ít người có thể từ bỏ mỹ thực.
“Ăn nhà nào tốt nha?” Tầm Mạch Mạch cầm quyển sách nhỏ trong tay, giở đến trang giới thiệu ẩm thực, mau chóng tìm được một nhà khá nổi tiếng.
Tu đạo ngàn vạn, nhưng có thể lấy đồ ăn nhập đạo, đã ít lại càng ít, cho nên thực tu ở Thiên Linh giới phi thường hi hữu.
Tầm Mạch Mạch ở Huyền Linh giới còn chưa gặp bao giờ, bây giờ thấy tiệm cơm thực tu làm sao có thể bỏ qua.
“Khách quan, thực ngại quá, quán đã đầy khách, nếu không ngài lần sau lại đến?” Tầm Mạch Mạch mới đến bên cạnh đã nghe tiểu nhị nói chuyện với một vị khách khác.
Hiển nhiên, trong tiệm đã đầy bàn.
“Không có biện pháp sao?”
Có người chưa từ bỏ ý định.
“Ta từ trong bí cảnh đi ra, bay một ngày một đêm chỉ vì có thể được ăn một bàn thực tiên yến.”
“Tiên quân mỗi tháng chỉ làm năm mươi bàn thực tiên yến, hiện giờ toàn bộ đã đầy, trừ phi có người trong quán đồng ý cùng ngài ghép bàn.” Tiểu nhị cười làm lành nói.
“Ai, ngươi nói điều này không phải vô nghĩa sao? Thực tiên yến, đoạt còn không được, ai sẽ nguyện ý chia sẻ cùng người khác.” Tu sĩ chỉ có thể ảo não rời đi.
Một tháng chỉ làm năm mươi bàn, xem ra vị thực tu tiên quân này bộ dáng rất lợi hại.
Tầm Mạch Mạch tuy rằng rất muốn ăn nhưng cũng biết chính mình là người xa lạ, không có ai đồng ý ghép bàn, chỉ có thể hôm khác tới thử thời vận.
“Tiên tử, quán chúng ta đã đầy khách.” Tiểu nhị thấy Tầm Mạch Mạch còn chưa rời đi, lại giải thích một lần.
“A, ta biết, ngày mai lại đến.” Tầm Mạch Mạch hoàn hồn, tính qua tửu lâu bên cạnh ăn linh tinh chút.
“Nha đầu, muốn ghép bàn với ta không?”
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm mang theo ý cười từ lầu hai truyền đến.
Tầm Mạch Mạch kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện là một tu sĩ mặc áo lông chồn, đôi mắt hoa đào, anh tuấn bức nhân.
“Tiền bối… người gọi ta sao?” Tầm Mạch Mạch chỉ chính mình, xác nhận hỏi.
“Trên đất đầy người, ngươi xem như dễ nhìn, ta thích cô nương xinh đẹp.” Khê Cốc ghé vào lan can lầu hai, nhìn Tầm Mạch Mạch phía dưới chớp chớp mắt.
Tầm Mạch Mạch vừa đến cửa tửu lâu hắn đã chú ý, vì có quan hệ với Đồ Thanh, hắn nhiều ngày qua cũng chú ý nàng, lúc này liền lấy cớ làm quen chút. Mặc kệ Đồ Thanh cuối cùng bỏ hay giữ, có liên quan với Linh Lung thạch, quen biết vẫn tốt hơn.
Thích tiểu cô nương xinh đẹp? Chẳng lẽ vị tiền bối này coi trọng mình?
Tầm Mạch Mạch tuy từ nhỏ được bảo hộ rất tốt nhưng ít nhiều vẫn nghe mấy chuyện bát quái trên phố. Một số tiền bối tu vi cao thâm coi trọng nữ tu xinh đẹp, thu làm thị thϊếp cũng là chuyện thường thấy.
Tu giả sinh mệnh dài lâu, sau Kim Đan kỳ là một nghìn năm, người phàm bình thường thọ mệnh có mấy chục năm cũng tam thê tứ thϊếp, huống chi là tu sĩ.
Rất nhiều đạo lữ phân phân hợp hợp, hợp hợp phân phân, năm rộng tháng dài cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì.
Tuy làm thị thϊếp nói không dễ nghe, nhưng chỉ cần là ngươi tình ta nguyện, người khác cũng không nói được gì. Rất nhiều nữ tu không có căn cơ làm thị thϊếp của tiền bối đại năng giành được pháp bảo tài nguyên, coi như là trao đổi hợp lý.
“Tiền bối…” Tầm Mạch Mạch nhíu mi, rối rắm hơn nửa ngày cuối cùng vẫn trực tiếp hỏi “Người… có phải coi trọng ta không?”
Tầm Mạch Mạch vừa hỏi, Khê Cốc đầu tiên ngẩn ra sau đó hứng thú cười xấu xa.
“Đúng thì như thế nào?”
Quả nhiên là vậy. Tầm Mạch Mạch lui về phía sau một bước, hành lễ vãn bối, uyển chuyển nói.
“Cảm ơn tiền bối yêu mến, nhưng vãn bối đã có đạo lữ.”
Tầm Mạch Mạch vừa rồi đã quan sát, vị tiền bối này quanh thân không có linh lực giao động, nếu không phải người thường thì chính là tu giả đại năng đã tu tới phản phác quy chân, trở lại nguyên trạng.
Vị tiền bối này hiển nhiên là loại sau, nàng không thể làm thị thϊếp của hắn nhưng cũng không thể chọc hắn nổi giận. Bằng không hắn dùng một ngón tay là có thể nghiền chết nàng.
“Nga…” Khê Cốc nhướng mày “Vị đão lữ kia của ngươi thực tốt sao? Theo ta, ta có thể giúp ngươi kết đan a.”
Liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng không thể kết đan, quả nhiên là đại năng phản phác quy chân.
“Chúng ta năm tuổi gặp nhau, là thanh mai trúc mã.” Năm tuổi đính khế ước, không tính nàng nói dối đi.
Thanh mai trúc mã? Khê Cốc cảm thấy có ý tứ, đang muốn hỏi lại thì gặp Đồ Thanh một thân đồ đen không biết đến trước tửu lâu lúc nào, đang nhìn mình tràn đầy cảnh cáo.
Khê Cốc mới không sợ hắn, xem chuyện không chê náo nhiệt, gọi Tầm Mạch Mạch.
“Nha đầu, đi lên đây.”
“A!” Tầm Mạch Mạch lộ vẻ khó xử, chẳng lẽ tiền bối này tính dùng sức mạnh?
Nàng đang suy nghĩ có nên dùng danh nghĩa sư tổ và Thập Phương lâu không thì nghe Khê Cốc nói.
“Yên tâm, sẽ không tách ngươi cùng đạo lữ thanh mai trúc mã.”
Nói xong, liếc mắt nhìn người nào đó cả người cứng đờ, Khê Cốc mới hài lòng quay đi.
Tầm Mạch Mạch rối rắm một lát cuối cùng vẫn lựa chọn vào tửu lâu. Nàng thấy vị tiền bối này là người giảng đạo lý, hẳn sẽ không làm khó người khác.
Đi theo chỉ dẫn của tiểu nhị, Tầm Mạch Mạch thực nhanh liền đến vị trí của Khê Cốc, nhìn hắn làm lễ vãn bối.
“Cảm ơn tiền bối đã đồng ý ghép bàn với ta.”
Là ghép bàn, không phải đồng ý làm thị thϊếp.
“Ngồi đi.”
Khê Cốc sao lại không hiểu ý tứ nàng, cười cười, dùng quạt xếp gõ vị trí bên trái mình.
Tầm Mạch Mạch vừa muốn đi qua đã có người vượt qua nàng ngồi mất. Nàng ngẩn ra, lúc sau lại kinh ngạc.
“Là ngươi…”
Đồ Thanh không nhìn Tầm Mạch Mạch, chỉ lo rót cho mình chén nước, Khê Cốc lại tò mò.
“Các ngươi biết nhau?”
“Sáng nay, vị tiền bối này… giúp ta một phen.”
“Giúp ngươi, vậy chính là ân công của ngươi.” Khê Cốc mở to hai mắt, cố ý nói hai chữ ân công.
“Xem như đi.”
Đỡ một phen mà thôi, mình cũng đã cảm ơn, dùng hai chữ ân công có phải quá nghiêm trọng? Tầm Mạch Mạch trong lòng không ủng hộ nhưng không nói ra lời phản bác.
“Hừ!” Đồ Thanh hừ lạnh một tiếng.
Ân công? Đỡ một chút có thể thành ân công, thể chẳng phải khắp thiên hạ đều là ân công của ngươi, giá rẻ như vậy?
Tầm Mạch Mạch trộm ngắm nam nhân đeo mặt nạ, lại tức giận, người này tình tình sao mà không tốt, âm dương quái khí.
“Tiểu mười hai, ngồi bên này.” Khê Cốc gõ vị trí bên phải hắn.
Tiểu mười hai, gọi mình sao?
“Ngươi là vị cô nương xinh đẹp thứ mười hai ta gặp được sau khi xuất quan, ta gọi như vậy ngươi không để ý đi?” Khê Cốc mặt không đổi sắc nói dối.
Vị cô nương xinh đẹp thứ mười hai? Nói cách khác trước đó đã thu mười một thị thϊếp?
“Xưng hô thế nào không sao cả, nhưng ta thực sự có đạo lữ.”
Tầm Mạch Mạch lại cường điệu lần nữa.
Khê Cốc nhấc một bên mày, liếc mắt nhìn Đồ Thanh vẫn cúi đầu uống trà, cười nói: “Tiểu mười hai, ngồi xuống trước.”
Tầm Mạch Mạch nghe lời ngồi qua, vì ngồi đối diện Đồ Thanh, trong lúc vô tình nhìn thẳng vào hắn. Chỉ một cái liếc mắt, nàng liền cảm thấy cặp mắt kia quá sâu, khiến nàng có chút kinh hãi.
“Ngươi nói ngươi có đạo lữ, vậy đã tổ chức song tu đại điển, ký kết song tu khế ước chưa?” Khê Cốc hiếu kỳ hỏi.
“Còn chưa có.” Loại chuyện này không thể gạt được, Tầm Mạch Mạch không nói dối.
“Nếu chưa ký song tu khế ước, vậy giữa các ngươi cũng không có ràng buộc” Khê Cốc nghiêng đầu, dùng bàn tay đỡ mặt, nửa ái muội nửa dụ hoặc “Không bằng ngươi theo ta, ta độ cho ngươi năm trăm năm linh lực.”
Tầm Mạch Mạch khuôn mặt nhỏ trắng bệch, chưa biết làm thế nào cho phải, một thanh chủy thủ màu đen cắm phập ngay trước mặt nàng. Trên thân chủy thủ còn một bàn tay thon dài trắng nõn, ngón tay căng chặt, biểu thị tức giận của chủ nhân.
“Tiểu Thanh, ngươi đây là làm gì?”
Khê Cốc cười gượng một tiếng, may mà hắn phản ứng nhanh, nếu không đã hủy dung.
“Đoạt đồ vật của ta?” Đồ Thanh lạnh lùng nói.
“Ha hả, ha hả, không có, không có.” Khê Cốc giúp Đồ Thanh đem chủy thủ rút lên “Kia ta đi xem thực tiên yến bao lâu mới chuẩn bị xong.”
Nói rồi Khê Cốc vội vàng từ trên ghế đứng lên, có chút lúng túng rời đi. Đồ Thanh thấy hắn coi như thức thời mới thu chủy thủ vào túi càn khôn, tiếp tục uống trà.
“Cái kia… cảm ơn…” Tầm Mạch Mạch tuy rằng không biết tiền bối đoạt cái gì của nam tử mặt nạ nhưng bỗng nhiên làm khó dễ lúc này, nhất định là vì giải vây cho mình.
Đồ Thanh nhìn nàng, không nói gì.
“Buổi sáng ngươi giúp ta một lần, bây giờ lại giúp một lần”
Tuy rằng người này tính tình không tốt, nhưng được hắn giúp hai lần, hảo cảm tăng nhiều. Nàng lấy từ túi càn khôn ra một hộp điểm tâm.
“Ta làm điểm tâm, hương vị cũng được, tặng cho ngươi.”
Đồ Thanh nhìn hộp gỗ trước mặt, ánh mắt vừa nhấc liền thấy cổ tay như bạch ngọc của tế phẩm nhà mình.
“Ta không cần cái này.” Đồ Thanh nói.
“Ách…”
“Ta muốn cục đá trên cổ tay ngươi.” Đồ Thanh chỉ vào Linh Lung thạch trên cổ tay Tầm Mạch Mạch.
“Cục đá?” Tầm Mạch Mạch sờ cục đá trên cổ tay “Đây chỉ là cục đá bình thường.”
“Ngươi không phải muốn cảm tạ ta sao? Ta chỉ muốn cục đá bình thường này.”
“Ngại quá, cục đá này không thể cho ngươi.”
Tầm Mạch Mạch lắc đầu.
“Ta có thể dùng linh thạch mua.”
Vừa nói, Đồ Thanh đem linh thạch vừa đổi xong vứt lên bàn.
“Cục đá này ta không bán, cũng không thể tặng người.”
Nàng nỗ lực giải thích.
“Điều kiện gì ngươi cứ nói, ta chỉ muốn cục đá này.”
Đồ Thanh có chút vội vàng, hắn mỗi giờ mỗi khắc đều nghe được Linh Lung thạch kêu gọi, hận không thể lập tức đoạt trở về. Nghĩ như vậy liền không tự chủ được duỗi tay qua cầm.
Tầm Mạch Mạch kinh hoảng tưởng hắn muốn đoạt Linh Lung thạch, đẩy tay hắn ra, tức giận nói.
“Tiền bối, ngươi giúp ta, ta cũng cảm ơn ngươi, ngươi nếu không thích điểm tâm ta có thể đổi thứ khác, chỉ có cục đá này là không được, ngươi đừng làm khó người khác.”
Thời điểm nói chuyện, Tầm Mạch Mạch âm thầm mở túi càn khôn, tính toán tình huống không đúng lập tức dùng pháp khí phi hành chạy trốn. Nương nàng cho không ít pháp khí bảo mệnh, chỉ chạy trốn nàng vẫn nắm chắn.
Tầm Mạch Mạch tự cho là động tác của mình rất bí ẩn nhưng không thoát khỏi đôi mắt Đồ Thanh. Hắn nhíu mi, có chút khó chịu. Nếu là thứ khác, trực tiếp đoạt là được nhưng Linh Lung thạch cần tế phẩm chủ động từ bỏ, hắn tự mình đoạt tới cũng không được.
“Nha, làm sao vậy?”
Lúc này Khê Cốc mới lắc lư trở về. thấy không khí đã đoán được đại khái.
“Tiểu Thanh có phải muốn mua cục đá của ngươi?”
Tầm Mạch Mạch kinh ngạc nhìn Khê Cốc.
“Hắn a, không có yêu thích gì, chỉ thích thu thập các loại đá hiếm lạ. Cục đá kia nếu ngươi có thể thì bán lại cho hắn, giá cả tùy ngươi định.” Khê Cốc giải thích.
Thì ra là thế, hóa ra là thích thu thập cục đá thôi.
Tầm Mạch Mạch nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tiền bối nếu thích cục đá, chỗ ta còn vài loại khoáng thạch hiếm lạ, nhưng cục đá trên tay ta, không thể cho ngươi.”
Nàng từ túi càn khôn lấy ra vài loại khoáng thạch để lên bàn.
Đồ Thanh không nhìn đến khoáng thạch, cũng không tiếp tục muốn Linh Lung thạch, chỉ yên lặng thu hồi túi linh thạch, cúi đầu trầm mặc.
“Được rồi, sẽ không đoạt của ngươi, ngồi xuống đi.”
Khê Cốc chờ Tầm Mạch Mạch ngồi xuống lần nữa mới tò mò hỏi: “Ngươi coi cục đá này như bảo bối, là vì sao?”
“Cục đá này là đạo lữ đưa ta, xem như tín vật đính ước.” Tầm Mạch Mạch nói.
Ca~~~
Cái ly trong tay Đồ Thanh bị bóp nát.