Chương 6

" Ngươi nghĩ ngươi ra tay được hay sao ?" Mạc Lam Chiểu nhếch môi cười hỏi , mắt không rời khuôn mặt đẫm nước mắt của Nhu Thanh .

" Tôi sẽ bắn đấy !" Nhu Thanh tức giận quát , bắt trước động tác lên nòng khi nãy của hắn , không sai một li .

Mạc Lam Chiểu bật cười , ôm bụng cười như thể đang nghe một câu chuyện cười nào đó , một con thỏ bày đặt giả làm cáo , quả thật ngu ngốc . Chờ hắn cười xong , ý cười trên mặt từ từ thu hồi , hoàn toàn thay đổi thành một con người lạnh lùng , như thể người cười điên cuồng trước đó là 2 cá thể khác nhau . Dưới con mắt hồ nghi của cô , hắn thẳng thừng tiến tới chìa tay phải bắt lấy họng súng nhắm ngay l*иg ngực mình .

" Thế bắn cho ta xem " Hắn không chút lay động nói .

" Tại sao ..." Nhu Thanh kinh ngạc không ngờ hắn bất chấp đến vậy , tay có chút run rẩy nhưng vẫn nắm chặt khẩu súng .

" Đã là quân kỹ thì phải làm đúng bổn phận , ngươi nghĩ số tiền và gạo trả cho gia đình ngươi là vì cái gì , không phải để cô con gái của họ ngoan ngoãn nằm dưới thân đàn ông mà hầu hạ hay sao ? " Mạc Lam Chiểu nói chuyện bằng một cách thô tục nhưng lại giống đang dỗ ngọt trẻ nhỏ , tay trái vuốt ve gương mặt dơ bẩn đối diện , sau đó là cằm , rồi tới chiếc cổ , cuối cùng là đặt trọn lên bầu ngực nhỏ .

" Buông tôi ra !!!" Nhu Thanh hét lên , tay theo bản năng bóp cò .

Pằng pằng !!!!

Khẩu súng bị một lực đánh bay ra xa , đồng thời cũng nổ hai phát đạn , vang vọng cả bầu trời tĩnh mịch.

Nhu Thanh rõ ràng đã bóp cò hai lần chỉ là động tác của người đàn ông này còn nhanh hơn viên đạn , hắn dùng khuỷu tay đánh vào cánh tay cô khiến khẩu súng văng lên cao , cô cảm giác khi tiếng súng vang lên cũng là lúc bản thân bị đẩy ngã ra đất , và tên đàn ông này một lần lại một lần chiếm thế thượng phong.

" Chó con , không ngờ ngươi ra tay thật , biết nó nguy hiểm đến cỡ nào không , phải phạt thật nặng mới được " Mạc Lam Chiểu chậc lưỡi lắc đầu trách .

" Buông tôi ra , xin ngài tha cho tôi , tôi biết lỗi rồi " Nhu Thanh như chim sợ cành cong , khóc lóc van xin hắn . Mặt mũi tái xanh đến đáng thương .

Mạc Lam Chiểu vẫn không nói một lời như cũ , hung hăng đặt Nhu Thanh dưới thân , một tay nắm chặt chiếc cổ gầy yếu kia một tay thong thả lột khoá quần , mặc kệ Nhu Thanh có cào cấu cắn xé đến đâu chăng nữa thì hắn cũng đã kéo đai quần xuống rồi .

" Ngoan ngoãn , chắc chắc sẽ thoải mái hơn những tên khác làm ngươi trước đó " Hắn tự tin nói , về khoảng này hắn rất tự hào dòng máu lai của bản thân , nhờ nó mà hắn có gương mặt nữa Tây nửa Á , đặc biệt phía dưới là hoàn toàn thuộc về kích cỡ của Châu Âu , khi nhỏ hắn còn tự ti oán hận nhưng sau này lại vô cùng hãnh diện , bao nhiêu phụ nữ đều mê mẫn , nên hắn tin chắc cô gái này cũng như vậy.

Cảm giác có vật gì đó đặt lên bụng , Nhu Thanh theo bản năng cúi xuống nhìn , lập tức kinh sợ , cái thứ xấu xí đó là gì , thật khủng khϊếp tại sao hắn lại mang trên người cái thứ vừa to vừa xấu như vậy , còn làm cái mặt tràn đầy tự tin nữa chứ , Nhu Thanh cảm giác cổ họng chua xót muốn ói .

Thấy cô bị hù doạ sắc mặt trắng bệch , Mạc Lam Chiểu càng thoả mãn cùng hãnh diện , lộ ra bộ dáng tà mị cười nói " Chó con , đợi tiểu huynh đệ này chui vào người ngươi , sẽ dục tiên dục tử "

Nhu Thanh cảm thấy từng lời hắn nói ra đều tục tĩu bẩn thỉu , phản kháng càng điên cuồng , hướng về người hắn mà đá đấm đủ kiểu , dùng móng tay mà cào cấu Nhưng đối phương là ai , Mạc Lam Chiểu nổi danh là công tử trăng hoa , từng có thời gian ăn ngủ ngày ngày trong kỹ viện , ăn chơi trác táng , nên đối phó với võ mèo cào của nữ nhân hắn chính là cao thủ . Chỉ cần một tay đã có thể chế ngự hai cánh tay lộn xộn.

Xác định cô không náo loạn được nữa , Hắn mới cúi đầu mò mẫm phía hạ thân của cô , tháo mãi không được nút thắt bực bội dùng sức xé toạt chiếc quần cũ kỹ , cầm chiếc quần bị phá hoại tan tác lên trước mặt cô lắc lắc .

" Phía trên che đậy , phía dưới mặc mỏng manh có phải cố tình thuận tiện cho đàn ông làm đúng chứ ?" Hắn ngả ngớn trêu chọc .

" Không phải , tôi không phải như vậy ... huhu " Nhu Thanh nhục nhã lắc đầu , vùng vẫy khóc lớn , sao hắn có thể bỉ ổi nói có thành không như thế , cô không phải loại người dâʍ đãиɠ đó .

"Chậc , thời nào rồi còn mặc loại tiết khố thế này " Hắn nhìn tiết khố dày của cô chê cười , tay tháo xuống vật bảo vệ quan trọng nhất của người con gái , đến khi nhìn thấy rõ , liền kinh ngạc ngẩng đầu .

* Thời kì đó còn nghèo khó nên thái niệm mặc qυầи ɭóŧ chưa thịnh hành .

" Huhu , đồ khốn nạn , biếи ŧɦái , không được nhìn !" Nhu Thanh xấu hổ nhưng nỗi nhục nhã càng nhiều , không nhịn được mắng chửi , tuy không rành thế sự nhưng bản năng phụ nữ biết chỗ riêng mật không thể cho người xem , hơn nữa chỗ đó bị dị tật nên càng không thể cho người ta nhìn .

Mạc Lam Chiểu nâng tay đặt lên hoa huyệt , hiếu kì sờ bóp nhiều lần , số phụ nữ hắn chơi qua không năm mươi cũng hàng trăm , nhưng chưa từng thấy hạ thân ai bóng loáng không một cọng lông như thế này , khiến hắn vừa kinh ngạc vừa mê muội .

" Thật sạch sẽ " Hắn buột miệng thốt ra , đúng vậy đây chính là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn