Cho dù Bạch Giới Tuệ nói cho cô ta, tuy Hướng Minh Húc có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, người thận hư thể mệt, nhưng cũng may là không có bệnh gì.
Nhưng phú bà nhỏ vẫn không yên tâm, mạnh mẽ muốn nhét tiền cho Bạch Giới Tuệ, để cô bắt mạch cho mình.
Nếu Bạch Giới Tuệ không đồng ý, cô ta sẽ tăng thêm mười vạn một.
Phú bà nhỏ vô cùng thích làm nũng quấn người, nếu không phải vừa thấy khí thế cô ta khi nổi giận với Hướng Minh Húc, thậm chí Bạch Giới Tuệ đều sẽ nghĩ lầm cô ta chỉ là cô gái không rành thế sự, vừa ngốc nghếch còn lắm tiền, tính tình kém chỉ là bởi vì cô ta bị chiều hư từ nhỏ.
Có lẽ ngày thường đều là bộ dáng này, cho nên Hướng Minh Húc mới có thể nghĩ cô ta dễ lừa, dám đánh bạo, có quan hệ với những người khác sau lưng phú bà nhỏ.
Bạch Giới Tuệ không chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của cô ta, cuối cùng vẫn bắt mạch cho cô ta một chút.
“Thế nào, thế nào, tôi thế nào? Có bị lây bệnh gì hay không?” Phú bà nhỏ không chịu ngồi yên, từ khi lòng bàn tay của Bạch Giới Tuệ đặt lên mạch đập của cô ta, cô ta luôn hỏi không ngừng.
Bạch Giới Tuệ rũ mắt bắt mạch không phản ứng lại cô ta.
Phú bà nhỏ chán muốn chết, chống cằm đánh giá Bạch Giới Tuệ, hai mắt nhìn cô chằm chằm.
Càng nhìn càng cảm thấy cô xinh đẹp, càng nhìn càng cảm thấy thích.
Đột nhiên đầu của cô ta nhảy số, vui mừng đập bàn.
“Cô Tiểu Bạch, chị xinh đẹp như vậy, hay là tôi nâng chị debut nhé.” Phú bà nhỏ cảm thấy chủ ý này của bản thân quá tuyệt vời, nâng đàn ông không thú vị, vẫn là nâng phụ nữ tốt hơn.
Phú bà nhỏ không ngừng “vẽ bánh” (miêu tả cuộc sống tương lai tốt đẹp), định miêu tả cho Bạch Giới Tuệ một tiền đồ lộng lẫy, dụ dỗ cô động lòng.
Phú bà nhỏ thao thao bất tuyệt nói nửa ngày, phát hiện Bạch Giới Tuệ không có chút phản ứng nào, cô nghiêng đầu, vừa định hỏi Bạch Giới Tuệ có nghe mình nói chuyện hay không.
Bạch Giới Tuệ đột nhiên giương mắt nhìn phú bà nhỏ, lời nói thấm thía: “Cô cũng phải giảm bớt số lượng cho vừa phải.”
“Số lượng gì vừa phải?” Vẻ mặt phú bà nhỏ ngốc luôn.
Bạch Giới Tuệ nhìn cô ta không nói gì, làm phú bà nhỏ tự hiểu ánh mắt của cô.
Phú bà nhỏ ngẩn ra trong chớp mắt, giây tiếp theo lập tức đã hiểu, hiếm khi hơi quẫn bách.
Cô ta nhớ đến phía sau lưng mình còn có tài xế và trợ lý, lập tức quay đầu lại gọi tất cả mọi người ra ngoài.
Người bên ngoài đều đi ra ngoài, cô ta mới xấu hổ nói: “Tôi cũng không quá nhiều lần đi.”
Bạch Giới Tuệ: “Dưới tình huống bình thường không lăn lộn giống cô như vậy, tối hôm qua ba lần, sáng nay lại thêm hai lần. Không chỉ tối hôm qua và sáng nay, một tuần này, cũng là nhiều nhất khi cô ở cạnh anh ta đi.”
“Đừng nói nữa, nhớ đến là đen đủi.” Mặt phú bà nhỏ đầy sự ghét bỏ: “Anh ta sẽ không dựa vào thuốc mỗi lần ở cạnh tôi đi?”
Bạch Giới Tuệ lại không nói tình huống của Hướng Minh Húc tiếp, chỉ chân thành nói với phú bà nhỏ: “Hành vi quá độ sẽ làm tổn thương niêm mạc trong cơ thể của cô, sẽ dẫn đến việc bị viêm hố chậu, bây giờ cô có một chút. Đồng thời còn sẽ ảnh hưởng trạng thái tinh thần của cô, gần đây có phải cô cảm thấy cả người mệt mỏi, mỏi mệt buồn ngủ, eo lưng đau nhức, cẳng chân không dùng lực được hay không?”
Phú bà nhỏ bỗng nhiên biến thành một bộ dáng trung thực, đôi tay nắm chặt, Bạch Giới Tuệ nói một câu cô ta gật đầu một cái.
“Chị nói quá đúng, tôi bây giờ chính là thấy như vậy. Cô Tiểu Bạch, chị kê thuốc cho tôi nhiều chút, tôi không sợ uống thuốc, đắng mấy tôi cũng uống được.”
Tuy nói tình huống của phú bà nhỏ không nghiêm trọng, không cần phải uống thuốc, điều trị tĩnh dưỡng một thời gian là được.
Nhưng phú bà nhỏ kiên trì muốn uống, cô ta nói không uống thuốc sẽ không thể yên tâm.
Cuối cùng Bạch Giới Tuệ kê đơn thuốc một tuần cho phú bà nhỏ, chủ yếu vẫn là điều dưỡng ôn hoà.
Phú bà nhỏ khám bệnh xong, không nói gì mang người của mình rời đi.
Đi đến mức như sấm rền gió cuốn, khác với lúc cô ta làm nũng chơi xấu một trời một vực.
Trước khi đi cô ta từng nói, sẽ không dễ dàng buông tha cho Hướng Minh Húc.
Phú bà nhỏ nói được thì làm được, cô ta vừa rời đi không bao lâu, bên phía Hướng Minh Húc nhận được tin tức gì đó, sau đó cùng người đại diện và trợ lý của anh ta thu dọn đồ đạc xám xịt rời đi.
Bên phía tổ tiết mục có lẽ cũng đã có người chào hỏi, bọn họ cũng không cản Hướng Minh Húc rời đi.
May mắn chỉ thiếu một khách mời, đối với tiết tấu chỉnh thể của tổ tiết mục không ảnh hưởng bao nhiêu, cùng lắm thì mất đi vài nhóm fans của Hướng Minh Húc.
Lại nói so sánh với những cư dân mạng đến hóng hớt, chút fans của Hướng Minh Húc căn bản không đủ xem.
Mặt khác Hướng Minh Húc đã sớm xuống sân khấu, sau khi anh ta đột nhiên xuống sân khấu, nhân khí của phòng phát sóng tiết mục không những không giảm, số người online càng ngày càng nhiều.
Người xem mới tới cơ bản đều đến vì Bạch Giới Tuệ, bọn họ nghe tiếng gió đến hóng hớt, đương nhiên là muốn xem Bạch Giới Tuệ tiếp tục bắt mạch cho các khách mời, kỳ vọng lại nghe được bí mật lớn từ trong miệng của cô.
Chỉ tiếc sau khi bắt mạch cho Hướng Minh Húc, hai người đều biến mất trước màn ảnh không có dự liệu nào.
Cho dù phía official của tổ tiết mục giải thích, nói hai người có sự sắp xếp khác, cần rời đi tạm thời.
Chẳng qua lý do thoái thác này không có bao nhiêu người tin, càng nhiều người nghi ngờ Bạch Giới Tuệ bị đoàn đội của Hướng Minh Húc hẹn bàn chuyện xã giao, tổ tiết mục ngại mặt mũi của Hướng Minh Húc, lâm thời quyết định thay cô đi.
Rất có khả năng cô Tiểu Bạch là phù dung sớm nở tối tàn sẽ trở thành có một không hai.
Đối với chuyện này người ở phòng phát sóng trực tiếp xôn xao bàn tán.
[Tôi đoán Hướng Minh Húc nhất định là sợ hãi, bây giờ đang nghĩ cách xã giao cô trung y kia]
[Tôi nghe nói hậu trường của Hướng Minh Húc rất cứng, nếu thật sự bị anh ta xã giao, thế sau đó có phải sẽ không nhìn thấy cô Tiểu Bạch nữa hay không?]
[Đừng mà! Tôi muốn cô Tiểu Bạch, cô Tiêu Bạch siêu dũng cảm! Cô Tiểu Bạch bắt mạch quá xuất sắc, không gì sánh nổi!]
[Nếu đổi lại một trung y khác, không biết còn có thể nói thẳng ra không cố kỵ như cô Tiểu Bạch hay không]
[Người tiếp theo còn lợi hại như cô Tiểu Bạch sao?]
[Khi nào cô Tiểu Bạch trở về, tôi không muốn xem các khách mời khác tập yoga, đánh Ngũ Cầm Hí]
Không riêng gì cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không nhịn được suy đoán lung tung, khách mời ở hiện trường đều suy nghĩ rất nhiều.
Khi ghi hình show bọn họ không có cách nào dùng điện thoại, càng không biết tổ tiết mục có sắp xếp gì khác, chỉ là chậm chạp không nhìn thấy Bạch Giới Tuệ và Hướng Minh Húc trở về, không khỏi sinh nghi ngờ.
Thật ra không cần suy nghĩ cẩn thận, bọn họ cũng có thể đoán được đại khái.
Hai người Bạch Giới Tuệ và Hướng Minh Húc, một người là blogger nhỏ mới nổi mấy ngày, một người là nam idol như mặt trời ban trưa, cái nào nặng cái nào nhẹ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.
Đoàn đội của Hướng Minh Húc nhất định sẽ dùng mọi biện pháp, cực lực bảo vệ Hướng Minh Húc, nếu Hướng Minh Húc sụp đổ, một nhóm người phải uống gió Tây Bắc.
Đối mặt với đoàn đội tư bản của Hướng Minh Húc, một mình Bạch Giới Tuệ, căn bản không có cách nào chống lại tư bản.
Đây cũng giải thích vì sao Bạch Giới Tuệ vẫn luôn không trở lại.
Những suy đoán của các khách mời không thể thảo luận trên livestream, một đám nghẹn đến khi livestream hôm đó kết thúc.
Vừa nghe đến kết thúc công việc, những người khác đều tìm đạo diễn hỏi thăm tin tức.
Chỉ có Trác Kỳ lập tức tìm người lấy điện thoại của mình, gấp không chờ nổi muốn nói tình huống đột phát hôm nay cho Hoa Hân nghe.
Cô ta trốn ở góc nhỏ không người, nói xong quơ chân múa tay, cảm xúc phấn khởi.
“Mẹ, mẹ xem livestream của chúng con chưa, mẹ không biết cô ta nói hươu nói vượn bao nhiêu, bắt mạch thôi đã tung tin nóng về sinh hoạt cá nhân của Hướng Minh Húc, há miệng đã nói sinh hoạt cá nhân của Hướng Minh Húc hỗn loạn, cô ta có phải là cố ý đến gây chuyện với Hướng Minh Húc hay không?”
Hoa Hân không có thời gian xem livestream, lúc bước lên hot search bà ta nhận được thông báo, nhưng không ấn vào xem, cho đến khi Trác Kỳ nói cho bà ta, bà ta mới biết chuyện này là do Bạch Giới Tuệ gây ra.
Trác Kỳ: “Cô ta gây chuyện với Hướng Minh Húc khi livestream, trực tiếp nói anh ta thận hư, còn nói… phương diện kia của anh ta không ổn, cũng không biết một cô gái như cô ta sao lại nói ra được, cũng không cảm thấy e lệ ngại ngùng.”
Hoa Hân xem mấy video mấu chốt trong livestream, nghi hoặc nhăn mày lại: “Cô ta tung tin về sinh hoạt cá nhân của Hướng Minh Húc, thật sự là cô ta bắt mạch khám ra?”
Trác Kỳ: “Không biết, dù sao cô ta làm bộ làm tịch cả hành trình, cố ý giả vờ bản thân vô cùng thâm trầm, nghiễm nhiên là bộ dáng thế ngoại cao nhân, hù doạ mấy khách mời khác sửng sốt, Hướng Minh Húc cũng bị cô ta hù doạ. Mà cô ta còn nói thẳng ra mấy lần, mẹ, chỉ là bắt mạch, cô ta thật sự có thể biết rõ như vậy sao?”
Hoa Hân cũng không trả lời được, bà ta từng đi khám trung y vài lần, lúc ấy tìm cũng đều là trung y nổi danh, nhưng trung y khám bệnh cho bà ta cũng chưa nói quá nhiều chi tiết.
“Cô ta có thể bắt mạch ra cái gì mẹ không biết, mẹ chỉ biết lần này cô ta sẽ gặp chuyện lớn.”
“Thật vậy sao? Xã giao của Hướng Minh Húc lợi hại như vậy sao?” Trác Kỳ kích động hỏi.
“Sau lưng Hướng Minh Húc chính là Dương Nam, tập đoàn này không chỉ có thế lực ở Đông Nam Á, ảnh hưởng trong nước cũng không thể coi thường, trong giới có không ít người đều phải cho bọn họ mặt mũi.”
Hoa Hân tốt xấu gì cũng ở trong giới giải trí nhiều năm, đối với quan hệ giữa tư bản trong giới và nghệ sĩ, ít nhiều bà ta vẫn biết một chút.
Nhưng cũng chỉ là biết một chút, giống như bà ta từng nghe nói đến quan hệ của Hướng Minh Húc và tập đoàn Dương Nam, biết là Dương Nam đang tiêu tiền nâng Hướng Minh Húc, lại không biết người chân chính nâng Hướng Minh Húc là công chúa nhỏ của tập đoàn Dương Nam - cô Ngô.
Trác Kỳ: “Cho nên ý của mẹ là tư bản sau lưng Hướng Minh Húc sẽ ra tay, giúp Hướng Minh Húc xã giao, sau đó xử lý Bạch Giới Tuệ?”
Hoa Hân sung sướиɠ cười một tiếng: “Trách chỉ trách bản thân cô ta thôi, cái gì có thể nói cái gì không cũng không biết, kết quả lại gây ra đại hoạ, cũng nên để cô ta bị giáo huấn một chút, mới có đầu óc.”
Bà ta còn nhớ trước đó gặp Bạch Giới Tuệ ở quán cà phê, bộ dáng không biết tốt xấu kia của cô.
Không để ý bà ta còn không tính, còn trêu cợt bà ta, cô xui xẻo là đáng lắm.
Hoa Hân: “Không phải con nói cô ta nói hươu nói vượn, sau khi tung tin nóng của Hướng Minh Húc thì không xuất hiện nữa sao?”
Trác Kỳ: “Đúng vậy! Mãi cho đến khi kết thúc livestream hôm nay cũng chưa xuất hiện.”
Hoa Hân vô cùng tự tin suy đoán: “Đây là chứng cứ đoàn đội của Hướng Minh Húc ra tay, tổ tiết mục chắc đã tiễn cô ta đi rồi.”
Trác Kỳ mừng rỡ như điên: “Vậy thì tốt quá, nói như vậy chúng ta không cần lo lắng đề phòng, mấy ngày tiếp theo con không cần gặp cô ta, không cần ghi hình với cô ta nữa?”
Tưởng tượng đến lúc cô chẩn bệnh cho Hướng Minh Húc, Trác Kỳ cũng rất sợ Bạch Giới Tuệ nói hươu nói vượn, lo lắng hãi hùng cả ngày.
Cô ta vừa dứt lời, bỗng nhiên nhìn thấy một người nhảy ra từ một góc.
Người này không biết sao lại xui xẻo như vậy, chính là Bạch Giới Tuệ mà cô ta cho rằng sẽ không xuất hiện nữa.
Trác Kỳ kinh ngạc mở to mắt, cao giọng chất vấn: “Sao cô còn ở đây?”
Bạch Giới Tuệ bình tĩnh nhìn gương mặt kinh hoảng thất thố của cô ta: “Tôi đến nhà ăn để ăn cơm, phải đi qua chỗ này, có vấn đề gì à?”
Trác Kỳ siết chặt điện thoại còn chưa cúp máy, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn nữa: “Nhưng mà cô, nhưng mà cô, không phải rời khỏi làng du lịch rồi sao?”
Bạch Giới Tuệ: “Rời đi là Hướng Minh Húc, không phải tôi.”
“Vì sao người rời đi là anh ta, sao không phải cô đi cùng anh ta?” Trác Kỳ càng không hiểu.
Hướng Minh Húc rời đi rất dễ hiểu, sau đó anh ta nhất định phải phối hợp làm xã giao, không tiếp tục ghi hình, nhưng vì sao không đuổi Bạch Giới Tuệ đi.
Trác Kỳ còn trẻ, lòng dạ cũng không sâu, nghĩ gì đều viết trên mặt, tâm tư của cô ta không khó đoán chút nào.
Bạch Giới Tuệ không nhanh không chậm mà đi đến trước mặt Trác Kỳ, giơ lên khóe môi híp mắt cười cười: “Cô đoán xem?”
Ném hai chữ (你猜: cô đoán xem) xuống rồi đi qua Trác Kỳ, nhanh chóng đi về phía trước cũng không quay đầu lại.
Để lại Trác Kỳ và Hoa Hân ở đầu dây bên kia cùng nhau trầm mặc.
“Làm sao con thấy việc này không giống tưởng tượng?”
Hoa Hân không biết phán đoán của bản thân vì sao sẽ sai, nhưng trước mắt bà ta không có công phu nói chuyện phiếm với Trác Kỳ, sau khi cúp máy bà ra hỏi thăm khắp nơi, muốn lợi dụng tài nguyên trên tay nghe được chút tin tức liên quan.
Trác Kỳ không giúp được gì, chỉ có thể chậm rì rì đuổi tới nhà ăn.