Một khi tôi đã cáu lên thì đến chính tôi còn sợ bản thân mình, thế nên Đường Vực, anh đừng có mà chọc tôi.
_ “Nhật ký nữ đại gia”_
Cao Hằng đứng sau lưng hai người họ, nghe Đường Vực nói như vậy, lại thấy cô Đường đang nổi giận đùng đùng, anh ta lặng lẽ cầu nguyện cho sếp tổng của mình.
Cái gì mà vung tiền lấy lòng? Cứ bảo “Anh muốn đầu tư cho phim của em” không được à?
Đường Hinh nhìn Đường Vực chòng chọc như muốn dùng ánh mắt xiên anh luôn, cô cắn môi, tức đến muốn đánh người.
Đường Vực không né tránh ánh mắt của Đường Hinh mà nhìn thẳng vào mắt cô, sau một lúc lâu, anh đầu hàng trước, giọng nói trầm trầm dịu dàng: “Em giận đến thế à? Thực sự không muốn tôi can dự vào à?”
Dù thế nào anh cũng đã hạ quyết tâm, kể cả bây giờ cô có đạp anh thêm hai phát nữa, anh cũng phải chen chân vào dự án này bằng mọi giá.
Xe của Lục Chi Hành và Phùng Trình đỗ ở bên kia đường, hai người đang đứng ở cửa nhìn qua bên này.
Phùng Trình cũng không quá tế nhị, gọi to: “Đường Hinh”
Đường Hinh hít một hơi thật sâu, cố nén khao khát muốn cầm túi đập vào mặt Đường Vực, quay người, nở nụ cười: “Hai người tới rồi!”
Nói xong, cô cũng không thèm để ý tới Đường Vực, nhẹ nhàng bước đi. Tà váy vàng rực rỡ lay động dưới ánh hoàng hôn. Ánh mắt Đường Vực dõi theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, anh hồi tưởng lại một số chuyện trước kia. Hình như vào mùa hè cô rất thích mặc đồ màu vàng, rất tôn da, khiến làn da trắng nõn của cô như toả sáng vậy.
Anh sải những bước dài, đi theo phía sau cô.
Lục Chi Hành và Phùng Trình nhìn thấy anh từ phía xa. Khi anh và Đường Hinh tới gần, Lục Chi Hành lập tức nhận thấy nét mặt của Đường Hinh đang cố che giấu tâm trạng không tốt của cô, anh nhìn về phía Đường Vực, cười nói: “Tổng giám đốc Đường thật đúng giờ.”
Đường Vực điềm nhiên nhìn Đường Hinh, khóe miệng cong lên, nói: “Chúng ta vào trong đã.”
Lục Chi Hành: “Được, đi thôi Đường Tâm.”
Đường Hinh vâng một tiếng, vòng qua phía bên tay phải Đường Vực, đứng bên tay phải Lục Chi Hành. Trong nháy mắt, cô đứng cách Đường Vực một khoảng khá xa.
Đường Vực hơi nhướng mày, lặng lẽ dời mắt khỏi cô, tiến lên đi trước.
Sau khi vào phòng bao, Đường Vực bảo người phục vụ đưa thực đơn cho Đường Hinh. Trước kia Đường Hinh đã từng cùng anh tới đây ăn cơm, hơn nữa còn tới rất nhiều lần. Bình thường, anh và đối tác tới đây chủ yếu để bàn bạc về hợp đồng nên cũng không quá để ý đến các món ăn, anh luôn để cô chọn món.
Đường Hinh còn đang tức giận, khi người phục vụ đưa thực đơn cho cô, cô dứt khoát từ chối, miệng cười nhạt nhìn Đường Vực, nói: “Tôi không chọn đâu, Tổng giám đốc Đường cứ chọn đi, tôi sao cũng được.”
Không khí bỗng nhiên lạnh ngắt.
Ngay cả Phùng Trình và lão Viên đều để ý, lần trước khi cả phòng đi liên hoan, Đường Hinh rất tích cực gọi món, bình thường khi ở công ty gọi cơm hộp, Đường Hinh cũng hào hứng nói mình muốn ăn gì. Trên phương diện ăn uống, cô cực kỳ chiều chuộng bản thân mình, không giống kiểu người nói mấy câu “gì cũng được”, “tuỳ”.
“Tuỳ”, “sao cũng được”… Mấy cụm từ kiểu này có phạm vi rất rộng, nếu không hiểu rõ sở thích của nhau thì thể nào cũng đạp phải “mìn”, cứ mua bừa đến lúc về lại chọc giận người ta, đàn ông sợ nhất mỗi khi phụ nữ nói mấy câu “tuỳ” với “gì cũng được.”
Đường Hinh rất ít khi nói mấy câu “tuỳ” hay “gì cũng được”. Cô thường nghiêm túc nghiên cứu thực đơn, chọn những món mà mình thích ăn nhất, đi kèm có nước trái cây hoặc pudding. Cô nói cả ngày đã ngồi ôm cái máy tính rồi, giờ phải bổ sung vitamin nếu không sẽ lão hoá nhanh. Thói quen này của cô đã lan nhanh sang mấy cô gái khác trong văn phòng, ngay cả mấy ông chú trong phòng bây giờ thói quen ăn uống cũng khác trước đôi chút.
Thế mà bây giờ cô lại nói không muốn chọn đồ ăn.
Phùng Trình và lão Viên đều là những người từng trải, đã qua 40 “nồi bánh chưng” rồi, sao có thể không nhận thấy có gì bất thường. Xem ra cô nàng Đường Hinh này không ưa gì Tổng giám đốc Đường nha.
Đường Vực rất hay bận rộn nên đối với chuyện ăn uống cũng khá tuỳ tiện, thỉnh thoảng khi Đường Hinh tới phòng làm việc của anh “ăn ké” cơm hộp, khẩu phần ăn của anh sẽ phong phú hơn bình thường một chút, sẽ có thêm một ly nước trái cây, hơn nữa còn phải uống cho bằng hết. Nếu không, cô gái đang ngồi bệt trên thảm trải sàn kia sẽ quay mặt đi, hừ lạnh khinh thường nói: “Sếp à, em cảm thấy sếp quá lãng phí đó nha.”
Đường Vực không quá thích nước trái cây, nhất là sau khi ăn cơm xong, uống xong một cốc sẽ có cảm giác vị ngọn ngọt lợ lợ đó còn đọng suốt cả tối.
Đường Vực: “Vậy em uống hộ tôi đi.”
Đường Hinh: “Sếp à, em cảm thấy sếp quá lãng phí đó nha.”
Đường Vực: “Ai gọi người đó uống.”
Đường Hinh: “Sếp à, em cảm thấy sếp quá lãng phí đó nha.”
Đường Vực: “……”
Anh nhìn cô gái cứ đang lặp đi lặp lại một câu nói, dứt khoát cầm cốc uống cạn.
Cô liền nghiêng người qua, vừa cười tủm tỉm vừa vỗ tay.
Đường Vực: “……”
*****
Đường Vực nhìn sắc mặt lãnh đạm của cô, đột nhiên cảm thấy rất bất lực. Lục Chi Hành nhoẻn miệng cười, cúi người cầm quyển thực đơn, nói: “Thôi để tôi chọn đi.”
Phùng Trình nhìn lướt qua Đường Hinh đang không vui rồi lại nhìn Lục Chi Hành.
Ê lạ nhỉ, sao lại có cảm giác tên ma đầu này biết hết ẩn tình bên trong thế?
Đường Vực và Lục Chi Hành có một điểm chung, hai người đều thực sự có niềm yêu thích đối với nghệ thuật thứ bảy, đối với ngành công nghiệp điện ảnh này rất có tâm huyết, nếu muốn hợp tác cũng sẽ thẳng thắn, không vòng vo. Mục đích của Đường Vực rất rõ ràng, anh muốn đầu tư, muốn dự án lần này đóng mác của Thời Quang. Anh nhìn Lục Chi Hành, cười nhạt rồi nói: “Trừ điểm này ra thì không cần thay đổi gì cả. Bất kể là đội ngũ, các tổ các ban, chuyện anh chọn diễn viên nào, tôi tuyệt đối không can thiệp.”
Ý của anh là, anh chỉ đổ tiền vào, còn lại sẽ không can thiệp vào những vấn đề khác.
Anh vừa nói xong những lời này thì giả bộ lơ đãng liếc nhìn Đường Hinh nhưng cô vẫn luôn cúi mặt tập trung ăn uống, như thể chuyện này chẳng hề liên quan gì tới cô.
Đường Vực có hơi ấm ức, khẽ nhíu mày, trong ánh mắt có chút cảm xúc chợt loé qua.
Lục Chi Hành nghe xong, dựa vào lưng ghế cười nói: “Đề nghị mà Tổng giám đốc Đường đưa ra quả thực rất hào phóng. Có điều kịch bản vừa mới bước vào giai đoạn cải biên chưa được bao lâu, anh có chắc là không muốn nghiên cứu qua không? Bộ điện ảnh này sẽ cần nguồn tiền khá lớn, có mấy hiệu ứng kỹ xảo không dễ thực hiện.”
Đường Vực cũng ngả người ra sau, để tay trên tay vịn ghế, dáng vẻ lười nhác, điểm khác biệt duy nhất là áo sơ-mi của anh vẫn cài kín cổ, vừa có vẻ thả lỏng nhưng đồng thời vẫn đầy nét nghiêm chỉnh và đứng đắn.
Đường Hinh nhìn anh, ánh mắt dừng lại trên cổ anh. Đường Vực dường như vẫn luôn chú ý tới cô, anh đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, cô mỉm cười. Nụ cười vô tâm.
Đường Vực nhìn cô một giây rồi quay đi, nói: “Thời Quang cũng sẽ ưu tiên lượng suất chiếu phim tại tất cả các rạp chiếu của Thời Quang.”
Phùng Trình và lão Viên lập tức trợn tròn mắt, nghĩ thầm: “Vãi chưởng !”
Ưu tiên suất chiếu á???
Mỗi bộ phim điện ảnh trước khi ra mắt đều vì vấn đề lượng suất chiếu mà phải tốn một khoản không nhỏ. Không phải tự nhiên mà phim của Thời Quang đều có doanh thu phòng vé không tệ, đơn giản là vì họ có hệ thống rạp chiếu phim riêng nên sẽ ưu tiên phim do công ty sản xuất, lượng suất chiếu đương nhiên được ưu tiên nhiều hơn.
Không chỉ Phùng Trình và lão Viên mà ngay cả Lục Chi Hành cũng ngây người trong chốc lát.
Tim Đường Hinh càng đập loạn nhịp. Cô đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Đường Vực, đúng lúc anh nâng ly nhấp một ngụm rượu. Tim cô cũng theo đó mà lỡ mất nửa nhịp. Cơn tức giận trước đó cũng tiêu tan một chút, giờ thành ra hơi mơ màng.
Cô không dám suy đoán nhiều hơn, cũng không muốn suy đoán.
Bất kể là vì nguyên nhân gì, hành động này của Đường Vực có khả năng làm cô tổn thương nhiều hơn là khiến cô hạnh phúc bất ngờ gấp nhiều lần.
Nhưng dù vậy…
Trái tim rung động ba giây, hạnh phúc bất ngờ trong năm giây.
Cô khống chế xúc cảm trong lòng, từ từ cúi đầu, nhìn Lục Chi Hành, rồi lại nhìn Phùng Trình và lão Viên.
Ngay khi cô cho rằng Lục Chi Hành sẽ gật đầu đồng ý, Lục Chi Hành lại quay đầu nhìn cô, ung dung mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Đường rất hào phóng. Thế nhưng chuyện này tôi còn phải cân nhắc thêm, chưa thể trả lời anh ngay lập tức.” Anh ta dừng một chút rồi lại tiếp tục cười nói: “Kỳ thực, Hoa Thần cũng đã liên lạc với tôi, điều kiện bên đó đưa ra cũng không tệ.”
Năm ngoái thành tích của Hoa Thần vẫn hơn Thời Quang một bậc.
Đường Vực hơi nheo mắt, trên mặt không để lộ cảm xúc gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vậy à? Vậy đạo diễn Lục cứ từ từ cân nhắc thêm đi.”
Hai mắt Phùng Trình sáng lên, nhìn sang Lục Chi Hành.
Chuyện Hoa Thần sao anh ta lại không biết chứ?
Lục Chi Hành cười đáp: “Được.”
Đường Hinh nhìn Lục Chi Hành, hơi bất ngờ. Cô không rõ Hoa Thần có thực sự liên lạc với anh ta hay không nhưng trong khoảnh khắc đó, cô thực sự cảm kích Lục Chi Hành. Khi nãy cô còn đứng ngoài kia mắng Đường Vực một trận, nếu giờ Lục Chi Hành lập tức nhận lời thì chẳng phải là đã tát thẳng vào mặt cô sao. Thế nên, giây phút đó, Đường Hinh cực kỳ cảm kích Lục Chi Hành, ngay cả hai mắt nhìn anh ta cũng long lanh.
Đường Vực nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, trong lòng ức chết đi được.
Chuyện hợp tác chưa thành, rượu cũng không thể uống thêm, Đường Vực bảo Cao Hằng đi lấy hoá đơn, sau đó mấy người đều rời phòng bao.
Khi rời đi, Đường Hinh vẫn sóng vai đi cạnh Lục Chi Hành. Đường Vực đi sau hai người họ, mày nhíu chặt, không khí bao quanh anh dường như cũng lạnh toát. Cao Hằng đi sau anh lặng lẽ đẩy gọng kính lên sống mũi.
Đường Hinh còn muốn nói lời cảm ơn tới Lục Chi Hành nhưng lại cảm thấy nếu mình làm vậy thì có hơi ra vẻ quá, sợ rằng anh ta quyết định như vậy cũng vì nghĩ cho bộ phim, cô tự dưng nói lời cảm ơn sẽ thành ra kỳ quặc.
Lục Chi Hành vẫn rất ung dung thản nhiên, đứng ở cửa cười với cô: “Mai gặp ở văn phòng nhé!”
Đường Hinh gật đầu, cười đáp: “Vâng, tạm biệt.”
Sau đó cô mỉm cười vẫy tay chào họ. Cô cũng không thèm để ý đến Đường Vực, dứt khoát quay lưng rời đi.
Đi được vài bước, cô chợt nhớ ra xe của cô đỗ ngay cạnh xe của Đường Vực.
Nghĩ đến điều này, cô bước đi thật nhanh. Nhưng Đường Vực người cao chân dài, anh chẳng cần tốn sức vẫn đuổi kịp cô. Đúng lúc cô chuẩn bị mở cửa xe thì nghe thấy tiếng anh gọi mình: “Đường Hinh.”
Đường Hinh làm như không nghe thấy, mở cửa xe ngồi vào trong.
Đường Vực hạ quyết tâm, bước tới giữ chặt cánh tay cô, cảm giác trên tay vẫn giống như lần trước, vừa trơn mịn lại hơi lạnh, có lẽ là do gió điều hoà trong phòng bao thổi mạnh. Đường Hinh quay đầu, túi xách trên tay đập vào tay anh, mắng: “Đừng có đυ.ng vào tôi.”
Tay Đường Vực tê rần, khẽ xuýt xoa, anh hơi buông lỏng tay cô, đỡ cửa xe giúp cô nhưng đồng thời cũng giữ cho cô không thể đóng cửa.
Đường Hinh thử cố gắng đóng cửa nhưng không được.
… Người này, sao mà khoẻ thế không biết?
Cô quay lại trừng mắt với anh, lúc này cô mới nhận ra mình đang bị vây giữa vòng tay anh và cửa xe. Hai người đứng rất gần nhau, cánh tay cô đập vào l*иg ngực rộng lớn của anh, cọ vào lớp áo sơ-mi của anh.
Bao lấy cô là hơi thở nam tính mát lạnh dễ chịu của anh.
Đường Hinh đột nhiên bất động, ngẩng mặt nhìn anh, dáng vẻ cực kỳ nhu thuận.
Đường Vực nhìn chăm chú hàng lông mi rợp bóng của cô, nét mặt lạnh nhạt nhưng ngữ điệu lại cực kỳ mềm mại: “Tôi với em thậm chí còn không thể nói với nhau mấy câu à?”
Đường Hinh bỗng nhiên nở nụ cười ngọt nào, môi hồng răng trắng, khuôn mặt xinh đẹp, má lúm đồng tiền cũng mất đi cái vẻ vô tâm đáng ghét, nói: “Tổng giám đốc Đường, nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ kêu cứu đó.”
Sắc mặt Đường Vực tối sầm: “……”
Anh mím môi, hai mắt sâu thẳm vẫn lưu luyến trên má lúm đồng tiền của cô, từ từ buông tay khỏi cánh cửa xe, tay anh vừa mới đưa lên chạm vào cằm cô thì đột nhiên có ánh sáng rọi vào. Bên cạnh có một chiếc xe bật đèn pha đang đỗ lại, tiếng còi xe bất chợt vang lên… phá vỡ khung cảnh này.
Đường Vực híp mắt, anh và Đường Hinh cùng lúc ngoảnh mặt đi.
Xe Lục Chi Hành đang đi qua đây, tay còn đặt trên tay lái, cửa sổ xe hạ xuống, anh ta nghiêng đầu nhìn hay người họ, cười noi: “Hai người còn đang trò chuyện hả?”
Đường Hinh lấy lại tinh thần, vội vàng mỉm cười, lắc đầu nói: “Đâu có, tôi đi về luôn đây.”
Nói xong, cô để túi xách lên ghế phụ lái, cơ thể linh hoạt ngồi nhanh vào ghế lái.
Cạch một tiếng, cửa xe đóng lại.
Đường Vực nheo mắt nhìn Lục Chi Hành, một lúc sau, khoé miệng khẽ nhếch rồi lẳng lặng bước lùi một bước.
Cao Hằng yên lặng bước tới mở cửa xe: “Sếp tổng, mời lên xe.”
Đường Vực điều chỉnh lại sắc mặt, xoay người ngồi vào trong xe. Anh nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, sắc mặt không tốt.
Đường Hinh nhanh chóng quay đầu xe, lái ra ngoài, kỹ thuật lái xe khá tốt.
“Đạo diễn Lục, mai gặp lại!”
“Mai cô cứ nghỉ ngơi một ngày đi.” Lục Chi Hành cho phép Đường Hinh nghỉ một ngày.
Đường Hinh chống tay vào tay lái, nghiêng đầu nhìn anh ta, hơi ngạc nhiên: “Hả?”
Lục Chi Hành ung dung cười: “Sếp lớn cho cô tự do một ngày đó, mau về đi.” Nói xong anh ta cũng lái xe rời đi.
Đường Hinh hồi thần, vui vẻ đồng ý. Nghỉ một hôm cũng tốt!
Hai chiếc xe kia lần lượt lăn bánh rời đi, Đường Vực lúc này mới lạnh nhạt bảo tài xế lái xe đi: “Đi thôi.”
Cao Hằng ngồi bên ghế phụ lái, vô tình quay đầu nhìn lại, đã thấy trong xe thật tối tăm. Anh ta có thể mường tượng được sắc mặt tối sầm của sếp tổng. Nghĩ một lúc, anh ta bạo gan hỏi:
“Sếp tổng, anh không sao chứ?”
Đường Vực ngả người ra sau, liếc nhìn anh ta rồi hỏi vặn: “Cậu nghĩ sao?”
Cao Hằng hắng giọng rồi quay đi.
*****
Sáng sớm hôm sau, Đường Hinh lái xe tới cửa hàng của Vưu Hoan. Buổi chiều cô chụp mấy bức hình Bánh Bao Cuộn đang nằm ườn trên quầy đăng lên Weibo, một lúc sau, We Chat có tiếng chuông báo tin nhắn.
Đường Đinh Đinh: “Chị đang ở cửa hàng à? Em đang rảnh, chán quá, em đến chơi được không?”
Dê con béo muốn đến hả? Trời ơi, cô ước còn không được ý, lập tức trả lời: “Được được, đến đi!”
Đường Đinh Đinh biết thừa Đường Hinh đang muốn “làm thịt” cô, hừ một tiếng trong lòng, nhìn ảnh Bánh Bao Cuộn xinh đẹp quý phái, cắn răng quyết tâm cầm lấy chìa khoá xe ra ngoài.
Lúc Đường Đinh Đinh đến, Đường Hinh và Vưu Hoan vừa mới gọi đồ ăn vặt về. Đường Hinh đang uống nước trái cây, vẫy tay với Đường Đinh Đinh, để một cốc nước trái cây trên bàn, cười tủm tỉm nói: “Cho em một cốc, uống cho mát.”
Đường Đinh Đinh vui vẻ bước tới, quẳng túi xách lên bàn, hai tay cầm cốc nước, ngậm ống hút, uống một ngụm: “Đã quá!”
Vưu Hoan vui vẻ nhìn cô, thu dọn rác trên bàn đem đi vứt. Vừa mới đi đến cửa, Vưu Hoan đã thấy một chiếc Land Rover đang dừng lại gần, cô liền đứng ở cửa chờ xem.
Có khách rồi.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ ghế lái, thân hình cao lớn, rất điển trai. Hơn nữa… trông rất quen.
Vưu Hoan thấy anh ta quay nghiêng, đột nhiên nhớ ra. Tên hãm hãm này, chẳng phải là Hoắc Thần Đông sao?
Ngay sau đó, một cô gái đeo kính râm bịt khẩu trang bước xuống từ ghế phụ.
Vưu Hoa thẳng tay ném túi rác vào thùng, vỗ vỗ tay, dứt khoát xoay người đi vào trong cửa hàng, chỉ để lại cho Hoắc Thần Đông và cô gái kia một bóng lưng mảnh khảnh. Hoắc Thần Đông ngớ người, quay đầu nhìn cô gái kia, ngờ ngợ hỏi: “Em nói là cửa hàng này hả?”
“Vâng!” Hai mắt cô gái kia long lanh nhìn anh, “Mình vào xem đi, em được bạn giới thiệu chỗ này đó.”
Sao thái độ phục vụ tệ thế? Nhìn thấy khách hàng tới cửa rồi mà còn quay lưng bỏ đi là sao?
Vưu Hoan vừa đi vào, vỗ vai Đường Đinh Đinh, ý bảo cô quay lại nhìn xem.
Đường Đinh Đinh còn đang cắn ống hút quay đầu lại, thấy Hoắc Thần Đông cùng một cô gái dáng người cao gầy đang đi vào cửa hàng. Cô gái kia bỏ khẩu trang và kính râm, để lộ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Đó chẳng phải là ngôi sao mới nổi đợt trước bị tung ảnh lên báo với Hoắc Thần Đông hay sao?
Mặt cô lập tức trắng bệch, cắn chặt ống hút.
Hoắc Thần Đông nhìn thấy Đường Đinh Đinh cũng sững người.
Đường Hinh nheo mắt, đứng dậy cúi người, nói nhỏ vào tai Đường Đinh Đinh: “Ê dê béo, đi đi, thịt hắn!”