Chương 2

Cha hắn nói nơi này là pháo đài tam giới, hiện tại đồ vật bên trong đều là của hắn, hi vọng hắn có thể tự mình sống thật tốt. Nhân tiện còn đưa cho hắn một ngàn lượng bạc.Diệp Cảnh Hành biết rõ tính tình của cha mình, biết cho dù có hỏi cũng không ra nhiều tin tức nơi này, liền thức thời mà không có hỏi lại, cha hắn tuy rằng thường xuyên hố nhi tử, nhưng nếu là chuyện đại sự sẽ không làm chuyện hàm hồ.

Tư chất kém cũng không có nghĩa là chỉ ăn no chờ chết, Diệp gia cũng không nuôi dưỡng phế vật.

Hậu bối Diệp gia tư chất tốt đi tiên môn rèn luyện, tư chất không tốt tuy nói là đi tiếp quản sinh ý gia tộc, nhưng cũng chưa chắc không phải là một loại rèn luyện, thế đạo hiện giờ cá lớn nuốt cá bé, chỉ có thực lực tối cao mới có quyền lê tiếng.

Qua thật lâu hắn mới nhận được tin tức từ bên kia.

[Ta rất bận, không rảnh quản ngươi, mau cút]

[Đừng tiến vào tử thành, không ai có thể từ bên trong mà còn sống đi ra, ta cũng không muốn đi nhặt xác]

[Ngươi có thể ở cửa thành ở một đêm, ngày mai lại cút]

Hiền lành?

Khinh thanh tế ngữ?

Hoa yêu biến dị?

Diệp Cảnh Hành còn muốn hỏi thêm môyj chút lại phát hiện tin tức không gửi được.

[Linh lực của ngài không đủ, thỉnh chú ý thân thể, hảo hảo tu luyện, nỗ lực phi thăng]

Diệp Cảnh Hành: “.....”

Gửi một tin tức liền hao hết tinh lực.

Diệp Cảnh Hành, ngươi thật đúng là cái đồ phế vật.

Diệp Cảnh Hành tức giận tắt diễn đàn Tu Chân.

Vì lời nói của tiểu hoa yêu kia mà hắn không dám vọng tưởng tiến vào trong thành, mà ở ngay cửa thành lót lá bạc hà ngồi lên, tính toán chờ trời sáng sẽ đi nhân giới hỏi thăm tình huống.

Nhân giới ở phía nam, chỉ cần đi thẳng theo hướng nam là có thể tới.

Không lâu sau mây đen che lấp bầu trờ, mưa nhỏ rơi tí tách tí tách.

Diệp Cảnh Hành không còn cách nào khác chỉ có thể lại làm 1 cái dù bằng lá bạc hà.

Nói là dù kỳ thật chỉ là một cái lá bạc hà lớn, sờ lên thập phần kiên cố, rắn chắc vừa lúc đem chắn mưa.

Nói đến cũng thật kỳ quái, linh lực của hắn tuy loãng nhưng lại không ảnh hưởng đến việc tạo ra lá bạc hà, cũng coi như là trong cái rủi có cái may.

Dựa vào cuống lá, linh lực Diệp Cảnh Hành đã hao hết liền mơ mơ màng màng mà ngủ mất.

Phía dưới tử thành.

Một cỗ năng lực cường đại chậm rãi mở mắt.

Hương vị gì ....

Thơm quá.

Một giây ngắn ngủi qua đi, phía dưới đàn tế trống rỗng xuất hiện một cục lông nhung đen nhánh, lớn bằng bàn tay, nho nhỏ mà phát ra tiếng kêu mềm mại.

"Meo"

Ngày hôm sau Diệp Cảnh Hành tỉnh lại liền phát hiện một con mèo trên đùi mình.

Hắn từ trước tới nay đặc biệt có duyên với mèo, hơn nữa hắn còn có thể chất bạc hà mèo cũng ko có gì kỳ quái.

Mèo đen nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn qua có vẻ là mèo chân ngắn, cuộn lại ở trên đùi hắn ngủ giống như một cục than nhỏ.

Trên hai sườn mèo nhỏ có hai khối thịt nho nhỏ, Diệp Cảnh Hành mới đầu tưởng là móng vuốt, nhưng sờ sờ lại phát hiện cũng không phải.

Yêu tộc dị chủng rất nhiều nhưng phần lớn đều là mệnh ngắn không thể tu luyện, rất nhiều con khi còn nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, kết cục mười con thì có hết tám chín con chết ở vùng hoang vu.

Nói trắng ra giống như con người mang gen khuyết tật hoặc biến dị, dễ dàng bị đào thải.

Diệp Cảnh Hành không biết lai lịch của mèo nhỏ, đại khái theo hắn suy đoán là bởi vì dị dạng nên bị vứt bỏ, tối hôm qua lại gặp mưa lớn nên mới tới chỗ hắn tránh.

Rốt cuộc nơi này là nơi giao nhau giữa tam giới xuất hiện chủng tộc gì cũng đều không quá kinh ngạc.

Mèo nhỏ bị hắn sờ đến tỉnh giấc, híp con mắt nhỏ nhìn thẳng hắn, bộ dáng nghiêng đầu lại thập phần đáng yêu.

Diệp Cảnh Hành là một tên miêu miêu khống, lập tức bị bộ dáng kia manh đến thất điên bát đảo.

Hắn từ lúc tới thế giới này vẫn luôn muốn nuôi một con mèo nhỏ, nhưng Diệp gia sẽ không để hắn làm mất mặt mũi mình, tựa như nếu như hắn hôm nay mang mèo nhỏ về nhà, ngày hôm sau chỉ sợ sẽ bị đám người bảo thủ đánh chết.

Rốt cuộc phần lớn người tu chân đều sẽ cùng yêu thú có thực lực xấp xỉ mình kí kết khế ước, hắn vốn dĩ chính là một tên phế vật lại mang về một con mèo nhỏ bình thường, này không phải đang nói cho khắp thiên hạ biết tiểu thiếu gia Diệp gia là một tên phế vật, đại phế vật, liền những loại linh thú thấp kém nhất cũng không thu được.

Nhưng mà hiện tại hắn cũng không ở Diệp gia.

Hắn .... Có thể có một con mèo con cho chính mình.

Diệp Cảnh Hành duỗi tay gãi gãi cằm mèo nhỏ: "Nếu ngươi không có nơi để đi thì có thể đi theo ta, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt"

Cái khác không nói, ít nhất bạc hà mèo cũng có thể cho nó ăn đến no.

Mèo đen nhỏ sửng sốt một giây liền vui vẻ đồng ý, thực vui vẻ mà kêu lên một tiếng, dùng cái đuôi nhỏ nhẹ nhàng ngoéo ngón tay của hắn hướng vào trong ngực hắn mà củng củng làm nũng sau đó..... Liền hít một cái thật dài.

Hương vị trên nhân loại này .... Thật mẹ nó thơm.

Diệp Cảnh Hành chỉ nghĩ là nó đồng ý, tâm tình vui sướиɠ vuốt mèo đến sảng.

Mèo đen nhỏ ở trong l*иg ngực cũng hít đến sảng.

Một người một mèo đều có chút lâng lâng.

Sau đó Diệp Cảnh Hành không thể không đứng dậy đi làm chính sự, mưa đã tạnh, hắn muốn điều tra tình huống nơi này một chút.

-- rốt cuộc nơi này chính là một cái pháo đài tam giới, còn cố ý bị thay đổi miêu tả địa điểm trên bản đồ, nơi này khẳng định có chút gì đó bí ẩn.

Diệp Cảnh Hành đứng dậy thu hồi cây dù bạc hà, đem mèo nhỏ để xuống mặt đất, mèo nhỏ thế mà cùng tay cùng chân bước lên hai bước, sau đó trực tiếp té ngã, đầu nhỏ đập xuống mặt đất ăn đầy một miệng đất cát.

Mèo nhỏ: "……"

Ngủ lâu như vậy liền quên luôn cách đi rồi.

Diệp Cảnh Hành thấy thế nhanh chóng đem mèo con ôm lên, lau sạch đất cát trên người mèo nhỏ liền nhét vào vạt áo mình, vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

Mèo con như vậy đến đi đường còn không biết, còn không biết có cai sữa hay chưa liền bị ném đến nơi hoang vu như này.

"Meo ngao" mèo nhỏ đem mặt đều đã dán vào trong ngực Diệp Cảnh Hành cả người toả ra hơi thở "Ta đang tự bế"

Diệp Cảnh Hành trấn an mà sờ sờ đầu mèo nhỏ lại ở trong thức hải mở ra diễn đàn Tu chân, linh lực hắn khôi phục cũng không ít hẳn là có thể gửi một cái tin tức cho tiểu hoa yêu.

Nào biết từ sáng sớm tiểu hoa yêu đã gửi tin cho hắn.

[Đã chết chưa?]

Diệp Cảnh Hành mấp máy môi cuối cùng lại nhịn xuống.

Cảm giác..... Tiểu hoa yêu này có chút khẩu thị tâm phi a.

[Còn chưa có, có thể nói cho ta chút tình huống nơi này không? Linh lực của ta hẳn chỉ đủ để truyền đi một cái tin tức, khả năng không thể hồi đáp ngươi.] Quả nhiên, qua một lúc giao diện bắt đầu nhắc nhở linh lực hắn không đủ.

Diệp Cảnh Hành cảm thấy mình giống như một cái di động thiếu phí trả không nổi tiền điện thoại.

Bên kia cũng thực nhanh hồi tin.

[Đều nói người cút, ngươi như thế nào còn chưa cút??]

Nửa ngày không đợi được hắn hồi tin liền tiếp tục gửi tin.

[Ngươi là cái loại phế vật gì thế, đám tiểu hài tử ba bốn tuổi còn mỗi ngày đều spam tìm đạo lữ, ngươi đến tin tức cũng không hồi được?]

Diệp Cảnh Hành an tĩnh chờ đợi.

Không bao lâu sau liền có thêm tin tức gửi tới.

[Nơi này từng là chiến trường cổ từ ngàn vạn năm trước, bên trong đều là thi thể cho nên mới gọi là tử thành]

[Bên trong tử thành có một cái kết giới rất mạnh, nghe nói là để trấn áp đại yêu thượng cổ, nếu kết giới bị phá hủy, toàn bộ tu chân giới đều sẽ trải qua một hồi hạo kiếp]

[ Nhưng những việc này đều chỉ là lời đồn, bởi vì trước nay không có ai có thể sống sót từ nơi này đi ra ngoài, nhiều năm qua có rất nhiều tu sĩ lợi hại muốn đi vào phá giải bí mật của tử thành kết quả đều chết ở nơi này, đại lão nguyên anh mãn kỳ cũng ngã xuống.]

[Bản đồ là năm đó được tổ phụ Diệp lão gia sửa lại cũng bày một vòng kết giới ở bên ngoài, chỉ nói nơi này là một mảnh đại dương.]

[Trừ bỏ một số người đại năng trong tam giới thường xuyên lui tới cũng chỉ có những yêu nhân ma quanh thành biết]

[Ta khuyên ngươi đến linh lực dạo diễn đàn cũng không có đừng có xuất hiện tâm tư gì]

[Đã hiểu chưa?]

[Đã hiểu liền cút]

[Diệp gia phái ngươi tới đây chính là muốn ngươi chết ở nơi này]

Diệp Cảnh Hành nhìn chằm chằm một loạt tin trong lòng cảm thán, có linh lực thật tốt.

Tiêu hoá xong tin tức, Diệp Cảnh Hành như đang suy tư cái gì mà cọ cọ cái đầu mèo nhỏ mọc ra từ trong vạt áo.

Cái tai mèo nhỏ run run chui hẳn vào trong áo hắn không cho chắn cọ, ngứa.

Nói cách khác.... Nếu đả thông nơi này có thể vì đại lục giảm đi không ít phiền toái.

Tam giới hiện tại đi qua nơi này càng thường xuyên.

--Rốt cuộc cũng cùng có lợi.

Khoảng thời gian trước Diệp Viêm thông qua diễn đàn Tu chân từ khu yêu tộc mua một chút linh thảo, lại từ ma tộc mua một chút đá cũng rất lâu mới được chuyển tới, chờ đến nỗi tiểu mập mạp mỗi ngày đều ở nhà lo lắng suýt chút nữa tự mình đi.

Như vậy xem ra, ở tử thành vòng một vòng cũng tốn rất nhiều thời gian.

Nếu cái pháo đài này bị đả thông phỏng chừng có thể rút ngắn rất nhiều thời gian.

Bất quá Diệp Cảnh Hành biết rõ mình mấy cân mấy lượng, sẽ không có không biết lượng sức.

Chỉ là mọi chuyện đều có biện pháp giải quyết, hắn cũng không cảm thấy cha hắn an bài hắn tới nơi này là muốn làm chết hắn.

Cha hắn tuy thoạt nhìn không quá đứng đắn, lại còn hay hố nhi tử, nhưng dù sao trước kia cũng là đệ nhất kiếm tu tu chân giới, hiện giờ tuy bị kéo xuống hạng hai, nhưng ít ra đầu óc cũng không bị hỏng.

Hơn nữa…… Hắn có thể cảm nhận được những năm gần đây việc cha hắn làm đều là để bảo hộ hắn.

--- tui ko cắt chương nhưng cũng sẽ ra chậm bởi máy tính liệt nút chữ r phải chờ mua bàn phím mới 🐒---