Chương 1

Kinh thành, Diệp gia, trước cửa lớn xuất hiện hai chiếc xe kéo tiên thú.Bá tánh vây xem bên ngoài rộn ràng nhốn nháo.

"Không hổ là đệ nhất thế gia, thực sự khí phái a."

"Nghe nói hài tử Diệp gia tới tuổi đều không lưu lại trong nhà, tư chất tốt liền đi tiên môn rèn luyện, tư chất không tốt thì sẽ tiếp nhận sinh ý của gia tộc."

"Diệp Cảnh Hành kia có thể tiếp nhận cái sinh ý gì? Nhìn qua so với cô nương nhà ta còn mỏng manh hơn."

"Hắn không phải đơn linh căn hệ mộc ngàn năm khó gặp sao? Nghe nói bị phái đi biên cảnh phía bắc trồng rừng."

"20 tuổi vẫn là Luyện khí kỳ, phế vật ngàn năm khó gặp mới đúng."

"Xuy, đưa tới biên cảnh trồng đầy cây bạc hà sao?"

"Ha ha ha"

Ở cửa Diệp gia, đầu bếp Diệp gia nước mắt nước mũi đầy mặt hướng l*иg ngực Diệp Cảnh Hành phần gà mình làm còn nóng hầm hập: "Tiểu thiếu gia, lần này đường xá nguy hiểm, nhất định phải bảo trọng thật tốt thân thể"

"Yên tâm đi Trần thúc, ta sẽ không để chính mình bị đói." Diệp Cảnh Hành tiếp nhận phần gà vào trong tay, lòng bàn tay trống rỗng bỗng xuất hiện chiếc lá bạc hà to bằng lá sen đem phần gà bọc thêm một lớp cất vào túi trữ vật.

Đã cách nhiệt lại còn giữ ấm, dùng rất tốt.

Một tiểu mập mạp lùn hơn Diệp Cảnh Hành nửa cái đầu ở bên cạnh cười nhạo: "Đường huynh gần đây tu luyện có chút tiến bộ? Ta nhìn lá cây bạc hà so với ngày xưa lớn hơn nhiều."

Diệp Cảnh Hành nhàn nhạt liếc nhìn hắn, cười nói: "Xác thực có tiến bộ. Trước đó vài ngày còn đột phá lên tầng 3."

Tiểu mập mạp bị hắn nói đến nghẹn lời, nghẹn lại một đống lời trào phúng ở cổ họng.

Phế vật 20 tuổi mới luyện khí tầng 3, có cái gì mà tự tin như vậy??

Hài tử Diệp gia tới tuổi liền không lưu lại trong nhà.

Tư chất tốt đi tiên môn rèn luyện, tỷ như tiểu mập mạp Diệp Viên, đã trúc cơ mãn kỳ.

Tư chất không tốt thì tiếp quản sinh ý gia tộc, tỷ như Diệp Cảnh Hành, mới luyện khí tầng 3.

Diệp gia không có thói quen đưa tiễn, ở cửa cũng chỉ có mấy hạ nhân nhưng bá tánh vây xem lại vây thành một vòng đưa tiễn.

Thời gian không còn sớm, hai người một trước một sau lên xe tiên thú.

Loại xe tiên thú không hiếm nhưng loại lần này vẫn coi là tương đối hiếm thấy, chỉ có tu sĩ tiên môn vọng tộc mới có cơ hội đi nhờ, Diệp gia là đệ nhất thế gia tu chân, đương nhiên sẽ không bạc đãi hậu bối.

Hai người lần này điểm đến khác nhau nhưng cũng cùng đường một đoạn khá dài.

Diệp Viêm đi đệ nhất tiên môn ở phía bắc, tiếp tục tu luyện.

Diệp Cảnh Hành lại đi con đường giao giữa ma tộc cùng yêu tộc. Nghe nói nói đó có địa phương thuộc về Diệp gia, hiện tại người sở hữu đổi thành hắn, nhiệm vụ của hắn lần này đi chính là quản lý chỗ đó.

Nhưng trên bản đồ viết đó là một mảnh đại dương mênh mông, đem 3 chủng tộc người, yêu, ma tách ra, không quấy rầy lẫn nhau, bên trên không có một mảnh lục địa.

Diệp Cảnh Hành cảm thấy có chút kỳ quái, thế nhưng không có ai có thể giải đáp cho hắn, chỉ có thể tự mình đi xem, tự mình tìm tòi.

Hắn xuyên qua thế giới này ước chừng đã 20 năm. Trước kia hắn là cô nhi, sau khi tốt nghiệp đại học liền cùng bằng hữu một một quán mèo, ngày ngày đều cùng đám vật nhỏ lông xù xù chơi đùa.

Cũng không biết những con mèo nhỏ đó hiện giờ thế nào.... Bất quá bằng hữu của hắn vẫn còn ở đó, hắn cũng yên tâm hơn.

Từ lúc tới thế giới này Diệp Cảnh Hành liền cảm thấy mọi thứ đều có âm mưu.

Bằng không như thế nào ném cho hắn thể chất đơn linh căn chứ. Lại còn chỉ có thể dùng với cây bạc hà mèo.

"Đường huynh, đường thúc có cho ngươi thứ gì tốt không?" Tiểu mập mạp cố ý hỏi.

Rốt cuộc mọi người đều biết Diệp gia chủ không thích cái tên nhi tử phế vật này.

Diệp Cảnh Hành gật gật đầu.

Tiểu mập mạp bắt đầu hứng thú: "Là thứ gì vậy?"

"Tiền, còn là rất nhiều."

Tiểu mập mạp "..."

Xe tiên thú không giống xe ngựa tầm thường, chạy cực nhanh không nói, còn không có một chút xóc nảy, dọc đường đi Diệp Cảnh Hành đều ngủ thực say.

Thời điểm Diệp Cảnh Hành bị đánh thức trời đã chạng vạng tối.

Đánh thức hắn chính là âm thanh mắng chửi của Diệp Viêm.

"Đáng chết, sao lại nhiều muỗi như vậy."

Diệp Cảnh Hành dụi dụi mắt, phát hiện xe tiên thú đang xuyên qua một mảnh rừng rậm rạp, chung quanh tất cả đều là muỗi, đều là muỗi linh hắn ở trong sách có thấy qua, bay đến cực nhanh, cũng cực độc, mùa hè còn là thời điểm chúng nó sinh sản, số lượng khổng lồ, tóm được vật còn sống liền cắn, linh lực không phải là rất mạnh nhưng lại khó có thể tiêu diệt sạch sẽ.

Tiên thú kéo xe có phù triện bảo hộ đặc thù, không chịu ảnh hưởng, người trong xe lại là mục tiêu công kích hành đầu.

Tiểu mập mạp là song Linh căn hoả thổ, lúc này đang phun lửa đốt muỗi, trong không khí tràn đầy mùi khét gay mũi.

"Đường đệ trúc cơ mãn kỳ, đám muỗi kia hẳn không tính là gì." Diệp Cảnh Hành vén màn chắn lên, ghé vào khung cửa sổ hướng hắn cổ vũ.

Tiểu mập mạp mắt trừng lớn: "Chúng nó vì sao không cắn ngươi"

Diệp Cảnh Hành từ từ mở miệng: "Bạc hà đuổi muỗi."

Tiểu mập mạp: "...."

Ta thao.

Tiểu mập mạp mấy năm nay trong lòng suy nghĩ cái gì Diệp Cảnh Hành rất rõ ràng.

Nhưng hắn cũng lười so đo cùng tiểu hài tử.

Không còn ồm ào, Diệp Cảnh Hành sờ sờ bụng lại cảm thấy có chút đói, giải quyết xong phần gà trong túi trữ vật trước đó lại hoàn mỹ mà ngủ một giấc.

Một lần nữa tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, tiên thú kéo xe kia dùng cái mũi củng củng mặt hắn, Diệp Cảnh Hành mở to mắt, phát hiện đã đến trạm.

Không hổ là tiên thú, thật nhanh.

Bên ngoài trời âm u, an tĩnh đến không có một tiếng động.

Không có nước, không phải biển, trên đất đều là đá vụn, đạp nên còn không biết có bị thương không.

"Nơi này chính là điểm cần đến." Diệp Cảnh Hành có chút hoài nghi.

Tiên thú gật gật đầu, cho một đáp án khẳng định.

Không phải biển sao?

Thật sự đưa hắn tới trồng rừng?

"Vất vả rồi." Sau khi xuống xe Diệp Cảnh Hành móc ra một gốc cây bạc hà, đây là loại tân chủng, hắn cũng đã thử qua, chua chua ngọt ngọt.

Tiên thú thoạt nhìn thật hài lòng, ăn đến nỗi đôi mắt đều nheo lại.

Diệp Cảnh Hành cười sờ sờ đầu nó: "Trở về đi."

Tiên thú nghe lời mà xoay người rời đi, tốc độ cơ hồ so với lúc đi nhanh hơn nhiều, nháy mắt liền không thấy tăm hơi.

Diệp Cảnh Hành không để trong lòng, chỉ nghĩ nó vội vã về phục mệnh.

Tiên thú đi rồi, Diệp Cảnh Hành đạp trên cát nhuyễn vàng, đi tới chỗ một cái bảng hiệu.

Bảng hiệu đã từ trên cổng thành rơi xuống cắm một nửa vào trong cát, mặt trên viết loang lổ 2 chữ: "Tử Thành", chữ viết cứng cáp hữu lực, qua lâu như vậy mà vẫn còn lưu lại chút linh lực người viết.

Diệp Cảnh Hành đi vào dừng ở cửa thành, bên trong mơ hồ nhìn thấy không ít kiến trúc xám xịt, nhưng lại không thấy một vật sống, giống như một thành chết.

Diệp Cảnh Hành không biết tại sao bản đồ lại ghi là đại dương mênh mông lại biến thành một thành trì hẻo lánh. Nhưng hắn biết với đất cát như nơi này sẽ không trồng ra cây.

Nhiệm vụ trồng rừng này có chút gian khổ.

Diệp Cảnh Hành không tiếp tục đi vào.

Ai biết khi hắn đi vào sẽ phát sinh cái gì, xuất hiện cái gì, hắn cũng không dám tùy tiện hành động. Rốt cuộc thế giới này cùng thế giới trước kia của hắn không giống nhau, thế giới này khắp nơi nơi nào cũng đều cất giấu nguy hiểm.

Diệp Cảnh Hành ở trong thức hải mở ra diễn đàn Tu chân, tìm được cái tên Tiểu Hà phát tin tức cho nàng.

[Ta đã tới rồi, người ở đâu?]

Chỉ cần có thể dẫn khí nhập thể là có thể mở ra diễn đàn ti chân ở trong thức hải, diễn đàn Tu chân đều là người tu chân thường dùng để giao lưu, học tập, giao dịch, thông tin,...

Chỉ là mỗi lần sử dụng đềi sẽ tiêu hao linh lực, Diệp Cảnh Hành linh lực không cao, ngày thường dùng không nhiều.

Tiểu Hà là tiểu hoa yêu phụ trách hướng dẫn hắn.

Người cha tiện nghi kia của hắn có nói tiểu hoa yêu ở nơi này chờ hắn, thực vật đa số hiền lành, nói chuyện đều kinh thanh tế ngữ, sẽ hướng dẫn giới thiệu tình huống nơi này cho hắn.