Cửa hàng thú cưng của Liễu Sóc dường như chỉ mới mở cách đây không lâu.
Hứa Gia biết có một cửa hàng như vậy vì trong nhóm khu nhà có một hộ gia đình đã gửi một gói cắt tỉa lông và hỏi xem có ai sẵn lòng chia sẻ đơn hàng với anh ta không.
Trong cửa hàng có rất nhiều mục, ngoài những mặt hàng thông thường như nhu yếu phẩm hàng ngày, làm đẹp và tỉa lông, chiêu đãi, còn có những mục không được ưa chuộng như mai mối, chụp ảnh và thám tử thú cưng.
Liễu Sóc cho biết, các thám tử thú cưng giúp tìm kiếm mèo và chó bị thất lạc, nếu có thể, cậu thà rằng hạng mục này không có người hỏi thăm.
Ngoài khu vực sôi động, khu vực nghỉ ngơi cũng có rất nhiều khách hàng đang chờ thú cưng của mình.
Lượng khách hàng cuối tuần đông hơn trong tuần, chủ cửa hàng Liễu Sóc cũng rất bận rộn, cậu chỉ nói chuyện với Hứa Gia vài câu rồi rời đi nói chuyện điện thoại.
"Mở cửa hàng thú cưng có bận lắm không?" Hứa Gia đã xem rất nhiều video do nhân viên cửa hàng thú cưng đăng tải, trông họ vui vẻ hơn người làm công như Hứa Gia rất nhiều.
Hoắc Thư Ngôn liếc nhìn Liễu Sóc đang vội vàng rời đi, nhẹ nhàng gật đầu, lúc này anh không còn dè dặt như trước nữa, hai tay tự nhiên đặt dọc hai bên người, “Cậu ấy đã mở cửa hàng này được ba năm, lúc mới bắt đầu mở ở phía nam thành phố, so với bây giờ còn bận rộn hơn nhiều."
Cậu nói với Hứa Gia rằng Liễu Sóc mở cửa hàng thú cưng hoàn toàn vì tình yêu động vật, mua đồ vệ sinh cá nhân, thức ăn cho chó mèo và quản lý việc ăn uống và xả rác của thú cưng đều tốn thời gian, công sức và tiền bạc.
Vừa mới bắt đầu kinh nghiệm còn thiếu, có một đồng nghiệp mang theo một con chó sắp chết, sau khi con chó chết lại cắn ngược nói do Liễu Sóc làm nó chết, Liễu Sóc vì việc này đã mất rất nhiều tiền.
Nhưng những cú đòn này không hề làm giảm đi tình yêu của Liễu Sóc với ngành thú cưng.
Vì luôn nhận thú hoang nên cửa hàng vẫn luôn thua lỗ, toàn dựa vào bố mẹ Liễu Sóc mới không đóng cửa.
Không chỉ có như vậy, Liễu Sóc còn bị dị ứng ở tay nổi mẩn đỏ, đến nay vẫn không khỏi, để lại dày đặc vết đỏ nhẹ.
Sau khi mở được một thời gian, lượng khách hàng dần dần ổn định, ngoài việc tạo dựng được danh tiếng tốt, rất nhiều khách hàng vì gương mặt Liễu Sóc mà tìm đến. Những khách hàng sẵn lòng nhận nuôi chó mèo hoang cũng sẽ chọn cửa hàng của Liễu Sóc, hiện công việc kinh doanh đang dần khởi sắc.
Cờ thưởng cùng ảnh chụp treo trên tường đã xác nhận những gì Hoắc Thư Ngôn nói, kinh doanh không có ai là không muốn kiếm tiền, hành vi thu nhận chó mèo hoang bất kể chi phí của Liễu Sóc có thể miêu tả là thiện lương.
Vừa rồi Hứa Gia đồng ý với Hoắc Thư Ngôn vì lịch sự và tò mò về sự cố mèo hoang, nhưng bây giờ Hứa Gia lại nghiêm túc nhìn cửa hàng này vì ngưỡng mộ công việc từ thiện của họ.
Cô đang quan sát và suy nghĩ, có vẻ như những người như Hoắc Thư Ngôn và những người đang làm công việc nuôi thú cưng có thể liên lạc với những chú mèo trên diễn đàn thực sự rất thuận tiện.
Hoắc Thư Ngôn đưa Hứa Gia đến khu vực làm đẹp, người làm đẹp rất khéo léo tỉa lông cho một chú chó đen có chút lông trắng.
Trong cửa hàng, tiếng người và tiếng chó hòa quyện vào nhau, Hoắc Thư Ngôn điều chỉnh âm lượng đến một phạm vi thích hợp: "Loại chó này tên là Schnauzer, tên này phiên âm từ tiếng Đức, có nghĩa là "râu lớn"."
"Một cái tên rất có ý nghĩa." Hứa Gia ngồi xổm xuống và nhìn vào đôi mắt sáng như quả nho của Schnauzer.
Bàn chân của chú chó này tròn và ngắn, và vì lông nên khuôn mặt của nó trông giống như một ông già nhỏ bé.
Nhưng bộ lông mặt dài cũng không ảnh hưởng tới vẻ ngoài tuấn tú của nó, Hứa Gia cảm thấy loại chó này thuộc giống chó rất thông minh.
Hứa Gia cũng chứng kiến
quá trình tạo ra cặp mông đáng yêu của Corgi, chú chó Corgi ngoan vô cùng, mái tóc rối bù ban đầu được sư phụ cắt tỉa gọn gàng, chiếc mông co giãn khiến Hứa Gia muốn chạm vào. .
Nhưng chủ của Corgi vẫn luôn bên cạnh yêu thích không buông tay mà chọc vào mông, Hứa Gia chỉ chụp vài bức ảnh bằng điện thoại sau khi xin phép.
Cô không nhìn thấy những con mèo hoang lần trước họ đón ở cổng khu dân cư, Hoắc Thư Ngôn nói rằng chúng vẫn còn ở bệnh viện thú cưng, hai ngày nữa mới được gửi lại đây.
"Này, hôm nay anh nhỏ Hoắc cũng ở đây sao?" Corgi vừa được đưa đi, đã có người gọi Hoắc Thư Ngôn.
Cô gái ôm một con mèo màu cam khổng lồ ngẩng đầu đến gần cô, tò mò nhìn Hứa Gia vài lần: “Bạn gái của anh Hoắc?”
Hứa Gia sửng sốt một lát, sau đó mới nhận ra cô gái đang nói về mình, xua tay: "Không, cậu ấy là đàn em của tôi."
Cô gái “Ồ” một tiếng dài: “Lần đầu tiên tôi thấy anh Hoắc giải thích với một cô gái trong cửa hàng thú cưng. Bình thường khi chúng tôi muốn giới thiệu thì anh ấy luôn từ chối.”
"Tôi không phải nhân viên trong cửa hàng, tốt nhất nên nhờ người có chuyên môn giải thích." Hoắc Thư Ngôn kéo chiếc khẩu trang mình thường đeo lên.
Cô gái đưa mắt nhìn vào tai Hoắc Thư Ngôn một cách đầy ẩn ý,
lớn tiếng nói với Hứa Gia: "Tạm biệt học tỷ" rồi cùng con mèo màu cam bước đi. Hứa Gia thấy cô gái này rất dễ thương nên cũng nói "Tạm biệt học muội".
Hứa Gia không để ý rằng sau khi nói hai câu này, tai Hoắc Thư Ngôn càng đỏ hơn.
Sau khi tham quan biệt thự mèo nhỏ do Hoắc Thư Ngôn và Liễu Sóc làm, Hứa Gia cảm thấy mình đã ở trong cửa hàng thú cưng quá lâu và đã đến lúc phải về nhà.
Cô lấy điện thoại ra xem giờ, nghĩ cách nói lời tạm biệt với Hoắc Thư Ngôn một cách lịch sự hơn.
"Em đến cửa tiểu khi mua cơm, chúng ta đi cùng nhau được không? Vừa lúc tiện đường." Hứa Gia chưa kịp nghĩ ra lời thì Hoắc Thư Ngôn đã lên tiếng trước.
Cô lập tức làm theo lời Hoắc Thư Ngôn, hai người cùng nhau đi về phía cổng tiểu khu.
Hứa Gia ngưỡng mộ Hoắc Thư Ngôn, một đàn em nhạy cảm, lịch sự, quan tâm và giỏi quan sát cảm xúc của mọi người.
"Tại sao cậu lại muốn nhận nuôi những con mèo hoang từ Phú Lệ Danh Thành?" Hứa Gia muốn biết họ đã liên lạc với "lão đại" bằng cách nào, cô chọn một câu hỏi tương đối phổ biến để xem mình có thể nói đúng hay không.
Hoắc Thư Ngôn vẻ mặt rất tự nhiên: "Chúng tôi nghe nói ở Phú Lệ Danh Thành có rất nhiều mèo hoang nên đã lập kế hoạch thu nhận. Sau này chúng tôi sẽ tiếp nhận những động vật hoang dã từ các cộng đồng lân cận khác."
Hứa Gia không nhận được bất kỳ thông tin nào về lão đại và diễn đàn từ Hoắc Thư Ngôn. Nhưng ngẫm lại, cô cũng chỉ là cùng chuyên ngành và cùng giáo sư của Hoắc Thư Ngôn, nên người ta không cần phải giải thích rõ ràng lai lịch của mình.
Hai người đi đến cùng một cửa hàng bánh chẻo, Hứa Gia đặt mua một phần bánh chẻo áp chảo rồi lấy điện thoại di động ra.
Ngay khi mở khóa điện thoại, cô im lặng khi nhìn thấy mã thanh toán của người bán.
Cô đã quen mang theo chiếc điện thoại di động cũ đi khắp nơi, lúc này chiếc điện thoại di động mới có cắm thẻ điện thoại và có khả năng trả tiền đang nằm lặng lẽ trên bàn trà.
Hoắc Thư Ngôn đứng bên cạnh Hứa Gia, cũng không nhìn màn hình điện thoại di động của cô.
Cậu chỉ nhận thấy vẻ mặt của Hứa Gia có chút khó xử, nên cậu trả tiền cho chủ bữa ăn tiền cho hai người.
"Chúng tôi cùng nhau thanh toán." Hoắc Thư Ngôn đưa trang thanh toán trên điện thoại di động của mình cho chủ cửa hàng xem, kéo ghế cho Hứa Gia, ra hiệu cho cô ngồi xuống đợi bữa ăn.