Chương 4

Hứa Gia lướt dưới bài viết này rất lâu mà không tìm thấy bài viết nào mới nên nhấn vào Khu chó.

[Hahahaha, có ai trong số các bạn thấy hôm nay tên ngốc Mộc Môc kia mặc gì không? Áo khoác hoa lớn màu đỏ và xanh lá cây hahahahaha! Cậu ta thậm chí còn đeo một chiếc nơ lớn màu đỏ trên đầu!]

[2l: Đại ca nhà cậu ta ánh mắt luôn rất “đặc biệt”.]

[3l: Hôm qua hắn còn cười tôi mặc quần da, hôm nay đến lượt hắn, chúc mừng chúc mừng.]

[4l: Hôm kia hắn còn cười nhạo tôi đeo yếm, hôm nay đến lượt hắn.]

[5l: Các cậu nghĩ tôi ra ngoài chơi sẽ không vào diễn đàn đúng không? Các cậu nói bậy bạ gì đó?]

Hứa Gia tình cờ liếc ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy một ông già mặc áo khoác hoa lớn kiểu Đông Bắc, con chó mà ông ta đang ôm cũng mặc một chiếc áo khoác hoa nhỏ cùng kiểu dáng, trên đầu có một chiếc nơ to và sặc sỡ.

Cô nhìn ID tên "Mộc Mộc" trên tầng năm, sau đó nhìn bóng lưng con chó ngượng ngùng xoắn xít sắp biến mất trong góc tường, cảm thấy thế giới này quá thần kỳ.

Hứa Gia biết con chó này, và nó thực sự được gọi là Mộc Mộc, bởi vì ông dắt nó đi dạo hàng ngày, dù mưa hay nắng, và ông luôn thích nói: "Mộc Mộc ngoan, Mộc Mộc ngoan."

Thế là cô đơn phương nhận biết được chú chó này.

Hứa Gia suy nghĩ một lúc và tìm kiếm "mèo tam thể" trên mạng.

Nhìn Tam Hoa trên màn hình có màu lông rất giống với những con mèo ở đài phun nước vừa rồi, cô càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.

Để xác minh suy đoán của mình, cô tiếp tục lướt các bài viết mới ở hai phân khu.

Hầu hết các bài đăng đều nhạt nhẽo, Hứa Gia lướt mười phút mới tìm được bài đăng mới ở mục mèo.

[Hôm nay hàng mới về, có ai muốn không? Em trai tôi không đóng cửa, nhà 301 tòa 4. Ai đến trước có trước.]

Cô sống ở tòa 4 nhà 302 và hàng xóm của cô có nuôi một con mèo.

Cô bước tới cửa và nhìn hành lang qua màn hình nhỏ của khóa mật khẩu.

Hàng xóm không đóng cửa, cửa an ninh mở rộng, cánh cửa gỗ thứ hai hé mở.

Hứa Gia rất kiên nhẫn, cô ngồi trên ghế sofa gần cửa đọc tin nhắn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên màn hình nhỏ.

[2l:Tôi lập tức đến!]

Khoảng mười phút sau, trước cửa phòng 301 xuất hiện một con mèo con màu vàng, meo hai tiếng, cánh cửa gỗ hé mở bị đẩy ra, một con mèo xám mũm mĩm thò đầu ra ngoài.

Mèo xám dùng chân kéo một cái chậu ra cửa, mèo vàng cắn vài miếng, sủa vài tiếng rồi bỏ chạy.

Thêm hai con mèo khác màu đến thăm thức ăn miễn phí của mèo xám, cuối cùng nó đem cái chậu trở về và không xuất hiện nữa.

Hứa Gia cảm thấy sự nghi ngờ của mình đã được xác minh nên tiếp tục làm mới bài đăng, hiển thị câu trả lời mới do người đăng ban đầu gửi vài giây trước cùng lời cảm ơn của những cư dân mạng khác.

[10l: Các anh chị em đừng đến nữa, đã ăn xong rồi, lần sau có hàng ta sẽ tiếp tục gọi.]

[11l: Cảm ơn chủ nhà, tôi no rồi.]

Hứa Gia nhìn màn hình chớp mắt, như thể đã phát hiện ra điều gì đó phi thường.

Kết hợp đặc điểm người đăng bài ở 2 khu, nếu đổi đăng bài từ “người” thành động vật liền rất dễ giải thích, “em trai” ở khu vực mèo là chủ của mèo, còn “đại ca” và “chị” trong khu vực chó là chủ sở hữu của con chó. .

Cho dù là người trèo cây, kéo bè kẽo lũ đánh nhau, phá nhà hay chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chó săn Afghanistan, chỉ cần thay "người" bằng "mèo" và "chó" là trở nên vô cùng hợp lý.

Vì vậy cô lướt qua tất cả các bài viết trong mục mèo và chó.

Bài đăng cũ nhất đã được đăng cách đây ba ngày, nếu kéo xa hơn, hệ thống sẽ nhắc "Bạn chưa đăng ký tài khoản nên không thể xem bài đăng cách đây ba ngày".

Hứa Gia theo hệ thống nhắc nhở đăng ký tài khoản, nhưng hệ thống nhắc nhở lại hiện lên - "Tài khoản của bạn mới đăng ký chưa đầy ba ngày, không thể xem bài viết của ba ngày trước."

Cô kìm nén sự tò mò của mình, dự định chờ thêm ba ngày lại đọc những bài viết trước đó.

Diễn đàn không có nhiều cư dân mạng nhưng có rất nhiều bài viết, ước chừng hàng trăm bài.

Nhiều người đăng bài bốn hoặc năm lần một ngày, Hứa Gia đã quen thuộc với những ID đặc biệt hoạt động đó.

Mọi người trong diễn đàn về cơ bản là buôn chuyện về chó mèo khác, cho nhau lời khuyên rồi hẹn nhau, phong cách vừa hợp lý vừa táo bạo.

Hứa Gia thực sự tò mò về những công cụ mà những chú chó và mèo này sử dụng để lướt Internet và cách chúng có thể gõ văn bản của con ngư. Danh tính của người quản lý duy trì trật tự là ai?

Cô mặc quần áo rồi đi xuống tầng dưới, dùng ấn tượng của mình để tìm ra nơi có nhiều mèo hoang nhất trong cộng đồng.

Có những hộ gia đình dắt chó đi dạo trên đường, có người dắt mèo ra ngoài đi dạo, nhưng thoạt nhìn chúng đều trông giống như những thú cưng bình thường, ngoài ra còn vô cũng ngoan ngoãn – bởi vì tất cả những người chủ sẽ bị chỉ trích nếu chúng cắn người khi không có ai.

Trong trung tâm bồn hoa nơi tụ tập của mèo hoang có ba con mèo màu cam, chúng đều rúc vào nhau híp mắt, Hứa Gia cảm thấy trên người chúng toát ra một cảm giác cô đơn lạnh lẽo.

Số lượng mèo hoang thật sự đã giảm đi, mấy tháng trước ở đây có ít nhất gần chục con mèo, nhiều người ngại không dám đi tản bộ ở bồn hoa.

Hứa Gia ở khu dân cư đi một vòng lớn nhưng vẫn không tìm thấy rốt cục chó mèo đang dùng để lướt Internet, cô cũng không có khả năng đem những con mèo đang nằm nghỉ ngơi kéo lên và hỏi chúng.

Bầu trời trở nên tối hơn, Hứa Gia, người không tìm thấy gì, trở về nhà.

Vì chiếc điện thoại này có ứng dụng Liên minh chó mèo không thể gỡ cài đặt nên cô không dám mạo hiểm cài ứng dụng khác vào điện thoại, nên đặt mua trực tuyến chiếc điện thoại Putao mới, người giao hàng nói sẽ giao vào sáng hôm sau. .

Lúc này Hứa Gia mới phát hiện chính mình thật sự thực nhàm chán, thay vì tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ cuối tuần, cô lại lãng phí thời gian đi tìm hiểu.

Hiếu học là một đức tính truyền thống của con người, cô tự an ủi mình như vậy.

Hứa Gia, người vừa mới nghĩ rằng cuối tuần của mình thật lãng phí, đã mở Liên minh chó mèo mà không hề có gánh nặng tâm lý nào.

Cô chỉ xem qua mục mèo, rồi lại xem mục chó, cho đến khi gặp một bài viết không phù hợp với phong cách của mục mèo:

[Trong thời điểm khó khăn này, ai muốn chơi game với tôi không nào? Dưới 25 sao, đừng thêm phiền hà khi đi đường là được, ta sẽ mang bay.]