Khi những bãi lầy khô dần và những khe nhỏ lại đổ vào dòng nước chính chỉ để lại một chuỗi hố nước, khi hoa nhài và hoa pittosporum ngào ngạt trong không gian vào những đêm ấm áp của những ngày cuối xuân, Adam lại hay cáu gắt và âu sầu. Cậu lơ đãng hơn bao giờ hết.
Mẹ cậu gợi ý rằng cậu nên đi bác sĩ, cậu càu nhàu:
- Trời ơi, con không có gì mà má cũng nhặng xị như gà mái ấp, thôi đi má, bằng không con không về nữa đâu.
Còn khi chỉ có một mình với Delie, đang ôm hôn cô thì Adam vụt buông thõng hai tay xuống, hoặc khi cô đặt một câu hỏi trẻ con nào đó, cậu trả lời một cách nóng nảy.
Một đêm, cậu cau có và khó tính đặc biệt, cô rất lo âu nên không ngủ được. Còn vài đêm nữa tới trăng tròn...
Delie nhảy khỏi giường đến cửa sổ thò đầu ra ngoài. Lá cây bạch đàn nhựa phản chiếu lấp lánh như kim loại ướt dưới ánh trăng. Một cơn gió mắt từ bờ sông thổi đến mùi hăng hăng của những đống lửa phân bò để ung muỗi bay qua cửa sổ phòng cô. Cô với lấy chiếc áo choàng ngủ định ra hiên ngắn ánh trăng l*иg bóng nước.
Cô lặng lẽ mở cửa trước và bò qua mảnh ván gỗ, cảm thấy chúng gồ ghề dưới đôi bàn chân trần của cô. Trong bóng một cây nhài lơ lửng trên đầu, có cái gì đang cử động...
Tiếng Adam thì thào:
- Em đấy hả., Del?
- Vâng, em đây. Ồ! Em cũng không ngủ được.
- Anh cũng vậy. Đêm nay như thế này mà ngủ thì phí lắm. Mà em chỉ cách anh có hai bức tường! Anh đã muốn rằng em cũng ra ngoài.
- Thế là thế nào hở anh?
- Anh nói với em bằng thần giao cách cảm.
- Suỵt! - Delie kêu lên, hơi rung vì sợ hãi.
Cô quay lại nhìn các cửa sổ phía trên cửa trước.
- Đừng ngại, em yêu, má anh không nghe thấy chúng mình đâu. Tim em đập mạnh quá.
Vì cô đứng quay nửa người về phía cậu, nên từ phía sau cậu vòng tay ôm cô, bàn tay cậu áp chặt vào bộ ngực nhỏ bé và trái tim đập loạn xạ của cô. Cô như tan chảy ra.
- Em yêu, em yêu, em yêu!
Cậu run rẩy khi luồn tay vào mái tóc mềm mại của cô và hôn lên gáy cô. Rồi cậu đột ngột buông cô và quay lại tựa người trên lan can mái hiên, nhìn đăm đăm vào khúc quanh của dòng sông lấp lánh ánh trăng.
- Gì không ổn đấy anh? - Cô đặt nhẹ một bàn tay vào bàn tay cậu, hỏi.
- Không có gì không ổn cả. Chỉ có điều... em cám dỗ anh.
- Cám dỗ anh à?
- Vào...tội lỗi.
Tội lỗi! “Adam, Eva, tội lỗi, con rắn, thảm họa...”, những từ này khiến cô rùng mình. Cô không thể thốt nên lời. Cô sợ hãi, run rẩy. Cuối cùng cô rụt rè hỏi:
- Vậy bây giờ em vào nhé?
- Phải, em vào đi. Không! Em chờ một chút. Em hãy đứng đây dưới ánh trăng, để anh có thể nhìn thấy khuôn mặt em.
Cậu cúi xuống cô âu yếm, nhìn chằm chằm vào đôi má nhợt nhạt thanh tao bởi ánh trăng, vào đôi mắt trông đen hơn và to hơn lúc ban ngày.
- Đôi mắt em hiền dịu lắm; nhưng đôi mày ngang thì tương phản lại, cái cằm nhỏ kiên quyết, cái miệng ngang bướng ngọt ngào. Em giống như...như một... con bướm đêm bay đến thăm những đóa hoa nhài... em Philadelphia. Delie, Della, Del! Cái tên nghe ngốc thế nào ấy, dù phát ra kiểu nào cũng vậy. “Delphine” thì hay hơn...Anh sẽ gọi em là Delphine.
Hai bàn tay không đυ.ng cô, cậu cúi xuống hôn môi cô.
Rồi cậu vỗ nhẹ, bảo cô về ngủ như một đứa bé.
Cô bàng hoàng bước đi, tâm trí đầy những ánh sáng lấp lánh và bóng đêm ngọt ngào hương thơm, đầy ánh trăng và bóng tối.
°
Sau đêm đó, những ngày cuối tuần Adam về nhà, cả hai luôn lẻn ra ngoài mấy phút. Để khỏi bị nghe thấy, Delie thường trèo qua khung cửa khi cô nghe những tiếng cuối cùng của ông Charles trong “phòng làm việc” của ông và bà Hester trong phòng ngủ phía trước.
Hai tuần kế tiếp đó Adam bận việc và không thể về nhà. Bà Hester gửi một bức thơ bảo rằng tuần sau cậu đừng về, vì ở nhà sẽ đi Echuca. Nhưng ngày chủ nhật, buổi sáng trời mưa và lạnh lẽo, Bà Hester quyết định không đi nhà thờ, trong khi ông Charles rêи ɾỉ về thiệt hại mà cơn mưa không đúng mùa sẽ làm hại mớ cỏ khô của ông.
Adam thay đồ đi đến nhà thờ, ngồi hút thuốc trong khi ông Polson rao giảng một cách nhạt phèo. Cậu nhìn cửa ra vào, từng lúc lại mong mỏi gặp đôi mắt xanh lơ yêu dấu, sống động, khiến toàn nhà xám xịt tràn ngập ánh sáng cho cậu. Cô Bessie Griggs và mẹ cô ta ở đấy, nhưng khi cậu trông thấy họ đi về phía cậu sau cuộc lễ như một chiếc tàu chiến có một tàu khu trục hộ tống, cậu cúi đầu một cách lãnh đạm và cẩn thận đi vòng ngõ khác.
Bà Griggs cảm thấy bị sỉ nhục, liền nói:
- Này! Cậu ta có thể đẹp trai đấy, nhưng không lịch sự.
Adam về nhà trọ dùng bữa, buồn bã nghỉ về ngày cuối tuần bị lãng phí. Càng xa Delie chừng nào, dường như cậu càng thèm khát cô. Những lời lẽ táo bạo hăng hái của cô năm trước lại nung đốt cậu. Cây cam ngoài vườn ngát hương như cây pittosporum trong nhà, dường như mang cô đến trước mặt cậu: xanh xao, mỏng manh, tóc sậm với đôi mắt xanh lơ sâu thẳm mà cậu thương yêu.
Cuối tuần sau, trước khi về nhà, cậu nói với ông Mcphee rằng cậu đang yêu, và muốn cưới vợ; cậu thấy rằng cậu có thể chờ đợi tới hai mươi mốt tuổi, nhưng cậu muốn biết liệu ông ta có hứa đảm bảo tiền lương và tăng lương cho cậu không. Nhưng ông ta không hứa gì và bảo cậu đợi mười hai tháng nữa...
cậu lên xe, nét mặt vẫn còn khó chịu. Khi cậu về tới nhà, mẹ cậu tất bật dọn trà và bánh nướng, cố làm tiêu tan cái nhìn buồn bã trong đôi mắt cậu.
Cậu dùng trà, kể cho mẹ nghe những tin tức bà tuần qua; sau đó, Delie đề nghị họ lấy xuồng đi chơi trên dòng sông, nhưng liền đó cô biết là cô nói không phải lúc.
Cậu buồn rầu hỏi:
- Để làm gì chứ?
Delie đỏ bừng mặt vì ngạc nhiên và nhìn cậu chằm chằm;
- Anh cháu mệt rồi, Philadelphia, anh cháu không muốn đi câu sau một ngày mệt nhọc vì đi suốt trên sông...tất cả các khúc quanh đó! Dì mà đi như vậy cũng chóng mặt lắm, dì chắc là...
- Con đi đường bộ mà má.
- Này, dù sao, tại sao con không đi xuống thăm mấy con ngựa, và uống trà cho ngon? Má làm bánh bao mật có đường mà con rất thích, - bà nói với giọng đắc thắng.
Đôi mày trẻ con của Adam vặn vẹo một cách chua cay... Cậu nhìn vỉ lò trống không và nói:
- Thật buồn cười, phụ nữ không muốn để cho đàn ông trưởng thành...Khi con về đây, má và em Delie lúc nào cũng xem con như đứa học trò nhỏ, với không biết bao nhiêu thức ăn và trỏ thể thao sống động. Cứ nghĩ rằng làm người ta đầy bụng và giữ cho người ta hoạt động là người ta sẽ hạnh phúc.
Delie mím môi nhìn đôi bàn bay mình. Tại sao cậu lại xem cô như bà Hester, như cá mè một lứa, như thứ đàn bà khờ khạo? Cô không thích bị xếp như “phụ nữ” nói chung.
Bà Hester có vẻ bị tổn thương và ngỡ ngàng. Bà không hiểu con trai bà ra sao – vì dù nó đã đi làm, được hưởng lương của người lớn, bà vẫn xem như nó còn bé. Bà thở dài bước ra khỏi nhà bếp.
Delie nhìn cậu hy vọng, chờ cậu đến hôn cô. Đã ba tuần rồi, và nãy giờ cậu hầu như chẳng nhìn về phía cô! Cậu không bước tới mà lịa ngồi thụp trong chiếc ghế dựa gặm một bên ngón tay cái.
Ông Charles bước vào, vui vẻ. Năm nay lông cừu xén rất nhiều và ông hy vọng bán len được nhiều tiền. Adam biết rằng cậu làm tổn thương tình cảm của mẹ và cảm thấy hơi xấu hổ. Trước lời chào nồng nhiệt không bình thường của cha, cậu trả lời cộc lốc.
Ông Charlie nói.
- Ba muốn nói chuyện với con.
Delie dợn bước ra khỏi phòng, nhưng ông nói tiếp”
- Cháu ở lại, cháu nghe cũng không sao. Cháu ngồi lại dùng trà đi...Adam, lương con như vậy, chắc con không dành dụm được gì?
- Thưa ba, đúng vậy. Hầu như con không dành dụm được gì.
Cha cậu nhìn vào bộ cánh mới chật sát người của cậu, cái cổ áo cao và chiếc cà-vạt lụa đúng thời trang của cậu.
- Này, năm nay ba kiếm được kha khá, ba có thể giúp con.
Ông dừng lại để gây ấn tượng.
Adam ngồi xích tới trước, những ngón tay nắm chặt hai thành ghế.
Cậu cất giọng khàn khàn:
- Thưa ba, thế nào ạ?
- Ờ, ba nghĩ rằng ba có thể cho con ít tiền túi. Giờ đây, mỗi tuần ba cho con năm si-linh, như vậy tức là mỗi tháng một bảng, con thấy thế nào? Như vậy con có thể mua cà-vạt và mùi-soa, được chứ?
Adam thở ra, chầm chậm, rồi buông người trở lại ghế.
Cậu nói cộc lốc:
- Dầu sao thì mua mùi-xoa cũng được.
Rồi cậu tiếp:
- Con cảm ơn ba.