Chương 25

Delie vào phòng mình, cô không tắt nến ngay mà để nguyên y phục ngồi xuống mép giường, nhìn ra ngoài chỗ vừa có ánh sáng kẻ ô vuông vừa có bóng mờ của khu vườn. Đêm hôm ấy, gần tới đêm giáng sinh, trăng khuyết; không bao lâu nữa cô sẽ được mười bảy tuổi. Mới đây trong phòng khách Adam đã nhìn cô một cách kỳ lạ biết bao; trâng tráo, hầu như giận dữ, tuy nhiên dù sao vẫn khiêm tốn, tựa hồ như cậu khẩn khoản nài cô thông cảm. Đêm nay cô có ra ngoài hay không? Hầu như cậu muốn tránh cô. Không! Tốt hơn là đi ngủ, mai sáng sẽ gặp lại cậu. Cô cởi cúc ở chiếc rốp và sắp kéo ra khỏi đầu thì có tiếng gọi: Mo...poke!...Mo...Poke!...Tiếng gọi từng chặp lại lặp lại đều đều như tiếng máy.

Cô đến cửa sổ lắng nghe, như người ta nghe tiếng đồng hồ gõ chậm, hoặc tiếng nhỏ giọt đều đều đều của một vòi nước. Đêm đang kêu gọi, kêu gọi, tiếng dế gáy ri rỉ đơn điệu, huyền diệu trong đám cỏ khô. Chầm chậm, và hầu như không cố ý, cô luồn qua khung cửa.

Cô vòng qua trước nhà nơi nhành hoa nhài đong đưa dưới mái hiên. Hình dáng của Adam lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cô. Cậu kéo cô vào bóng tối của cây hoa nhài và hôn cô một cách hung bạo. Cô bám vào cậu, rùng mình, run rẩy, cảm thấy con tim cậu đập một cách man dại qua chiếc sơ-mi mỏng manh của cậu.

- Ồ, em không chắc anh có chờ em chăng. Hồi hôm anh kỳ cục quá, gắt gỏng quá.

- Thế à? Suốt cả tháng trời anh đã không gặp em, chủ nhật rồi anh hết sức thất vọng vì em không đi nhà thờ.

- Em không thể làm gì được, anh yêu. Trời mưa quá. Nhưng chiều nay...

- Ồ, em đừng nói nữa. - Cậu nói cộc lốc, kéo cánh tay cô vào cánh tay cậu rồi dẫn cô ra hàng rào của khu vườn và xuống bờ sông, dòng sông ấy đang sán lên qua những thân cây lấp lánh.

Cậu nhìn xuống cô, trong đôi mắt cậu như có vẻ tăm tối, mờ mịt và đau đớn. Bàn tay cậu đặt lên cánh tay cô, nóng bỏng. Cậu nhìn vầng trăng, nói khẽ:

- Một đêm như đêm nay, em không nên nói gì ngoại trừ những câu thơ.

Khi những đêm tối nặng trĩu hương cây.

Người yêu của tôi xuất hiện như con thiêu thân trắng...

- Anh Adam, thơ đẹp quá!

- Em cũng đẹp như thế.

Cậu cúi xuống hôn tai cô, hơi thở nóng bỏng của cậu khiến cô rùng mình thật mạnh, nó chạy dài suốt cả sống lưng, nửa vì lo sợ, nửa vì kɧoáı ©ảʍ. Cô cảm thấy rằng cô đang đi với một kẻ xa lạ, và lo sợ quay lại để chắc rằng đó chính thật là Adam. Cậu quay lại nhìn cô với một nụ cười xa lạ, đôi mắt lim dim, và dẫn cô đi dọc theo bờ sông, về phía dải bưng ánh sáng và bóng mờ của những cây thông, nơi cô đã đuổi theo một con chim táp muỗi trong cái đêm không thể nào quên được ấy hai năm trước.

Cậu dẫn cô đi vào bóng một thân cây và áp vào người cô, ép cô vào sát thân cây. Đôi mắt cậu tìm khuôn mặt cô, ánh trăng đang chiếu vào mặt cô, soi sáng đôi mắt mở rộng và làn da xanh xao của cô.

- Delphine, em có biết lần đó em nói gì không? Phải em nói là em muốn hoàn toàn thuộc về anh không? - Tiếng cậu khàn khàn, run run.

- Vâng! Chính thế!

Tất cả tâm trí cô đều đồng ý, nhưng thân cô cứng đờ như chống đối theo bản năng. Thân cây gợi cô nhớ lại người đàn ông dễ sợ lần ấy bên công viên Campaspe đang ôm thân cây và vẫy cô với nụ cười nhăn nhở man dại.

Miệng Adam đặt lên miệng cô. Tay cậu luồn vào chiếc cổ áo mở rộng, sờ lên cái vυ" nhọn và nhỏ; nhưng cô quay đầu nhìn xuống bàn tay nâu nâu trong ánh trăng đặt lên làn da trắng muốt của cô.

- Đừng anh! - Giọng cô nghèn nghẹn, hai bàn tay cô chụp lấy bàn tay cậu xô ra.

Adam đứng lặng và không sờ soạng cô nữa. Cậu chỉ nhìn cô với một nụ cười chế giễu đáng ghét như nói:

- “Sao em lại nói thế?”.



Cô lại sôi nổi nắm chặt bàn tay mà cô đã vất bỏ, hôn tới tấp lên đó. Nhưng bàn tay ấy lạnh lùng đẩy cô ra. Cậu quay gót đi dọc theo bờ sông. Cô theo sau, vấp những bụi cỏ, òa lên nức nở và gọi cậu bảo cậu chờ cô. Cậu vẫn bước thẳng người, đi xa ngôi nhà. Cuối cùng, cậu quay lại cô:

- Em đừng lên tiếng, kẻo kẻ ăn người làm nghe thấy rồi đi theo. Bây giờ em về ngủ đi. Anh cần đi dạo một lúc.

- Nhưng anh Adam...

- Em có chịu về ngủ không?

Cô im bặt trước vẻ cay đắng trong giọng cậu. Cô quay lại và đi qua khu vườn dìu dịu ánh trăng, cô lặng lẽ khóc cho tới khi cô nằm vật trên giường và vùi xuống gối. Thoạt đầu, một niềm tự hào giận dữ kềm cô lại. Cậu độc ác quá, cậu thật bất công. Cô hiểu cô đã nói gì; nhưng đúng là đêm nay cô không sẵn sàng chịu đựng tính khí này của cậu. Nhưng rồi niềm kiêu hãnh tan dần. Cô cảm thấy giá buốt trong quạnh quẽ. Cô đã mất cậu. Cậu sẽ không yêu cô nữa.

Cô nằm đấy sững sờ vì khốn khổ, không biết rằng lũ muỗi đang no nê đốt cái cổ và bộ ngực phơi trần của cô. Tất cả các ngôi nhà vẫn lặng lẽ. Dường như bao nhiêu giờ đã trôi qua., lúc này đáng lẽ cậu đã trở lại.

Rồi cô bỗng có một quyết định, cô choàng dậy thay y phục, khoác vào người chiếc áo ngủ tay dài, cô đi lần ra mở cửa. Cô sẽ đến phòng cậu và ở lại với cậu. Dù cô sợ sáng ra bà Hester có thể gặp cô ở đấy, cô sẽ cho cậu thấy rằng cô không sợ. Cô nhón gót băng qua hành lang và vặn tay nắm cửa phòng cậu. Căn phòng tối thui. Ánh trăng phản chiếu mờ mờ, cái giường của cậu trống vắng thẳng thớm.

Cô trở lại phòng mình, ngồi bên giường và bó gối trong khi cô lắng nghe tiếng cánh cửa sau rít kèn kẹt. Đôi mi cô trở nên nặng nề. Cô thϊếp đi máy làn, đầu cô giật lên thật đau. Cuối cùng, mòn mỏi vì xúc cảm, cô ngủ say, trong khi cây nến trong phòng vẫn cháy.

Khi thức giấc, cô cảm thấy một nỗi lo sợ không sao giải thích được. Cây nến đang chảy ra, hắt những cái bóng to nhảy múa trên tường. Rồi cô nghe có tiếng nói, dường như sát bên tai cô” “Em Delphine”.

Cô lao tới cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài. Vầng trăng đang lặn sau những cây bạch đàn nhựa đầy hoa, ánh trăng vàng đùng đυ.c. Bầu trời không một áng mây.

- Anh Adam! - Cô khẽ gọi, nhưng chỉ có tiếng dế ri rỉ đơn điệu đáp lời cô. Cô mở cửa, nhưng hành lang trống vắng; phòng cậu cũng trống vắng. Cái giường vẫn không người ngủ. Băng trở lại phòng mình cô nghe tiếng người dì ho ở phòng ngủ phía trước, tim cô đập mạnh. Cô không ngủ nữa. Nỗi sợ hãi vẫn làm cô lo ngại.

Trước nay, không ai ngoài Adam gọi cô là Delphine. Cô khoác chiếc áo choàng, ngồi bên cửa sổ nhìn các ánh sao. Vầng sáng trên mặt trăng không còn nữa, dải sao thiên bộ chói sáng trên bầu trời nhợt nhạt của buổi bình minh, thấp ở phía tây.

Cô đứng thẳng người, đến cái vại nước xanh múc nước rửa mặt. Dôi mắt to của cô từ tấm gương bàn trang điểm phản chiếu lại mờ mờ, uể oải, mi mắt cô vẫn bụp vì cô đã khóc trong đêm.

Mùi mỡ trong phòng ăn dường như khuấy động buổi sáng nhưng cô cố tỏ ra bình thường trong bữa ăn sáng. Vẫn không có bóng dáng gì của Adam, hẳn hôm nay cậu ngủ muộn và lúc thức giấc cậu sẽ bớt gắt gỏng hơn.

Bà Hester cau đôi mày đen.

- Hôm nay thằng Adam dậy muộn. Tội nghiệp thằng bé. Ông à, dường như hôm qua nó không khỏe lắm.

- Tội nghiệp à! Hừ. Cái thằng lười.

Bà Hester vào phòng của Adam, lúc trở ra bà có vẻ lo lắng hơn.

- Suốt đêm nó không ở trong phòng! Nó không ngủ trên giường.

- Có lẽ nó đi dạo chơi.

Bà Hester ngồi xuống và bắt đầu ăn món thịt mỡ trứng một cách lơ đãng. Adam không thể dọn giường gọn gàng như thế để thoát khỏi sự khó khăn. Bà liền duyệt lại toàn thể mấy người giúp việc da đen. Thật là cha nào con nấy! Nhưng Bella già quá và béo quá. Lucy béo và đã có chồng. Nhưng cái gì khiến nó ở lại bên ngoài suốt đêm? Bà liếc nhìn Delie; đầu cúi xuống. Cô đang cố nuốt thức ăn.

- Philadelphia! Phải lần này nó trốn đi hoang nữa không? Lần này cháu có biết gì không?

Cô ngước gương mặt trắng bệch và dôi mắt tối sầm.



- Thưa dì, không ạ.

- Cháu Delie làm sao biết được mà hỏi. Theo tôi thì chắc Adam đi săn chuột túi và gấu rồi.

- Anh ấy không đi săn đâu. - Delie lên tiếng.

- Này cháu, hôm nay cháu hơi mét, cầu kinh xong cháu nên đi nằm một chút. Mình khỏi cần chờ Adam về làm lễ, chắc nó không về trước giờ ăn trưa đâu.

Ông Charles chọn một đoạn trong kinh thánh, đoạn này Delie thường thích vì nhịp điệu âm vang của nó, nhưng hôm nay lời lẽ dường như ác nghiệt và báo điềm gỡ.

“Giờ đây con hãy nhớ đến thượng đế trong những ngày thanh xuân của con... Bằng không, sợ dây bạc sẽ lỏng ra, hoặc chén vàng sẽ vỡ...

Rồi cát bụi sẽ trở về cát bụi, và linh hồn sẽ trở về với chúa, vì chúa đã ban linh hồn”.

Delie nhìn chằm chằm vào tấm thảm nâu. Phải đây là điều bí mật không? Cát bụi trở về cát bụi, nhưng linh hồn trở về với nơi nó xuất phát. Nhưng hình hài này là cuộc sống, hơi thở, tri giác của ô, là nơi chất chứa linh hồn cô. Đôi mắt cô thu nhận màu sắc, hình dáng, trí óc cô bảo cho cô biết khi chúng đẹp đẽ. Thế giới này đã đủ huyền diệu, cô không muốn thế giới nào khác.

“....và sự bằng an ngoài tầm hiểu biết sẽ ở cùng tất cả chúng con. Amen”.

Cô giật mình. Buổi cầu kinh chấm dứt. Bella, Lige và mấy người khác ra ngoài từng người một. Cô nghĩ Annie nhìn cô với vẻ kỳ lạ. Đêm rồi chị ta có theo dõi không? Và Adam di đâu? Có lẽ cậu bị lạc trong lùm cây.

Cô nói khẽ:

- Thưa dượng, chắc mình phải cho Jacky đi tìm anh Adam. Chắc anh ấy đi lạc rồi.

- Dượng cũng có nghĩ tới việc này, nhưng nó lớn rồi, tự nó lo liệu được. Nếu tới bữa ăn trưa mà nó không về mình sẽ tổ chức tìm kiếm.

Delie không nói gì nữa, nhưng cô có linh tính. Tới giờ ăn trưa, Adam cũng không xuất hiện. Đang dọn rau, bà Hester đánh rơi chiếc muỗng loảng xoảng.

- Ông này, ông phải cho Jacky và mấy người khác đi tìm thằng Adam. Vùng này rộng như thế, chắc nó đi lạc rồi. Có nhiều người chuyên tìm dấu, mình hãy nhờ họ... nó có thể ngã xuống sông....

- Nó giỏi bơi lắm.

-...Hoặc nó bị rắn cắn. Ôi, Adam, con ơi là con ơi! - Đôi môi bà run run, bà mò tìm chiếc mùi-soa.

- Được rồi, bà. Có lẽ mình cũng nhờ mấy người da đen ở trại tìm phụ. Nào, bây giờ bà đừng nổi nóng nữa...

Chính Jacky, chồng của Lucy, tìm ra dấu chân dọc theo bờ sông, nơi Adam từ giã Delie và men theo bờ sông đi mãi. Dấu chân băng qua đồi cát, qua các bãi lầy, qua hai bờ rào và đến một cái khe có thân cây ngả ngang dẫn đến chỗ trảng trống hôm họ đi picnic.

Jacky theo dõi các dấu hiệu hầu như không trông thấy được trên mặt đất khô ráo, thấy những dấu chân băng qua thân cây. Anh định theo các dấu chân đó, bỗng trông thấy một lòng khe sâu cạn nước có cái gì đó. Ở mép khúc gỗ có dấu một bàn chân mang giày ống trượt xuống.

Adam nằm sấp xuống một cái vũng nước đọng, đôi mắt nhắm nghiền, một bên thái dương bị xước và bầm. Jacky nhấc cái đầu mềm nhũn khỏi nước và cất tiếng hú hốt hoảng gọi những người khác.

Những người phụ nữ ở nhà chờ đợi, càng lúc càng thêm lo sợ, họ trông thấy đoàn người đang đi trên đồi cát trở về, ông Charles và Lige nắm tay nhau làm thành chiếc cáng. Từ cửa sổ hông nhà nhìn ra, người mẹ đang cầu nguyện cho đứa con trở về an toàn bỗng trông thấy đôi tay của Adam đong đưa không còn sinh khí, bà thét lên.