Chương 13: Làm lại một lần nữa

Ôn Minh Vẫn bóp chặt cái mông của cô, trừng phạt nói. "Em đừng nhúc nhích."

Thẩm Thanh ngoan ngoãn không nhúc nhích, không nghĩ tới sau khi trêu chọc người ta lại còn tự làm cho bản thân bị trêu chọc đến mức không chịu được, thế nhưng anh vẫn không quan tâm.

Thẩm Thanh có hơi tức giận, có cắn lỗ tại của Ôn Minh Viễn, nhìn anh cuối “Ôn Minh Vẫn, anh nợ em một lần”

Lúc hai người rời khỏi bãi đậu xe, trời đã xế chiều, ảnh hoàng hôn đỏ rực ngoài cửa sổ chiếu vào trong xe.

Ánh nắng xuyên qua tầng máy chiếu vào gương mặt Thẩm Thanh, có hơi nheo mắt lại, thích thú hưởng thụ, Sau khi Ôn Minh Viễn đưa cô đi ăn tối, sau bữa ăn đó họ có chút rồi rằm,

Ôn Minh Viễn thì muốn đưa Thẩm Thanh về nhà trước, nhưng cô thì không muốn về, cô bám riết, đính chặt lấy Ôn Minh Viễn làm nũng không muốn về nhà.

“Ôn Minh Viễn, em không muốn về nhà." Cô ôm chặt anh, nghiêm túc nhìn anh với và một bất đắc đi. Có thực sự không muốn về nhà vì cảm thấy còn nhiều việc khác phải làm. Ví dụ như, nửa đêm bật đèn làm chuyện xấu

Thật ra, Ôn Minh Viễn không phải không muốn cô ở lại, anh chỉ sợ để lại hình tượng không tốt với bà Lâm. Thế nhưng thân thể thơm tho, mềm mại ở trong vòng tay, Giáo sư Ôn có kiềm chế và đoàng hoàng đến đầu thì cũng không chịu nổi. Cô cầm lấy tay anh, cái miệng nhỏ nhắn ửng hồng hôn nhẹ lên môi anh,

Ôn Minh Viên nhìn cô bằng ánh mắt bình thản, tim đập cũng nhanh hơn, anh nhìn thẳng vào cô, như thế đã nhìn rất nhiều lần, nghiêm nghị nói: "Thanh Thanh không đưa em về nữa, em có phải nói lại với bác gái một tiếng ?”

Trầm Thanh dựa nửa người vào Ôn Minh Viễn, cả người mềm nhân giống như không xương. Cọ nhẹ bộ ngực

mềm mại vào anh, hai mắt cô sáng lên: "Em đã bảo rồi, mẹ nói em tối nay không cần về "

“Vậy là không còn vẫn gì nữa”

Giọng nói của cô nghe có chút phấn khích, quả thật cô đã thèm muốn anh rất lâu rồi. Mỗi lần chỉ nhìn mà không

được chạm vào, trong lòng cô lại ngứa ngáy khó chịu, cả ngày chỉ muốn nhìn anh,

Dưới bầu trời bong bóng hồng ngọt ngào của cô, Ôn Minh Viễn cuối cùng cũng đồng ý để cô đêm nay đến nhà mình. Thẩm Thanh kích động nhảy lên người Ôn Minh Viễn, nâng mặt anh hôn hôn như đóng dấu.

Thẩm Thanh hôn anh, một mặt ý cười nồng đậm, nghiêng người nói nhỏ bên tai: "Giáo sư Ôn, tối nay anh phải biểu hiện thật tốt nha, em rất là kén chọn đấy, không hài lòng thì sẽ trả lại hàng”

Cô nói phải biểu hiện thật tốt. Ôn Minh Viên tất nhiên hiểu được cô gái nhỏ muốn anh ở trên giường hiểu hiện tốt cái gì.

Ôn Minh Viễn kéo chiếc áo dài mềm mại của cô, bàn tay anh rất lớn, phía trên có những vết chai mỏng, cách lớp vải vuốt ve qυầи ɭóŧ, từng nơi bàn tay anh chạm qua làm cho cả người có nóng rực, lòng bàn tay anh đi vào từng chút một, nhưng không vào trong, chỉ dừng lại ở bên ngoài một lúc.

Thế nhưng, Ôn Minh Viễn rõ ràng là chạm phải cái gì đó, cười khô một tiếng, có chút ý từ đùa bỡm, Ôn Minh Viễn trêu chọc người cũng rất bình tĩnh: "Thanh Thanh, em muốn anh nhiều như vậy sao?"

Ôn Minh Viễn lại nói. "Em không còn cơ hội trả lại hàng nữa, thật sự không biết mai em có thể xuống giường được hay không đây”

Thầm Thanh bị sờ sờ đến thoái mái, cô vùi đầu vào cổ anh mà nhẹ như một bé mèo con được cho bú no

nê, cô cọ cọ cái đầu mà hỏi anh: "Anh muốn chỉnh đốn em?"

Nói xong cô cố ý cọ cọ không ngừng vào người anh, nhiệt độ của cả hai tăng vọt, như thể ngay giây sau có thể bắn ra tia lửa.

Anh cảm thấy con người Thẩm Thanh vừa đủ quyến rũ, hơn một chút thì quá nhiều bớt chút thì lại nhàm chán không thủ vị, Ôn Minh Viễn thì lại rất thích cô như vậy

"Sau này thì đừng khóc, tôi sẽ không cho em xuống giường cho đến khi em cầu xin tha”

nói xong anh kéo áo cho cô rồi đi về phía thang máy.