Chương 12

Chương 12: Xuất tinh trong miệng cô

Ôn Minh Viễn thấy cô mở miệng khó khăn, chính mình liền chủ động vươn tay giúp cô mở rộng.

Miệng cô ẩm ướt, mềm mại lại nóng bỏng, anh bắt trước hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giao nhau, nhấc eo ra vào vào trong miệng cô, nước miếng trong miệng chảy ra giàn giụa

Thẩm Thanh dùng sức ngậm lấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đang cương cứng, dùng lưỡi liễn qua lại xung quanh, cái lưỡi ấm áp không ngừng chạm vào đầu khắc khổng lồ của anh, cả khoang miệng chứa đầu khắc thô to của anh.

Thẩm Thanh từ từ nhét côn ŧᏂịŧ vào trong miệng, và vuốt ve phần còn lại ở bên ngoài miệng cô.

Thẩm Thanh nhìn anh, hai mắt gợn sóng, ăn côn ŧᏂịŧ của anh một cách ngon lành.

Âm thanh phát ra không rõ lắm bởi vì miệng bị chặn bởi một côn ŧᏂịŧ thô to, nên lời nói của cô có chút mơ hồ không rõ cảng nghe anh cảm thấy rất đáng yêu. Ôn Minh Viễn hơi nghiêng người về phía trước, nhìn từ bên ngoài có vẻ tư thế của người đàn ông được thoải mái, chỉ có thể khom người.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán anh, Thẩm Thanh khóe miệng quá mức mềm mại, miệng cô bao bọc xung quanh côn ŧᏂịŧ của anh. Anh dơ tay giữ lấy gáy cô, lưng hơi hơi thẳng lên.

Anh bắt đầu từ từ đưa đẩy, trong miệng cô bị cây gậy nóng bỏng lấp đầy, Thẩm Thanh rên vì một cách khó khăn.

Hơi thở của anh có chút rối loạn, hiện tại bị dụ vọng chiếm đóng, tốc đột cư nhiên đẩy nhanh hơn, bàn tay anh tuột xuống, nắm lấy cổ cô đút vào sâu hơn, cổ họng bị đung trúng cô suýt nữa ho ra tiếng.

Ôn Minh Viễn không ngừng dỗ dành cô: "Bảo bối kiên nhẫn một chút nào," Thẩm Thanh vặn vẹo thắt lưng, cô bé của cô cũng đang run rẩy, hơn nữa còn ẩm ướt, ngứa ngáy.

Có không thể không mở ngón tay xuống, hoa huyệt của cô mềm mại và đỉnh đầy nước, cô ra sức xoa nắn, dẫn thủy không ngừng phun ra. Cô gạt qυầи ɭóŧ sang một bên, hé mở hai đôi môi hoa huyệt đầy đặn, không ngừng xoa xoa bên trong.

Ôn Minh Viễn bị cái miệng mềm mại của cô liền đến mức thoải mái, anh không khỏi thở dài: "Ừmm, miệng của Thanh Thanh thật mềm mại"

Cô đỏ mặt, nóng bừng, nóng rực cả miệng, tiểu bức cũng nóng, không gian thật không dễ làʍ t̠ìиɦ, nhưng ngược lại rất kich thích.

Thẩm Thanh thò ngón tay vào tiểu huyệt, cũng không biết phải làm sao, đành phải ngâm ngón tay vào trong đó.

Ôn Minh Viễn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ngày càng nóng, như muốn thiêu đốt, mã mắt kích động phun vào trong miệng cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn chảy ra cả ngoài miệng, cô dùng đầu lưỡi non mềm liếʍ xung quanh môi.

Anh nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, thân thể căng thẳng, đầu tóc rối bù hỗn loạn, quần áo xốc xếch lên, nhưng lại trông rất đẹp trai. Cuối cùng Ôn Minh Viễn hoàn toàn bắn ra, khóe miệng càng kéo dài hơn, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị cô nuốt xuống, nó không khó ăn như cô nghĩ.

Côn ŧᏂịŧ của Ôn Minh Viễn nhìn vẫn còn chưa mềm đi, khóe miệng Thẩm Thanh đều là tinh dịnh anh bắn ra, cô nhìn Ôn Minh Viễn bằng ánh mắt đáng thương, như đang than thở với anh, khóe miệng toàn là mùi vị của người đàn ông, nó không quá khó ngửi, nhưng cũng là dễ ngửi.

Ôn Minh Viễn bóp cằm, ngón tay vuốt ve khóe miệng Thẩm Thành "Thanh Thanh, anh thật sự muốn ở chỗ này làʍ t̠ìиɦ với em, tiểu yêu tinh cả ngày chỉ biết quyến rũ anh."

Bị anh mắng yêu vài câu, Thẩm Thanh nuốt tinh dinh vào bụng, cô nhìn thẳng vào anh ,rồi lên lên đùi, ngồi vào lòng anh. Cô thò tay vào bên dưới quần, cởi chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt, ướt đẫm và có dính dân thủy của cô, mùi không nặng, đó là mùi quen thuộc của phụ nữ, qυầи ɭóŧ còn có mùi thơm

thoang thoảng.

Thẩm Thanh dơ tay chạm vào cằm anh, cùi đầu mạnh mẽ hôn xuống, lưỡi của hai người

quần vào nhau, và hương vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙ lan ra giữa miệng họ ngay lập tức Thẩm Thanh

vừa nói, cô vừa di chuyển cơ thể, như thể có chủ đích, bướm nhỏ tiếp tục di chuyển về

phía c*c lớn của Ôn Minh Viễn,

"Umm, khó chịu quá, giáo sư Ôn, em ngứa..