Quyển 4 - Chương 1.2

Ta vừa đi vừa tính toán kế hoạch sau này, có lẽ tháng sau chờ Bạch Thâm lên chức thì từ chức sẽ tương đối có lời, đi tìm công ty khác cũng biết giải thích, lấy cớ nói mình tuổi trẻ khí thịnh không chịu dưới người khác làm việc, còn có nhiều ngày nghỉ đông không nghỉ, tiền thưởng hai hạng mục cũng không phát……

Chia tay còn có thể tinh xảo lợi dụng như vậy cũng không phải ta máu lạnh, ta cũng từng yêu Vương Táp, nhưng mà hắn lại làm điều chó má như vậy, ta cũng không cần sa vào đau buồn tự oán trách. Nhịp sống căn bản sẽ không cho ta cơ hội thở dốc, ta không thể lơi lỏng bó tay chịu trói như vậy, nếu ta không đối xử chính mình tốt, thì còn ai có thể đối tốt với mình chứ.

Giày cao gót quá đau, ta cởi ra xách trong tay, chân trần trụi đi đường. Lúc trở về nhà, thế nhưng phát hiện Bạch Thâm ở cửa cầu thang, chờ ta sao?

Cũng là, đúng là lúc hắn xuân phong đắc ý, đánh tan đối thủ lại qua đây nhìn một bộ dáng ta thất bại, trong lòng khẳng định vui sướиɠ lắm.

"Ngươi buổi chiều không đi làm sao? Cấp dưới của ngươi sắp điên rồi.” Hắn đi lên trước mặt ta mở miệng, cúi đầu nhìn chằm chằm chân ta một hồi.

“Thất tình thì sao, về tình cảm có thể tha thứ.” ta móc diện thoại ra, là tắt âm, khó trách nghe không được tiếng chuông, “Bất quá, vẫn là muốn chúc mừng Bạch quản lý thăng chức nha!”

Trừ cái này ra, ta còn rất bội phục Bạch Thâm, làm việc ba năm, thành tích trong nghề cùng với ta cũng không sai biệt lắm, tuổi không lớn, dã tâm không nhỏ, trình độ liều mạng trong công ty cũng là rõ như ban ngày, bại bởi hắn ta cũng không cảm thấy đáng tiếc, nếu tính không có việc này, hạng mục của hắn so với ta tốt hơn nhiều, ta phần thắng cũng không lớn.

“Ngươi từ bỏ cạnh tranh?” Trên mặt hắn tràn đầy cảm xúc không thể tin tưởng.

“Bạch quản lý tuổi trẻ tài cao, nào dám cùng ngài tranh đoạt chứ.” Ta tươi cười, không bằng thuận nước đẩy thuyền, vị trí quản lý chắp tay nhường lại, có lẽ còn có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, không chừng về sau còn phải có việc nhờ hắn.

Trên mặt hắn đột nhiên hiện lên thần sắc quái dị, nở một nụ cười lạnh: “Vương Táp nɠɵạı ŧìиɧ đối với ngươi đả kích lớn như vậy sao?

Ta nén giận cười, thật là không biết xấu hổ, ta ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: “Khó mà nói được, nhưng ngươi thật sự là một tên khốn nạn đó.”

Hắn nhìn ta sửng sốt một hồi.

Chọc đến chỗ đau ta cũng không muốn nhịn, đem cảm giác khó chịu hôm nay xả ra: “Gà với chó xứng đôi thiên trường địa cửu, vẫn là muốn chúc Bạch quản lý hỉ kết lương duyên bách niên hảo hợp.”

“À đúng rồi, cảm tạ Bạch quản lý cho ta biết vị hôn phu của ta có hai chỗ cắm, trộm nói cho ngươi,” tư thế ta buông giày nhẹ nhàng, tiến lên một bước kéo nhẹ cà vạt hắn, nhón chân ở bên tai hắn thấp giọng nói, “Hắn kỹ thuật không tồi, có hứng thú có thể cho hắn mở cửa sau của người đi, đừng có ngại mà không thử, chính là thực thoải mái có thể nghiện đó.”

Nói xong ta liền thoải mái, vỗ vỗ vai hắn, cả người không thoải mái. Mệng chửi sướиɠ xong đương nhiên là muốn đi khỏi, chẳng lẽ còn ở chỗ này cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ sao.

Ta vừa định nhấc giày lên cầu thang, tay đã bị hắn một phen kéo lại. Hắn đem ta đẩy đến vách tường phía sau, cánh tay đặt trên ta, cùng ta dán đến cực gần, ánh mắt sáng quắc, cúi đầu cười nhạt:

“Muốn hay không cùng ta thử xem, rốt cuộc là Vương Táp hay là ta có thể làm ngươi càng thoải mái.” Nói xong hắn còn ở bên tai ta thổi một hơi.

Toàn thân lông tơ ta dựng thẳng lên: “Chỉ bằng ngươi? Dươиɠ ѵậŧ hạ tiện đã dùng qua ta dẫm một chân còn ngại dơ.” Nam có sinh hoạt hỗn loạn ta có hiểu biết, nam nhân có vị hôn thê đều câu dẫn nói vậy sẽ không sạch sẽ.

Lòng ta đầy chán ghét, dùng sức đẩy một phen, thế nhưng không đẩy ra, nhất thời khó thở: “Đầu lưỡi không biết đã ăn nhiều ít c̠úc̠ Ꮒσα, tới đây liếʍ âʍ ɦộ ta ta sợ sẽ chảy mủ mất.”

Ta nghe được hắn ở trên đầu ta cười nhẹ, bệnh tâm thần, bị mắng còn vui vẻ như vậy.

Hắn nâng cằm ta lên, toàn thân ta hơi ghê tởm, phản xạ có điều kiện gạt tay hắn. Tay quá dơ, không biết đã sờ qua bao nhiêu nam nhân rồi.

Bạch Thâm nheo mắt lại, không chút nào để ý mà thu hồi tay, gợi khóe miệng: “Dù sao ngươi hiện tại là độc thân, thật sự không thử xem sao à?”

Lòng ta dao động, nếu đã chia tay vì cái gì còn phải thủ thân như ngọc cho Vương Táp? Ngoại hình cùng phần cứng Bạch Thâm đều tốt, Vương Táp nếm thử tư vị đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của hắn trả thù hắn cũng không tồi.

“Ngươi có phải hay không nghe không hiểu lời ta nói? Ta chê ngươi dơ.” Ta quay đầu đi không kiên nhẫn nói.

Nhưng mà trả thù Vương Táp thì phải lấy chính mình ra? Đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ là cùng một người, đi tìm nam nhân khác không tốt sao, tự nhiên đi tìm người song tính quan hệ với nhiều người không sợ bị nhiễm bệnh à?

Không nghĩ nhiều tốn thời gian, ta xoay người liền đi, không hề để ý Bạch Thâm.

Lên lầu mở khóa trực tiếp nằm trên sô pha, nhớ lại sự việc phát sinh ngày hôm nay, thay đổi rất nhanh không phải là không mệt, tiểu tam cùng mình chính diện thể hiện uy thế nhưng mà còn dám mời mình làʍ t̠ìиɦ, một ngày thần kỳ.

Ta cầm điện thoại không nhận máy, có hai mươi mấy cuộc gọi là Vương Táp gọi tới, ta trực tiếp đem hắn chặn đi, về sau không muốn cùng hắn có quan hệ, đồ vật hắn tặng từng cái ta sẽ trả lại, từ đây thanh toán xong.

Đối với Vương Táp, ta không phải không tiếc nuối, hắn là nam nhân đầu tiên ta muốn kết hôn, ta đã từng tưởng là duy nhất.

Hắn đối ta là thật sự không lời gì để nói, tinh tế lại săn sóc, ta không thể nghĩ được việc gì đều giúp ta nghĩ tới. Thời điểm ta vội không muốn ăn cơm sẽ giám sát ta ăn cơm, dạ dày không tốt ngầm cho ta uống thuốc, trong nhà chưa bao giờ xuất hiện đồ ăn ta không thích ăn, quên các ngày kỉ niệm thậm chí là sinh nhật hắn hắn cũng không giận… Thật sự, ta cho rằng ta sẽ cùng hắn dắt tay nhau vượt qua cả đời này.

Vương Táp thật tốt, nhưng hắn cũng dẫm tử huyệt của ta.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, đã trễ thế này mà ai lại đến đây chứ?