Quyển 4 - Chương 1.1: Cốt truyện ngôi thứ nhất

Ta đem ảnh chụp hung hăng đập trên mặt Vương Táp một cái, ngăn lửa giận: “Anh còn cái gì để nói không?”

“Vân Vân, anh…” Vương Táp lật qua từng cái, sắc mặt xanh mét, “Anh cùng hắn…”

“Em không có hứng thú nghe chuyện tình lãng mạn của hai người,” ta không hề quay đầu nhìn hắn, nghĩ đến hắn giống như trong ảnh chụp quỳ để được cắm ta liền ghê tởm, “Chia tay đi.”

“Chuyện từ hôn em sẽ cùng mẹ nói rõ ràng, lễ hỏi em sẽ rút lai từng cái, danh sách qua hai ngày gửi cho anh.”

Nói xong ta liền đứng lên trực tiếp kêu người phục vụ lại đây tính tiền, xách túi xách lên nhanh chóng đẩy cửa đi, cùng hắn ngốc tại cái nơi này làm ta sắp tức giận ngập trời luôn rồi.

Càng nghĩ càng khó chịu, ảnh chụp vẫn là người nho nhã lễ độ phong độ nhẹ nhàng Vương Táp sao? Giống như cɧó ©áϊ dẩu mông lên, quỳ nằm bò cho người ta cắm cửa sau, biểu tình trên mặt lộ ra phóng đãng lại thỏa mãn, mắc ói.

Ta đỡ bụng khom lưng nôn mửa, dạ dày ngăn không được trên dưới quay cuồng, một trận ghê tởm hướng trong cổ họng, giữa trưa cái gì cũng không ăn, chỉ phun ra một chút nước chua.

Thân cận nhận thức Vương Táp 3 năm, văn nhã anh tuấn cố gắng vươn lên, nhà xe đều ổn định, đối với ta ôn nhu săn sóc lại hiếu thuận cha mẹ, ta có cái gì không hài lòng chứ? Ai mà không nói ta may mắn nhặt được của hời một nam nhân tốt có tiềm lực như vậy chứ?

Chính là hắn vì cái gì muốn nɠɵạı ŧìиɧ??

Ta có điểm nào không xứng với hắn? Đối với hắn đào tim đào phổi, vì cái gì muốn nɠɵạı ŧìиɧ?

Tính ra thì, nɠɵạı ŧìиɧ đều là sai lầm của nam nhân, thiên hạ liền không có ăn phân chó, buồn cười, ta rối rắm cái này làm gì.

Ta là buổi sáng nhận được ảnh chụp, buồn cười chính là, đối tượng Vương Táp nɠɵạı ŧìиɧ tự mình đưa đến cho ta - Bạch Thâm, đối thủ một mất một còn của ta, tháng sau cùng ta cạnh tranh chức vị quản lý công ty con.

Càng buồn cười chính là, sắp kết hôn ta mẹ nó mới phát hiện Vương Táp là tên cặn bã, thế nhưng vẫn là đối thủ cạnh tranh cố ý cho ta biết, khıêυ khí©h, mười phần khıêυ khí©h, hắn liền như vậy không có sợ hãi sao? Ta nên cảm tạ hay nên hận hắn?

Khi nhìn đến ảnh chụp ta còn không tin, AI đổi mặt cái gì mà không có, nói không chừng là hàng giả.

Nhưng mà thật sự, nốt ruồi sau eo kia giống nhau như đúc, trên đầu vai nhợt nhạt dấu răng không có khả năng làm giả — đó là ta cắn.

Buổi chiều ta không tính đi làm, chuẩn bị từ chức còn đi làm gì? Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, ta không có khả năng cùng Bạch Thâm làm đồng nghiệp.

Ta không có tâm tình tiếp tục làm hạng mục đứng đầu, vị trí quản lý phỏng chừng cũng thất bại — chỉ có thể nói đã đánh cuộc thì phải chịu thua, hắn cao tay một bậc ra một kích phải gϊếŧ, ta cũng chỉ có thể chịu thua cúi đầu tâm phục khẩu phục không một lời phàn nàn nào.

Làm đối thủ cạnh tranh, ta cũng không trách hắn dùng cách bỉ ổi này. Bất luận có điều kiện đả kích đối thủ xác thật liền phải không từ thủ đoạn, mặc kệ thế nào, là Vương Táp không nhịn được dụ hoặc.

Tốt xấu gì thì ta cũng thấy rõ con người của Vương Táp có thể kịp thời ngăn tổn hại.