Quyển 2 - Chương 52

Chiều hôm nay anh trở về sớm, thậm chí có chút mong chờ cùng nóng vội, không biết Vận Uyển có đỡ hơn chút nào không. Bước chân anh vội vàng, còn chưa tới trước cửa nhà liền nghe thấy thanh âm Xuân Hỉ ríu rít truyền đến, cô hôm nay lại mang theo cháu gái lại đây la cà. Vận Uyển hôm nay lười nhác, nói là thân thể không quá thoải mái. Xuân Hỉ thực quan tâm, còn tưởng rằng Vận Uyển bị bệnh, Vận Uyển đỏ mặt che giấu nói: “Thật sự không có việc gì.”

Cháu gái Xuân Hỉ đặc biệt thích dán Vận Uyển, Xuân Hỉ lột một quả hạch đào cho nó, nó không ăn, một hai muốn Vận Uyển lột cho nó. Vận Uyển không biết lột mấy thứ này, chính là cô thích đứa nhỏ này, liền tỉ mỉ mà cúi đầu lột hạch đào. Lâm Đàn đi vào nhìn thấy ba người, gương mặt Vận Uyển nháy mắt càng thêm hồng diễm, nói tiếng “anh hai” liền im lặng. Hạch đào trong tay lột được một nửa, đút cho đứa nhỏ trong lòng ngực ăn, Lâm Đàn đi vào trong phòng, lại trộm để ý cử chỉ của Vận Uyển.

Xuân Hỉ từ trong lòng ngực Vận Uyển ôm cháu gái trở về: “Đã lâu rồi, mình phải về nhà ăn cơm đây.”

Đứa trẻ ê ê a a, bắt lấy tay áo Vận Uyển lưu luyến không rời.

Xuân Hỉ trêu ghẹo nói: “Nhìn xem, đứa nhỏ này đều sắp nhận cậu làm mẹ rồi.”

“Đừng nói bừa, mau trở về đi thôi, đừng làm nó đói.”

Vận Uyển đưa Xuân Hỉ rời đi, Lâm Đàn chạm chạm cái mũi từ trong phòng ra tới. Vận Uyển trở lại nhà chính nhìn thấy anh liền muốn lảng tránh, Lâm Đàn bỗng nhiên nói: “Anh có lột hạch đào cho em.” Anh vừa rồi xuyên thấu qua cửa sổ mơ hồ nhìn đến lúc Vận Uyển lột hạch đào bị thương móng tay một chút. Cháu gái của Xuân Hỉ không quấn lấy cha mẹ mình lại quấn lấy Vận Uyển làm cái gì.

Vận Uyển ngẩn ra, lại nói: “Cảm ơn anh hai, anh ăn đi. Em không thích ăn hạch đào, vừa rồi là lột cho cháu gái của Xuân Hỉ.”

Mặt Lâm Đàn tối sầm, bị cô nghẹn một câu, cảm thấy có chút mất mặt.

Vận Uyển lại muốn đi, Lâm Đàn gọi lại cô: “Vận Uyển, hôm nay em có đỡ hơn chút nào không?”

Thân mình cô cứng đờ, thanh âm thực nhỏ nhẹ: “Em đỡ hơn nhiều rồi.” Sau đó cô liền nhanh chóng trở về phòng.

Lâm Đàn thấy cô luôn là trốn tránh chính mình, trong lòng cũng không rõ là cảm xúc gì. Anh nhớ rõ khi Vận Uyển còn nhỏ suốt ngày đi theo phía sau Lâm Hoa, Lâm Hoa mang theo cô ở trong sân hồ nháo, cô dính vô cùng. Lúc ấy anh còn may mắn Vận Uyển không có dán chính mình, hiện tại lại có chút mất mát. Ở trong lòng Vận Uyển, chính mình có phải một chút đều so ra kém Lâm Hoa hay không. Mặc dù cô không có cùng Lâm Hoa viên phòng, người cô thích có lẽ trước sau đều là em trai mình.

Trong lòng Lâm Đàn hơi hơi phiếm chua, này không phải tính cách của anh. Anh từ trước đến nay luôn cẩu thả, thành thân cũng chưa bao giờ có cái gì tình tình ái ái. Anh cùng Nhậm Từ chính là bà mối tác hợp, Lâm Đàn nghĩ Lâm Hoa cùng Vận Uyển khi đó đều còn nhỏ, có vợ rồi mọi việc trong nhà đều có thể giúp đỡ mẹ. Đáng tiếc sau khi Nhậm Từ qua cửa, tính cách thích chiếm của hời tham lam xảo quyệt liền lộ ra tới. Dần dần, một chút cảm tình khi thiếu niên kia cũng bị thời gian dài khắc khẩu cọ xát làm biến mất.

Lâm mẫu thấy anh đứng tại nơi đó phát ngốc liền đi lên trước hỏi: “Như thế nào sớm như vậy liền trở lại?”

Lâm Đàn lấy lại tinh thần, ngượng ngùng mà nói: “Làm xong rồi liền trở lại.”

Lâm mẫu còn không rõ con trai sao, lập tức chọc phá anh ngụy trang: “Có phải là nghĩ đến Vận Uyển hay không? Vận Uyển giữa trưa uống lên canh gà, lại ngủ một giấc, Xuân Hỉ lại đây cùng nó chơi một lát liền tốt hơn nhiều rồi.”

Lâm Đàn “nga” một tiếng, nhiệt độ trên mặt dâng lên. Qua một lát, anh chần chờ nói: “Mẹ, mẹ xem con cùng Vận Uyển đã, đã như vậy, nếu không con đi đem Nhậm Từ đón trở về đi.”

Lâm mẫu đang sửa sang lại đồ vật trên ngăn tủ, nghe vậy liền ném chổi lông gà trong tay lạnh lùng nói: “Cô ta lại không muốn trở về, con đi đón cái gì? Hơn nữa, một lần như thế nào đủ, mẹ đã nói với Vận Uyển, đêm nay con vẫn đến trong phòng nó ngủ, khi nào Vận Uyển có thai con liền không cần đi nữa. Đến nỗi Nhậm Từ, tùy cô ta, cô ta nếu muốn ở nhà mẹ đẻ cả đời cũng được. Bất quá mẹ xem, cha mẹ cô ta cũng sẽ không để cho cô ta sống yên ổn đâu.”

Lâm Đàn không dám nhiều lời nữa, Lâm mẫu bình thường tính tình tốt, nhưng trên thực tế nói một không hai. Đặc biệt là Nhậm Từ lúc trước nơi chốn nhằm vào Vận Uyển, Lâm mẫu đã nhịn thật lâu.

Vận Uyển biết Lâm Đàn đêm nay còn sẽ đến, cô trước tiên rửa mặt xong, nghiêng người nằm ở trên giường giống như đêm qua. Qua một lát, cửa “chi” một tiếng mở ra, hô hấp Vận Uyển dồn dập lên, tim đập thật nhanh. Nghe tiếng bước chân của Lâm Đàn từ từ đi vào mép giường, sau đó anh xốc lên chăn mỏng lên giường.

Vận Uyển cắn môi vẫn là không biết làm sao, Lâm Đàn cũng đã nằm ở bên cạnh cô, qua một lát thanh âm hơi có chút ách mà mở miệng: “Tối hôm qua, tối hôm qua có đau hay không? Làm em bị thương rồi sao?”

“Một chút thôi.”

Trong lòng Lâm Đàn có chút thương tiếc cô, nghiêng thân mình nói: “Thực xin lỗi, tối hôm qua mẹ cho anh ăn vài thứ, anh không nhịn được. Hiện tại đỡ rồi sao?”

“Ân, không có việc gì, đã khá hơn nhiều.” Vận Uyển ôn nhu nói.

Lâm Đàn “ngô” một tiếng liền không có gì động tĩnh nữa. Vận Uyển cho rằng Lâm Đàn không muốn làm chuyện này liền thả lỏng, thân mình căng chặt thoáng mềm chút, chỉ là đáy lòng vẫn là có chút mất mát. Lúc cô muốn ngủ lại bỗng nhiên cảm giác Lâm Đàn trở mình dán lên chính mình, Vận Uyển mở mắt ra, tay Lâm Đàn nhanh chóng chui vào trước ngực cầm lấy vυ" cô. Anh đã nhớ thương suốt một ngày, tối hôm qua liền cảm thấy mượt mà, mềm giống như đậu hủ, còn có hương sữa.