Quyển 2 - Chương 51

Vận Uyển chưa từng nhìn thấy anh hung hãn đến như thế. Cô thậm chí có chút sợ hãi, hóa ra việc nam nữ lại điên cuồng đến vậy. Anh trước nay đều đối với cô rất dịu dàng, tại sao tới trên giường liền dọa người như vậy. Cây gậy thô cứng kia làm phía dưới của cô vừa đau lại vừa xót, giống như muốn thọc chết cô.

Vận Uyển sờ sờ bụng nhỏ, suy nghĩ lúc này có thể có một đứa con hay không. Lâm Đàn mắt như hồ sâu, mũi thẳng thắn, thân hình cao lớn, diện mạo uy mãnh, hẳn là sẽ có một chút bóng dáng của anh đi.

Lâm Đàn một đêm chưa ngủ, sáng sớm hôm sau liền dậy. Vận Uyển còn đang ngủ, phỏng chừng là mệt muốn chết rồi. Trong lòng anh hơi ngứa, bỗng nhiên thực mong chờ có thể nhìn thấy Vận Uyển. Nghĩ đến tối hôm qua đem cô gái nhỏ khi dễ, anh tự mình xuống bếp làm cơm sáng. Lâm mẫu cũng là đứng ngồi không yên, sáng sớm tinh mơ nhìn đến con trai ở phòng bếp bận việc vội vàng thấp giọng hỏi: “Tối hôm qua có phải con khi dễ Vận Uyển hay không? Mẹ nghe Vận Uyển giống như đã khóc.”

Lâm Đàn mặt già đỏ lên, cũng may anh da đen, Lâm mẫu cũng không thấy rõ ràng: “Vậy sao? Hẳn là không có đi.” Anh buông cái muỗng trong tay hỏi Lâm mẫu: “Mẹ, Vận Uyển không có, không có cùng Lâm Hoa viên phòng, chuyện này mẹ biết sao?”

Lâm mẫu thở dài: “Hôm sau ngày thành thân, Lâm Hoa liền quỳ gối ở trước mặt mẹ nói chuyện này. Nó không thể đạp hư Vận Uyển như vậy, trong lòng nó có người, đối với Vận Uyển cũng không có loại xúc động này. Mẹ đánh chửi nó một trận, sau lại Vận Uyển cũng tiến vào giúp Lâm Hoa cầu xin, chuyện này mẹ liền ngầm đồng ý. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đứa nào mẹ cũng đều không đành lòng.”

Lâm Đàn trầm mặc, một lần nữa cầm lấy cái muỗng quấy cháo khoai lang nấu cho Vận Uyển. Qua một lát, anh lại hỏi: “Mẹ, tối hôm qua con cảm thấy không quá thích hợp, mẹ có phải đã cho con ăn cái gì hay không?”

Lâm mẫu cũng không hề lừa gạt: “Mẹ sợ con lâm trận lại đổi ý liền, liền bỏ thêm vào cơm chiều của con vài thứ.” Bà trộm liếc sắc mặt con trai, cũng may Lâm Đàn không có hiển lộ ra quá mức phẫn nộ, chỉ là cuối cùng sâu kín mà nói: “Mẹ, về sau không cần như vậy, con không dễ chịu, Vận Uyển cũng không thoải mái.” Anh xong việc mới biết được Vận Uyển là lần đầu tiên, nói vậy lúc ấy hẳn là đau hỏng rồi. Nhưng cô ngoan như vậy, đau đến mức tận cùng cũng chỉ là tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy chính mình một chút, khóc nức nở lẩm bẩm, cũng không ầm ĩ.

Vận Uyển ngủ một giấc dậy, ánh mặt trời chói chang, cô vội vàng bò dậy. Thân mình nghỉ ngơi cả đêm thoáng đỡ hơn chút, nhưng là chân vừa rơi xuống đất vẫn cứ có chút tê. Cô xấu hổ buồn bực mà nghĩ, anh thật sự là quá dùng sức.

Tới nhà chính, Lâm mẫu đang ngồi ở bên cạnh bàn thêu thùa may vá, nghe thấy động tĩnh ngoái đầu nhìn lại, vui vẻ nói: “Tỉnh rồi? Mau đi rửa mặt một chút, mẹ lấy cơm cho con.”

“Xin lỗi mẹ, hôm nay con dậy trễ.”

Lâm mẫu cười nói: “Không có việc gì, trong nhà cũng không có gì làm, thân thể mẹ vẫn là ứng phó được.” Vận Uyển rửa mặt xong, Lâm mẫu cầm một cái bánh bao nhỏ cùng một chén cháo đặt ở trên bàn: “Tới ăn cơm, đây là anh hai con làm cho con đó. Đã nhiều năm không ăn được bánh bao anh hai con làm, này vẫn là nhờ phúc của con.”

Vận Uyển cắn bánh bao nhỏ, trên mặt đỏ ửng trải rộng, hận không thể đem đầu vùi vào trong chén.

Lâm mẫu mỉm cười nhìn Vận Uyển ngượng ngùng, thấy dấu hôn trên cổ cô, trong lòng yên ổn. Đêm qua bà cũng không ngủ được, một mặt cảm thấy ủy khuất Vận Uyển, một mặt lại nghĩ Vận Uyển cùng Lâm Đàn cũng xứng đôi. Sáng nay nhìn đến bộ dáng của Vận Uyển, trong thiếu nữ thuần tịnh lộ ra một phần nữ nhân vũ mị. Trong lòng bà vừa thương lại vừa tiếc, nhìn Vận Uyển thấy chỗ nào cũng đều tốt, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Vận Uyển ôn nhu nói: “Hôm nay liền ở nhà nghỉ ngơi, mẹ giữa trưa nấu cho con chút canh gà. Buổi tối lại làm cho con chút đồ ăn ngon, muốn ăn cái gì liền nói với mẹ.”

“Đều được ạ.” Vận Uyển uyển thanh nói.

Lâm mẫu lôi kéo tay cô vỗ vỗ, thở dài: “Đừng giận mẹ, mẹ có tư tâm, nhưng cũng là vì con. Sau này cha mẹ đi rồi, con cùng anh hai con có tầng quan hệ này thì hai mẹ con con cũng không đến mức bị người khi dễ.”

“Con biết mà. Mẹ, con sẽ không trách mẹ, mẹ cũng là vì tốt cho con. Con cũng muốn vĩnh viễn ở với mẹ.” Vận Uyển dựa vào trong lòng ngực Lâm mẫu.

“Đứa nhỏ ngốc.” Lâm mẫu ôn nhu mà mỉm cười.

Lâm Đàn ở ngoài ruộng mất tập trung, lúc cấy mạ luôn là xảy ra sự cố. Những người khác thấy vậy liền trêu ghẹo Lâm Đàn: “Thế nào, đầu giường bị hút đến không còn sức lực nữa?”

Lâm Đàn ngượng ngùng cười, lúc trước cũng từng nghe những lời thô tục này, anh nghe xong đều thờ ơ. Hiện tại trong đầu nháy mắt liền nhớ lại bộ dáng Vận Uyển e lệ ngượng ngùng, nhu nhược động lòng người. Cô xưa nay dịu dàng đến cực điểm, không thường nói chuyện với chính mình. Chính là đêm qua tại dưới thân, thiếu nữ chu môi khóc nức nở, thanh âm nhu mị kia phảng phất có thể tích ra nước tới.

Cô đúng là rất nhiều nước, trên mặt đang khóc, phía dưới cũng chảy. Buổi sáng dậy anh còn phải ở trong sân giặt đệm chăn.

“Nghĩ cái gì đâu, Lâm Đàn, cậu thật đúng là nhớ tới vợ cậu a?” Người bên cạnh thấy anh ngây người liền tiếp tục trêu ghẹo.

Lâm Đàn lắc đầu, cười khẽ, vùi đầu tiếp tục làm việc.

Không phải vợ, là em dâu.