Chương 15: Thoát đi

Cô thở hổn hển, suýt chút nữa bị đá trên đường vướng ngã.

Tới khi quần áo chỉ còn lại có váy hai dây bên trong, thân thể trắng nõn có vô số vệt đỏ.

Ái muội lại động lòng người.

Mắt đẹp rưng rưng, càng đẹp đến kinh tâm động phách.

Bước chân của cô chậm lại, trang viên này quá lớn.

Không.

Hắn tới.

Đừng ngừng lại.

“Leah, em không ra được đâu.”

“Leah, vì sao phải đi, my babe, anh yêu em như vậy mà.”

Cô hoảng sợ che miệng lại, tránh trong bụi cỏ ở bên.

Hắn tới.

Người đàn ông kia.

Tên ác ma kia.

Rõ ràng ngay từ đầu không phải như thế, cô là sinh viên trao đổi tới nơi đây, gặp được người đàn ông tóc vàng tuấn mỹ, bọn họ hấp dẫn nhau, tự nhiên mà bắt đầu hẹn hò.

Người đàn ông tuấn mỹ, có tiền, dịu dàng, săn sóc.

Tất cả đều là đối tượng thích hợp yêu đương làm người hâm mộ.

Dần dần, người đàn ông lộ ra một mặt cố chấp lại hung ác.

Hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào có tiếp xúc với cô, cho dù là xã giao bình thường.

Hắn yêu cầu cô mỗi ngày đều phải ở bên hắn.

Đêm tối dài lâu, thở dốc không ngừng nghỉ.

Nhắn tin không ngừng, không có lúc nào chịu tách ra, làm người hít thở không thông.

Cô thật sự không thể chịu đựng được, khi việc học kết thúc nhanh chóng đưa ra lời chia tay.

Vì sao cô sẽ tới trang viên tư nhân này?

Người đàn ông nhéo cằm cô, ái muội lại hung ác nói: “Leah, vì sao phải rời khỏi anh. Không phải em yêu anh sao? Ở lại bên cạnh anh.”

Hắn lưu lại vô số vệt đỏ ở trên người cô, như bị chứng khát cầu da thịt, không có lúc nào ngừng hôn môi cùng ôm.

Đêm tối dài lâu như vậy.

Buổi sáng tỉnh lại bị giam cầm trong ngực, trong thân thể còn cất chứa một bộ phận của hắn.

Không nắm bắt được thông tin, không cho phép ra cửa.

Cô bắt đầu từ chối giao lưu với hắn, cho dù hắn đập vỡ vô số đồ vật, tuyệt vọng hôn cô.

Nhìn thấy người trong trang viên nói chuyện với cô, hắn đã nôn nóng bất an, đuổi đi vô số người.

Từ đây không có người dám nói chuyện với cô.

Ném bỏ quyển sách cô đang cầm trên tay.

Ép buộc cô mở miệng nói chuyện.

Cô dần dần học ngoan, bắt đầu nói chuyện với hắn.

Hắn là người điên.

Cô mang thai, thân thể cùng tinh thần đều phải thừa nhận đau đớn.

Trên bàn sinh, cô nghe thấy tiếng hoảng loạn của nhóm bác sĩ, cũng nghe được tiếng mắng chửi phẫn nộ lại tuyệt vọng của người đàn ông bên ngoài cửa.



Hãy để cô rời đi đi.

Sau khi cô tỉnh lại, người đàn ông chỉ cho cô nhìn thoáng qua đứa bé, sau đó ném sang một bên, thờ ơ.

Kẻ điên!

Hắn càng làm trầm trọng thêm, hận không thể biến cô thành búp bê, cất ở trong ngực, chỉ cho phép một mình hắn thưởng thức.

Tên điên này!

Nhìn thấy cô hôn bé con, mặt âm trầm tách hai người ra, không màng bé con khóc kêu mà ném cho bảo mẫu.

Hắn hung ác lại dịu dàng, nguy hiểm mà nói bên tai cô: “Chỉ có thể hôn một mình anh, Leah, chỉ có thể yêu một mình anh.”

Rốt cuộc cô cũng tìm được cơ hội, cô có thể bỏ trốn.

Nhưng cô xem nhẹ tính chiếm hữu của hắn đối với cô.

Tất cả quần áo của cô đều có gắn định vị.

Đến rồi,

Hắn càng ngày càng đến gần.

Nước mắt dâng lên, cô tuyệt vọng nhìn đôi mắt màu xanh của người đàn ông

Trên mặt hắn vẫn mang theo tươi cười.

“Leah, em đi rồi, Nick làm sao bây giờ, nó quá nhớ mẹ, sẽ bị bệnh, sẽ rời khỏi thế giới này.”

Thân thể cô run rẩy, không thể tin tưởng mà nhìn hắn.

Nick rất khỏe mạnh!

Tên điên này.

Hắn ôm cô vào lòng, hôn đôi môi lạnh băng của cô, dịu dàng nói: “My babe, my love, ở lại yêu anh”