Chương 14: Mỹ nhân ngư, góc nhìn của eve

Bạn đã mất hứng thú với hắn, trân bảo dù có đẹp thì cũng có ngày nhìn chán.

Bạn không còn mỗi ngày đi bãi biển, chơi đùa thân mật với Ethan.

Bạn đã mười tám tuổi, là một công chúa quý tộc trưởng thành, mỗi ngày chờ đợi bạn chính là vũ hội vĩnh viễn đều mở không hết.

Váy xinh đẹp, các loại mũ hiếm quý, chán ghét tới gần.

Bạn thích vũ hội.

Không những có thể bày ra váy áo trân quý cùng châu báu của mình, còn có thể nhìn thấy người mà trước kia chưa bao giờ gặp.

Cũng là một người xinh đẹp.

Bạn gặp vương tử nước láng giềng, hắn lớn lên cũng rất đẹp, dịu dàng lại thân sĩ.

Quốc vương hỏi bạn có thích hắn không?

Bạn gật đầu, trên mặt là tươi cười đơn thuần.

“Thích, hắn rất đẹp.”

Quốc vương cười.

Bạn đính hôn với vương tử nước láng giềng, hai nước đều đang chúc mừng.

Vương tử không chỉ đẹp mà còn rất thú vị, mỗi ngày bạn đều thích quấn lấy hắn.

Hắn cũng không thấy phiền, trong lúc đi sứ, mỗi ngày đều đưa bạn đi chơi.

Vậy mà bạn lại không hề đối với hắn có cảm giác phiền chán .

Giống như mỗi ngày ở bên nhau đều ở là một sự mới mẻ.

Mỗi một ngày đều rất hạnh phúc, mỗi một ngày đều vui sướиɠ lạ thường.

Chỉ cần nhìn thấy hắn, trong lòng đã bị lấp đầy.

Tất cả châu báu ở trước mặt hắn đều mất đi vẻ đẹp.

Bạn dẫn hắn tới bãi biển, nơi đó là căn cứ bí mật của bạn.

Hắn dịu dàng vén lọn tóc vàng của bạn ra sau tai, lại dùng dải lụa quấn lại.

Bạn đột nhiên nhón mũi chân, hôn lên môi hắn.

Trên biển đột nhiên nổi lên sóng lớn, mây đen giăng đầy, cùng với từng trận tiếng sấm.

Bạn hoảng sợ, vương tử bảo vệ bạn ở trong ngực.

Bạn thấy được một người cá trước kia thường xuyên ngốc ở chỗ mỏm đá.

Ethan.

Hắn như thần đế, trên mặt không hề xuất hiện vẻ tươi cười, đôi mắt xanh thẳm lại thanh triệt nhuộm thành xanh đậm, giống như bão táp sắp xảy ra.

Đã rất lâu bạn chưa nhìn thấy Ethan.

Bạn nghĩ tới việc chào hỏi với Ethan.

Hắn nhìn thấy bạn, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất, nhẹ giọng nói: “Eve.”

Bạn cười một cái, Ethan là trân bảo bạn thích nhất, cho dù hiện tại không còn thích cuồng nhiệt như lúc trước.

“Ethan!”

Hắn nghe được giọng nói vui sướиɠ của bạn, một lần nữa nở nụ cười, vẫn xán lạn như mới gặp.

Bạn muốn kéo vương tử cùng chạy tới, giới thiệu với hắn trân bảo của mình.

Vương tử lại giữ chặt bạn, trên mặt là nghiêm túc xưa nay chưa từng có, “Eve không được đi, người cá rất nguy hiểm, bọn họ là sinh vật nguy hiểm nhất trên đời. Đừng đi qua, hắn sẽ tổn thương em. Chúng ta đi về trước, đợi lát nữa để quân đội tới đây xử lý, bọn họ có thứ đồ chuyên môn đối phó với người cá.”

Bạn khó hiểu, giải thích nói: “Nhưng đó là Ethan mà!”

Ethan sao lại nguy hiểm được.

Hắn rõ ràng là trân bảo xinh đẹp nhất, không khác gì những thứ đồ trước kia nàng cất chứa mà.

Vương tử kinh ngạc: “Em đặt tên cho hắn?”

Bạn gật đầu, “Đúng vậy, hắn tên Ethan.”

Sắc mặt Vương tử phức tạp: “Người cá… Không có tên, chưa từng có nhân loại đặt tên cho người cá. Bọn họ có du͙© vọиɠ độc chiếm rất mạnh, đối đãi với con mồi cho dù có đùa chết thì cũng không chịu ném cho người khác.”

Bạn không vui, “Ethan là của em, em không phải con mồi.”

Vương tử kéo bạn đi, “Tóm lại vẫn phải đi về trước, người cá quá nguy hiểm, bãi biển này không được đến nữa.”

Bạn muốn quay đầu lại nói chuyện với Ethan, nhưng sức lực của vương tử rất lớn, bạn không tránh thoát được.

Ethan rõ ràng nôn nóng bất an, nhìn thấy bạn bị lôi đi, ánh mắt âm ngoan, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm bén nhọn lại phẫn nộ.

Trên cánh tay nhanh chóng xuất hiện từng hàng vảy sắc bén, đến đuôi cá xinh đẹp cũng biến thành vũ khí lạnh băng sắc bén.

Sóng biển quay cuồng càng thêm mạnh, nơi xa xuất hiện một sinh vật kỳ quái lại rất lớn.

Một trận sét đánh từ trên bầu trời xuống.

Bạn bị quốc vương dạy dỗ một phen, không cho phép tiếp xúc với người cá.

Hôn lễ sắp cử hành.

Bạn bị váy cưới hấp dẫn, mỗi ngày đều ngốc ở bên cạnh nhóm may vá, xem hắn làm váy cưới như thế nào.

Trong vương quốc xảy ra một chuyện kỳ lạ.

Nước giếng xuất hiện cá tôm, cùng với sinh vật biển chưa bao giờ gặp phải.

Bạn không để ở trong lòng.

Đây là chuyện anh trai nên quan tâm.

Hiện tại quan trọng nhất chính là, một bộ váy cưới trân quý độc nhất vô nhị.

Váy cưới làm xong, bạn gấp không chờ nổi mà mặc lên người.

Tóc dài vàng óng xõa trên vai.

Cực kỳ xinh đẹp.

Hiện tại là đêm tối, gió biển thổi vào.

Bạn muốn đóng cửa sổ lại, xoay người lại nhìn thấy Ethan đứng ở phía sau.

Bạn giật mình, khi nhìn thấy đôi chân thon dài của hắn, vui mừng nói: “Ethan, ngươi có thể đi đường.”

Ethan cười xán lạn, gật đầu.

“Eve.”

Giọng nói của hắn vẫn dễ nghe như vậy.

Bạn vui vẻ nói: “Ethan, đã lâu chưa gặp ngươi, ta rất nhớ ngươi.”

Mặt Ethan có chút hồng, hắn thường xuyên làm giống trước kia, cọ mặt bạn.

Lại dừng lại, ngừng một giây, hôn lên môi bạn.

Bạn nhíu mày, bỗng nhiên đẩy hắn ra, bất mãn nói: “Ethan! Ngươi không thể làm như thế, chỉ có kết hôn mới có thể làm như vậy.”

Mặt hắn cực kỳ khó coi, nhẹ nhàng sờ váy cưới trắng tinh trên người của bạn, giọng nói run rẩy lại lạnh băng: “Eve phải kết hôn sao?”

Bạn ngọt ngào cười, “Đúng vậy, tuần sau sẽ kết hôn.”

Hắn sờ lên môi bạn, đôi mắt xanh đậm cực kỳ quỷ dị, “Ta đã thấy, Eve hôn hắn.”

Bạn khó hiểu nhìn hắn.

Hắn há miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh, hung hăng cắn xuống cần cổ trắng nõn của bạn.

“Eve không thể rời đi, rõ ràng đã nói chúng ta là thân mật nhất.”

Bạn tỉnh lại, đầu có chút hôn mê.

Trên người vẫn là váy cưới trắng tinh, nhưng bạn lại ở trên một hòn đảo xa lạ.

Trên đảo không có một bóng người.

Bạn nhìn thấy Ethan.

Đuôi cá của hắn biến thành đùi người, ôn nhu hôn lấy môi bạn, “Eve, chỉ có hai chúng ta.”

“Đây là đâu?”

“Nơi về sau chúng ta sẽ sống.”

Bạn nhíu mày, “Không cần, ta phải đi về.”

Sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên hung ác, “Không, Eve, không thể.”

Bạn bị dọa sợ, nhịn không được khóc lên.

Hắn có chút vô thố, hôn lên nước mắt của bạn, nói: “Eve, đừng khóc. Ta mang nàng cùng xuống biển, nơi đó có phong cảnh xinh đẹp, còn có châu báu trong thuyền chìm của nhân loại.”

Bạn nức nở nói: “Ethan, ngươi là đồ ngu ngốc, ta không hô hấp được ở trong nước.”

Ethan cười kỳ quái, “Eve nàng có thể. Ta cắn nàng, nàng có thể giống ta cùng ở trong nước.”

Bạn quên phải về nhà, chỉ nhớ rõ châu báu Ethan nói dưới nước.

Bạn đi rất nhiều nơi, thời gian trôi qua rất lâu, bạn cũng đã quên nhà rốt cuộc ở nơi nào.

“Ethan, ta phải về nhà, ưm, Ethan! Không được cắn! Nhẹ, nhẹ chút.”

Âm thanh *** đứt quãng.

“Ethan! Ta không muốn ở trong nước!”

“Ethan! Đuôi cá quá lạnh! Không được quấn lấy ta.”

Giọng nói đứt quãng.

Cùng với từng trận kiều suyễn.

“Ethan, biến về đùi người.”

“Eve, thật yêu nàng, vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.”

Hắn quấn càng chặt.

Tác giả có lời muốn nói:

Góc nhìn của Eve

Chắc chắn sẽ có góc nhìn của Ethan.