Chương 10: Nô ɭệ

Mộc Tử lại một lần nữa từ chối đề nghị nữ hoàng muốn đưa nàng mấy người hầu mỹ mạo.

Nàng sợ cơ thể mình ăn không tiêu.

Chỉ việc nàng ở nữ tôn quốc sinh sống mười tám năm, nhưng vẫn có chút xíu nào đó không thích ứng được với thói quen ở nơi này.

Ví như nói nữ tử tới mười sáu tuổi thì phải chọn lựa một người nam nhân đến thị tẩm, đây là điều kiện khi nữ tử thành niên.

Nàng đã kéo dài hai năm.

Mộc Tử là một Vương gia nhàn tản, chính sự gì đó đều mặc kệ hết, mỗi ngày chỉ lo ăn nhậu chơi bời. Nữ hoàng là chị ruột của nàng, rất sủng ái nàng.

Chỉ là thích nhét người vào trong phòng nàng.

Mộc Tử đi ở trên đường, liếc thấy một bên đứng một nam tử mang khăn lụa đang phóng mị nhãn về phía mình.

Nàng đi càng nhanh.

Đi đến chỗ ngoặt bên ngõ nhỏ, lao tới một thiếu niên, hai người va vào nhau.

Mộc Tử rơi mông ngồi dưới đất, có chút sững sờ.

Nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã nhìn thấy mỹ thiếu niên đẹp tinh xảo lo lắng hỏi: “Cô nương, ngươi vẫn ổn chứ.”

Có lẽ là ánh mắt của nàng nhìn quá trực tiếp, mặt mỹ thiếu niên đỏ bừng, ngượng ngùng xoay đầu.

Mộc Tử đứng dậy, vỗ vỗ đất trên người.

“À, không có việc gì.”

Nàng nhớ tới trong nhà còn có việc, nhấc chân liền đi.

Khoan đã.

Không đi được.

Nàng cúi đầu, nhìn thấy ống tay áo của mình bị một bàn tay trắng nõn thon dài nắm lấy. Quay đầu nhìn thấy trên mặt mỹ thiếu niên đầy nước mắt nhìn nàng, nói: “Cô nương, xin ngài cứu ta đi.”

Mộc Tử đã nhìn quen mấy hành động như vậy, nàng thậm chí còn gặp được nam tử lớn mật ngăn nàng lại, muốn nàng nạp hắn vào trong phủ. Trên mặt nàng không có một tia dao động, không chút lưu tình ném tay hắn ra.

Nước mắt trong mắt mỹ thiếu niên càng nhiều, hắn quỳ gối trước mặt Mộc Tử, nghẹn ngào nói: “Cô nương, cầu xin ngài. Ngài không còn nhớ nô sao? Ba năm trước đây ngài cho nô một túi bạc bảo ta sinh sống thật tốt, nô nghe lời ngài dạy bảo, mở một tiểu điếm, chỉ do có tiểu nhân tâm mang ý xấu, mưu nô tiền tài không nói, còn muốn ép buộc nô gả cho hắn. Nô thật sự đã cùng đường rồi.”

Mộc Tử nhìn đến hình ảnh mỹ thiếu niên rơi lệ, đáng xấu hổ mà mềm lòng.

Đáng chết!

Cái thứ nhan khống nhà ngươi!

Mộc Tử đưa hắn về phủ, giao cho quản gia.

Mộc Tử chuẩn bị đi lại bị hắn gọi lại, trên mặt là vui sướиɠ cùng ngượng ngùng cười: “Vương gia, nô tên Thanh Trúc.”

Thanh Trúc.

Cũng rất dễ nghe.

Mộc Tử phát hiện người tên Thanh Trúc này dùng khá tốt, hắn không chỉ sắp xếp sinh hoạt của nàng có trật tự, lại còn là một người ôn nhu dịu dàng.

Kiếm lời rồi kiếm lời rồi.

Mộc Tử đã quen với việc vừa mở mắt ra, người thứ nhất đi vào chính là vẻ mặt mang ý cười của Thanh Trúc, cũng đã quen có chuyện phiền lòng đều nói cho hắn.

Buổi tối hôm nay, Mộc Tử ngồi ở trong đình, uống một chén rượu, đôi mắt híp lại. Tóc tản ở sau người, gió nhẹ thổi qua, làn váy màu trắng lay động, tựa như tiên nhân sắp phi thiên.

Thanh Trúc si mê nhìn nàng.

Mộc Tử thở dài: “Phiền muốn chết, sao đi đến đâu cũng có người bức hôn.”

Thanh Trúc ôn nhu nói: “Hoàng Thượng lại khuyên ngài thành hôn?”

Mộc Tử không hề quan tâm hình tượng dựa vào cột, “Căn bản là ta chưa vừa ý ai, thêm nữa ngươi nhìn xem những nam tử kia, mỗi người đều tô son điểm phấn, mặt cũng không thấy rõ, ta thật sự không có hứng thú!!”

Khóe môi Thanh Trúc hơi cong, hắn theo bản năng sờ lên khuôn mặt sạch sẽ của mình, cười nói: “Nam tử sẽ trang điểm, những công tử đó cũng chỉ muốn ngài vui mừng, muốn ngài chú ý bọn họ nhiều thêm.”

Mộc Tử lắc đầu: “… Thôi thôi, còn không bằng nhìn ngươi.”

Tim Thanh Trúc đập lỡ một nhịp, cố gắng ngăn chặn tê dại dưới đáy lòng.

Mộc Tử nói: “Có điều cứ mãi như vậy cũng không phải cách tốt, dứt khoát ta cứ nạp người trước đi.”

Tươi cười của Thanh Trúc cứng ở khóe miệng, khuôn mặt hắn âm trầm, giọng nói lại mềm nhẹ vô cùng: “Trong lòng Vương gia đã chọn được người?”

Mộc Tử lại suy sút lần nữa dựa vào cột, “Không có. Ta không thích nam tử tô son điểm phấn, thân thể bọn họ lại quá đơn bạc, một cơn gió cũng có thể thổi bay.”

Thanh Trúc không lên tiếng đến gần vài bước, “Vậy Vương gia thích người như thế nào?”

Mộc Tử hơi suy nghĩ, “À, đầu tiên không thể hay ngượng ngùng, sau đó dáng người phải tốt, không thể quá gầy, cường tráng. Những nam tử đó cảm thấy cường tráng là thứ nữ nhân nên có, sợ mình bị người khác nói to khỏe như nữ nhân, liều mạng ăn uống điều độ để làm gầy thân thể, quá khó coi. Cuối cùng…”

Nàng vô cùng đáng khinh nở nụ cười, “Cuối cùng phải giỏi… Hehe.”

Mộc Tử như là nghĩ đến gì, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Thanh Trúc, nói: “Ta đã nghĩ ra cách, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở. Đi ngủ sớm một chút đi.”

Thanh Trúc cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.

Sau khi trở về phòng, hắn cởi toàn bộ quần áo của mình. Đứng ở trước gương, cẩn thận đánh giá bóng dáng mơ hồ bên trong.

Khuôn mặt tinh xảo, dáng người không đơn bạc, đường cong cơ bắp duyên dáng.

Nhìn tới một chỗ khác, sắc mặt hắn đỏ bừng.

Hắn, hắn cũng không tệ, hắn có thể học, nhất định có thể làm Vương gia vừa lòng.

Ngày hôm sau, hắn ngăn chặn tâm tình hưng phấn, đứng ở ngoài cửa phòng Vương gia, chờ đợi Vương gia gọi vào.

Nhưng mà lại biết được tối hôm qua Vương gia đã tới hoàng cung.

Đáy lòng hắn có một dự cảm không tốt.

Chạng vạng, Vương gia đã trở lại.

Phía sau còn dẫn theo một thiếu niên tuấn mỹ.

Làn da sẫm màu, không được trắng nõn như hắn; lớn lên tạm được, không đẹp bằng hắn; dáng người quá cường tráng, không tinh tế như hắn; trên tay còn chai sần, không non mềm như hắn.

Tầm mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Chắc chắn không lớn bằng hắn.

Mộc Tử cười nói: “Thanh Trúc, lại đây nào. Đây là người mới đến Vương phủ, tên Hựu. Ngươi sắp xếp chỗ ở cho hắn, đêm nay để hắn tới thị tẩm.”

Mặt Thanh Trúc bỗng trắng bệch, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm vào nàng.

Mộc Tử không hề nhận thấy được khác thường của hắn, dịu dàng nói với Hựu: “Ngươi đi theo Thanh Trúc dạo quanh đây, chờ đến đêm nay ta tới đón ngươi.”

Hựu hơi ngượng ngùng, hắn gật đầu.

Thanh Trúc ghen ghét nhìn bàn tay hai người đang nắm vào nhau, ngón tay nắm chặt đầu ngón tay trắng bệch. Đáy lòng giống như có vô số con kiến đang cắn, làm đầu óc hắn trong nháy mắt trống rỗng.

Không thể, Mộc Tử sẽ tức giận.

Tiện nhân đáng chết, không thể để ngươi cướp đi sủng ái của Mộc Tử.

Tác giả có lời muốn nói:

Bị cảm, buồn ngủ muốn chết.

Chẳng lẽ bị cảm mạo đều sẽ rất buồn ngủ sao.

Chúc mọi người năm mới vui vẻ! Hy vọng mọi người vui vẻ ăn tết, không có buồn chán cùng khổ sở. Nhiều bao lì xì hơn, vận may nhiều hơn.