Chương 1: Người kia thật là thơm

“Ầm ầm——”

Một tiếng vang lớn nổ ra, hàng loạt ánh sáng màu tím hiện lên chiếu sáng đêm đen, cách đó không xa, một tòa nhà thấp lùn bị bỏ hoang lại sụp xuống thật nhiều, đi đôi với tiếng sấm là đinh tai nhức óc tiếng đạn pháo.

Thanh âm vừa ồn ào vừa ầm ĩ này đã vang lên cả ngày, bây giờ còn có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.

“Ngao?”

Lâm Uyển ngơ ngác mà ngồi ở trong chăn, móng tay thật dài đang cẩn thận chọc chọc vào màn hình ipad đen thui, cậu nghi hoặc nghiêng đầu ——.

Ngày hôm qua, cái ipad này vẫn còn dùng được mà hôm nay không biết sao lại hư rồi?

Lâm Uyển dùng bộ não sắp rỉ sắt của mình suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra được nguyên nhân.

Mặc kệ nó, cùng lắm thì ngày mai cậu lại đi ra ngoài tìm một cái khác.

Bên ngoài trời đã tối, Lâm Uyển vỗ vỗ chăn mền và gối đầu mà hôm nay cậu tìm được, thỏa mãn nằm xuống đất, hoàn toàn không cảm thấy tang thi đi ngủ vào buổi tối có gì không đúng.

Đúng vậy, Lâm Uyển là một con tang thi, một con mới vừa tỉnh lại mới được vài ngày.

Lâm Uyển không giống với những con tang thi khác, bọn chúng luôn dơ hề hề, Lâm Uyển là một con có ý thức, rất là sạch sẽ tang thi, tuy rằng trong đầu trống không cái gì cũng không nhớ được,. Nhưng trong tiềm thức của Lâm Uyển, có âm thanh nói cho cậu không được ăn thịt người, nếu ăn sẽ bị chán ghét, nhưng muốn nói cụ thể tại sao lại không được thì chính Lâm Uyển cũng nói không được.

Ngoài ra Lâm Uyển còn có một cái không gian, trong không gian lưu trữ tràn đầy đồ ăn, nhưng Lâm Uyển không thích cũng ăn không vô, cho nên đã qua ba ngày Lâm Uyển còn chưa có ăn bất cứ thứ gì, đói bụng quá không chịu được đành phải dùng ngủ thôi miên chính mình.

Tiếng đánh nhau ầm ĩ bên ngoài không chút nào ảnh hưởng tới Lâm Uyển - một con tang thi đang học tập con người đi ngủ, cậu quấn một cái chăn hình con chó vàng nhỏ, súc người trong một góc của cửa tiệm tồi tàn này nhắm mắt dưỡng thần.

Nếu không phải khống chế không được cái mũi động đậy lại động đậy, thật đúng là giống như ngủ rồi.

Lâm uyển ngửi thấy được một mùi hương rất thơm, rất thơm, đây là từ sau khi tỉnh lại lần đầu tiên Lâm Uyển ngửi được mùi vị.

Cậu dùng móng trái chặn lại móng phải, kiềm chế hành động muốn xốc lên chăn đi bên ngoài nhìn xem một chút của mình, buổi tối là thời gian dùng để ngủ, không thể chạy loạn.

Vì thế, Lâm Uyển mạnh mẽ ép mình nằm với cái mũi động đậy.

Tiếng sấm, tiếng đạn pháo thẳng đến nửa đêm mới bình ổn, Lâm Uyển ngửi thấy mùi hương kia càng ngày càng gần, cho đến một tiếng “Đông” từ cửa truyền tới, cuối cùng Lâm Uyển vẫn là không nhịn được, lặng lẽ xốc lên chăn đứng dậy.

Lâm Uyển rón ra rón rén ra bên ngoài đi, cho chính mình tẩy não: Mình chỉ nhìn một xíu liền trở về ngủ.

Nơi ở hiện tại của Lâm uyển là ở trước khi tận thế, một cửa tiệm chưa kịp khai trương, cửa kính đã sớm bị phá hủy, mà tang thi ở gần đây hầu hết ở ban ngày đều bị âm thanh bên kia hấp dẫn qua rồi, lúc này trước cửa đang nằm một người thấm đầy máu nam nhân, xung quanh nam nhân còn có đùng đùng lôi điện lóe lên.

Lâm Uyển tại chỗ nhảy hai lần cương thi điệu nhảy, thật nhỏ lôi điện trên mặt đất bị dẫm tắt, sau đó cứng đờ ngồi xổm xuống trước mặt nam nhân, khống chế không được chính mình dán sát vào nam nhân kia ngửi ngửi: Thơm quá!