Một hồi lâu sau, Thẩm Lê Xuyên mới run rẩy lấy bộ đàm từ trong xe ra, run rẩy nói: "Đội trưởng, tôi là đội A số 021 Thẩm Lê Xuyên, nói ra có thể anh không tin, tôi đã gϊếŧ tang thi nữ hoàng.”
Đầu kia bộ đàm quỷ dị trầm mặc vài giây, "... Cậu nói lại lần nữa cậu đã gϊếŧ ai?”
Thẩm Lê Xuyên tê lập ngồi trên mặt đất, đem đôi mắt đỏ bừng vùi vào trong lòng bàn tay, có chút sụp đổ nói: "Tang thi nữ hoàng. Tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy cô ấy, tôi không nghĩ rằng cô ấy rất mong manh, tôi thực sự không cố ý”
Đầu bộ đàm im ắng không nói lời nào.
"Cô ấy là một con người, chỉ hơn hai mươi tuổi, và tôi. Gϊếŧ cô ấy. ”
......
Thẩm Lê Xuyên khẽ thở dài, thần sắc phức tạp nhìn Nguyễn Ngải đang yên lặng canh giữ bên giường cách đó không xa.
Cô hiện tại chỉ mới mười ba tuổi, nhìn qua chính là một nữ sinh bình thường không thể bình thường hơn, ai có thể nghĩ tới cô ngày sau sẽ trở thành một cường giả, đủ để hủy diệt toàn bộ con người tang thi nữ hoàng đây?
Đúng vậy, ở kiếp trước, con người quả thật bị quân đoàn tang thi xâm chiếm không còn một chút nào, thế giới chính thức nghênh đón hủy diệt.
Năm thứ mười một của tận thế, cũng chính là sau khi Nguyễn Ngải chết, quân đoàn tang thi vẫn tiến thoái lưỡng nan bỗng nhiên tựa như phát điên, dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng liên tiếp tiến đánh một nửa căn cứ con người trên cả nước, cái loại phương pháp bất chấp hậu quả này khiến mọi người bất ngờ không kịp đề phòng.
Sau đột biến này, các chuyên gia đã phân tích trên nhiều khía cạnh nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi thái độ của chúng là do Nguyễn Ngải.
Chúng sở dĩ mất khống chế, là bởi vì nữ hoàng của chúng không thấy đâu.
Sau đó, quân đoàn tang thi liên tiếp hủy diệt các căn cứ lớn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai năm đã gϊếŧ chết tất cả con người.
Thẩm Lê Xuyên biết mình là tội nhân thiên cổ.
Anh ta không chỉ lỡ tay gϊếŧ Nguyễn Ngải, mà còn gián tiếp dẫn đến sự biến mất hoàn toàn của con người.
Nhưng mà anh ta trăm triệu lần không nghĩ tới, sau khi mình chết sẽ trực tiếp sống lại, trở lại thời điểm mạt thế vừa mới bắt đầu.
Mang theo hối hận trọng sinh trở về, Thẩm Lê Xuyên một là muốn bù đắp cho Nguyễn Ngải, hai là muốn thử thay đổi kết cục thảm khốc của con người ở kiếp trước.
Nhưng hiện tại Nguyễn Ngải đang nhìn chằm chằm Hoắc Ngôn Trăn đang hôn mê bất tỉnh trên giường, trong mắt căn bản không chứa được những người khác.
Chỉ một giờ trước, Thẩm Lê Xuyên dùng dị năng của mình có thể giúp Hoắc Ngôn Trăn khép lại vết thương, cũng nhờ anh ta lợi dụng kinh nghiệm kiếp trước cố gắng thăng cấp, trở thành dị năng giả cấp ba duy nhất trong căn cứ Ức Thành, mọi người đều ngưỡng mộ.
Anh tatự mình bảo đảm Hoắc Ngôn Trăn không bị virus tang thi xâm nhiễm, lúc này mới khiến anh ta không cần cách ly và có thể trực tiếp tiến vào căn cứ, còn có thể có một chỗ ở không tồi.
Nhưng Thẩm Lê Xuyên vội vàng làm nhiều như vậy, Nguyễn Ngải từ đầu đến cuối chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái, đó chính là lúc anh ta ngồi trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Đôi mắt của cô dường như nói: Người đàn ông này trông thật ngu ngốc.
Thẩm Lê Xuyên trong lòng nghẹn ngào, yên lặng đem ủy khuất trong lòng nuốt vào trong bụng.
Không có biện pháp, ai bảo cô là nữ hoàng đây, vạn nhất chọc giận cô, cô chỉ cần động ngón tay, là có thể làm cho thi triều đem toàn bộ căn cứ Ức Thành bao phủ.
Một lát sau, Hoắc Ngôn Trăn nằm trên giường rốt cục tỉnh lại.
Sau khi nhìn xung quanh, anh hỏi Nguyễn Ngải bên giường: "Tôi đang ở đâu?"
Nguyễn Ngải không nói gì, mà nhìn về phía Thẩm Lê Xuyên bên cạnh.
Thẩm Lê Xuyên trong giây lát hiểu, nữ hoàng không biết mình hiện tại đang ở đâu, đang hỏi anh ta.
Anh ta vội vàng tiếp lời: "Nơi này là nhà ở khu C căn cứ Ức Thành, lúc các người tiến vào nộp một phần vật tư, liền bố trí cho căn phòng này.”
Hoắc Ngôn Trăn nghe vậy gật gật đầu, lại hỏi anh: "Xin hỏi cậu là ai? "
Tôi tên là Thẩm Lê Xuyên, dị năng giả hệ Mộc, là bác sĩ lãnh đạo căn cứ chuyên môn thuê tới, vừa rồi cậu bị thương là tôi cứu cậu."
"Thì ra là như thế, cảm tạ cậu rất nhiều." Hoắc Ngôn Trăn trong lúc nói chuyện thanh âm khàn khàn, còn có chút phù phiếm, hiển nhiên là thể lực còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Thẩm Lê Xuyên cười gượng nói: "Không cần khách khí.”
Nguyễn Ngải không nói một tiếng từ trên bàn bên cạnh rót một ly nước, đưa cho Hoắc Ngôn Trăn.
Thấy thế, đầu óc Thẩm Lê Xuyên trong nháy mắt trống rỗng.
Nữ hoàng tự mình rót nước, anh ta có dám uống không?
Ngay sau đó anh ta liền nhìn thấy Hoắc Ngôn Trăn có chút suy yếu chống lên nửa người, ngay cả tay cũng không duỗi ra, trực tiếp dựa mặt qua liền uống.
Nguyễn Ngải phối hợp với anh hơi nghiêng người chén, nhìn anh uống hơn phân nửa chén.
Thẩm Lê Xuyên cảm thấy chân mình lại nhũn ra.
Người này có lai lịch gì, cư nhiên để cho cô tự mình cho anh ta uống nước!?
Sau khi uống nước xong Hoắc Ngôn Trăn lại bị cơn buồn ngủ ập đến, trực tiếp nằm trong chăn tiếp tục ngủ.
Nguyễn Ngải giống như một tiểu đại nhân đắp chăn cho anh, đứng dậy nói với Thẩm Lê Xuyên: "Theo tôi ra ngoài.”
Thẩm Lê Xuyên theo bản năng run lên, thấp thỏm đi theo.
Trên hành lang ngoài cửa, Nguyễn Ngải thản nhiên nói với hắn: "Anh có tinh hạch không, cho tôi mượn mấy viên.”
Hoắc Ngôn Trăn hiện tại dị năng rất yếu, rất cần tinh hạch để bổ sung năng lượng, nhưng trước mắt cô tạm thời không có nơi thu được tinh hạch, cho nên chỉ có thể tìm người mượn.
Thẩm Lê Xuyên hơi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, "Có.”
Anh ta trực tiếp lấy ra một cái túi vải nhỏ chứa mười viên tinh hạch cấp hai đưa qua, "Cho cô. “
Nguyễn Ngải dừng một lát mới nhận "Cám ơn, sau này có cơ hội tôi sẽ báo đáp.”
Trong đầu Thẩm Lê Xuyên nhất thời hiện ra hình ảnh cô đem một đống não người và chân tay tàn rữa ném về phía anh ta, cả người có chút sợ hãi nói: "Không cần không cần, tôi cho cô, ngàn vạn lần đừng báo đáp.”
Nguyễn Ngải suy nghĩ sâu xa nhìn anh ta một cái, sau đó cầm tinh hạch đi vào phòng, phanh một tiếng đóng cửa lại. ,
….