Kỳ thật so với người đọc sách khác, Mẫn Ân Tín thật sự một chút cũng không văn nhược, ít nhất có thể đánh ngã một hai tên một lúc, nhưng so với mấy huynh đệ theo võ trong nhà quả thật kém một ít, bèn lí luận với Mẫn Ân Đình:
– Ngươi còn không biết xấu hổ nói, lực cánh tay của ngươi chính mình không rõ ràng sao? Quỳnh nhi là nữ hài tử, không phải binh lính thô kệch cao lớn trong doanh địa của ngươi, ngươi nhìn xem, mặt Quỳnh nhi đều bị ngươi biến thành hình dáng ra sao, tay ngươi lớn như vậy nếu đem mặt nàng quẹt thương thì làm thế nào? Còn có Quỳnh nhi đã mười ba, không phải ba tuổi, bộ dáng này để người khác nhìn thấy thì còn thể thống gì.
– Nàng liền tính ba mươi tuổi cũng là muội muội của ta, khi còn bé ta đã niết nhiều lần cũng không thấy nàng bị thương, hơn nữa ta nỡ lòng làm nàng bị thương sao? Ta chỉ cảm thấy chủ ý này của muội muội quá tốt, tâm tình hơi chút kích động một ít, chẳng lẽ ngươi không vui sao? Muội muội của chúng ta thông minh như vậy – Mẫn Ân Đình phản bác.
Đứng ở giữa Lưu Vũ Quỳnh nhìn hai người một trái một phải đứng đối diện tranh chấp, chắc chắn thời gian dừng lại còn rất xa, tâm tình tam biểu ca đang không tốt, vừa vặn cần phát tiết, cùng ngũ biểu ca ồn ào một chút cũng tốt, vẫn là không cần khuyên, Mẫn Ân Hào và Lưu Vũ Quỳnh liếc nhìn nhau cười bất đắc dĩ, yên lặng xoay người tẩu vi thượng sách.
Hành động của mấy người Mẫn Ân Hào phải chầm chậm tiến hành từng bước, không thể nóng vội khiến cho người khác phát giác. Trong lúc đó, tin tức Giang Tây mưa to nhiều ngày dẫn tới lũ lụt ngập hết xóm làng, nhiều nhà dân sụp đổ, lương thực dự trữ cũng bị nước ngâm hư không sử dụng được, nhà nhà ăn không no, người chết lên tới hàng trăm, bây giờ lại xảy ra dịch bệnh. Hoàng Thượng ra lệnh Tĩnh vương Quân Khuynh Vũ tiến đến Giang Tây chẩn tai, Âu Dương Minh An cũng đi theo, lập tức lên đường. Ẩn Tịch giáo của Lưu Vũ Quỳnh cũng đã có nhiều hành động cứu trợ ở Giang Tây nhưng người quá nhiều lại phải cẩn thận che giấu thân phận cũng không giúp được quá nhiều. Giờ nghe tin này, Lưu Vũ Quỳnh liền hẹn gặp Phó Ẩn Ngôn giờ hợi ở Hàn Mai các vào đêm trước ngày Quân Khuynh Vũ lên đường.
– Quỳnh tỉ tỉ, tỉ tìm ta có chuyện gì? Hẹn gấp như vậy – Phó Ẩn Ngôn hỏi.
– Ẩn Ngôn, ta muốn muội đi Giang Tây một chuyến, âm thầm bảo hộ đám người Tĩnh vương và trợ giúp bọn họ điều tra – Lưu Vũ Quỳnh không vòng vo trả lời.
Phó Ẩn Ngôn trước giờ tin tưởng Lưu Vũ Quỳnh tuyệt đối, không chút suy nghĩ gì gật đầu đồng ý:
– Được, bây giờ ta sẽ quay về chuẩn bị, lập tức lên đường.
– Ẩn Ngôn, lần này đi Giang Tây nguy hiểm trùng trùng, không chỉ dịch bệnh mà còn phải đối phó với âm mưu quỷ kế, muội phải cẩn thận, dẫn theo Họa Hương cùng đi. Có chuyện gì thì dùng bồ câu đưa tin cho ta, ta nghĩ cách giúp muội, còn phải che giấu hành tung. Muội trước giờ không giỏi suy tính, mấy thứ này phải nghe Họa Hương – Lưu Vũ Quỳnh dặn dò.
Phó Ẩn Ngôn hiểu Lưu Vũ Quỳnh là muốn tốt cho nàng, gật đầu cam đoan.
Trong khoảng thời gian Quân Khuynh Vũ chẩn tai ở Giang Tây, Lưu Vũ Quỳnh cũng bận rộn không kém, một bên phải cùng mấy người Mẫn Ân Hào từ từ thâu tóm sản nghiệp của Thẩm gia khi bọn chúng mải mê tập trung về phía Giang Tây, cản tay Quân Khuynh Vũ, còn một bên nàng liên tục nhận tin tức của Phó Ẩn Ngôn, đề ra kế hoạch giúp bọn họ chẩn tai và điều tra tham ô. Vì thế, Quân Khuynh Vũ hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, sau hai tháng đã về triều, danh vọng tăng cao, được vạn dân kính ngưỡng khiến cho Quân Khuynh Nhân nghiến răng nghiến lợi.
Trong thư phòng của Thẩm Lịch Quần, Quân Khuynh Nhân nổi giận, hất tung mọi thứ trên bàn, đạp bàn hỏi:
– Tại sao? Tại sao? Mọi chuyện ở Giang Tây đều không thuận lợi, tên Quân Khuynh Vũ đó chẳng những chẩn tai, đẩy lùi dịch bệnh còn điều tra được mấy vụ tham ô lớn, người dân ở Giang Tây đều gọi hắn là bồ tát sống, ngay cả trong triều cũng có mấy vị đại thần có ý nghiêng về hắn.
Đám phụ tá trong phòng đều hoảng sợ, cúi đầu không nói, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Duy chỉ Thẩm Lịch Quần trấn định hơn, ra lệnh:
– Các ngươi ra ngoài đi – Đợi trong phòng chỉ còn ông và Quân Khuynh Vũ, Thẩm Lịch Quần mới nói – Điện hạ, người đừng rối loạn, kẻo người khác bắt được điểm yếu. Hiện giờ chúng ta cần lấy tĩnh chế động. Từ vụ án Khánh Quốc công và hai vị thượng thư, ta đã phát hiện có một đám người đang âm thầm trợ giúp Tĩnh vương. Vì thế ta tăng cường giám sát nhưng lại không phát hiện chút liên hệ nào của bọn họ. Đến bây giờ ta vẫn không có thu hoạch gì.
Quân Khuynh Nhân cố gắng trấn tĩnh trở lại, nghe cữu cữu phân tích, cũng phát hiện điều không ổn. Thế lực của cữu cữu bồi dưỡng lớn thế nào hắn hiểu rõ lại không tra ra được gì, đây đúng là rắc rối, cảm giác bị nhìn chằm chằm lâu lâu lại xuất hiện phá hoại chuyện của bọn họ lại không biết là ai thật tệ, hắn phải bắt chúng hiện thân thì mới có cách ứng phó. Quân Khuynh Nhân đề nghị:
– Nếu chúng giúp cho Quân Khuynh Vũ thì ta có thể lợi dụng hắn dụ chúng ra.
– Ý của điện hạ là sao? – Nhìn thái độ của Quân Khuynh Nhân, Thẩm Lịch Quần đoán chắc hắn đã có kế hoạch, ông chỉ cần toàn lực phối hợp.
– Săn bắn mùa xuân – Quân Khuynh Nhân nở nụ cười bí hiểm, chỉ nói bốn từ mà hai người đã đạt được nhận thức chung, liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đối phương đều thấy sự tính kế, âm mưu xảo quyệt.
Bên đây Quân Khuynh Nhân và Thẩm Lịch Quần bàn bạc kế hoạch, thì ở thư phòng của Tĩnh vương phủ, mấy người của Quân Khuynh Vũ cũng có chuyện cần nói.
– Chuyện lần này điện hạ làm rất tốt, mấy vị đại thần đều khen ngợi người, xem ra tiểu tử Minh An cũng được việc đó – Hoàng Kính nói.
Được khen, Âu Dương Minh An hếch mũi lên nói:
– Cũng không xem Âu Dương Minh An đệ là ai.
Mọi người cười đủ rồi, Quân Khuynh Vũ mới lên tiếng:
– Minh An có công không sai nhưng công lao lớn nhất không phải hai người bọn ta, có người đã giúp bọn ta.
– Có người giúp? Là ai đã giúp? – Lưu Gia Huy hỏi.
Nói đến chính sự, Âu Dương Minh An vẫn rất nghiêm chỉnh:
– Chính bản thân chúng ta cuối cùng vẫn không biết người đó là ai, họ không chỉ âm thầm bảo hộ bọn ta mà còn giúp chúng ta cung cấp manh mối bằng chứng điều tra mấy vụ án tham ô. Khi chúng ta tưởng chừng đi vào ngõ cụt, thì họ lại xuất hiện kịp thời giúp đỡ.
Một đám người kì lạ như vậy, Âu Dương Minh Tuấn cũng hiếu kì hỏi:
– Không có chút manh mối nào về bọn họ sao?
– Không có, trên đường về kinh bọn ta gặp ám sát, đám người đó cũng cứu giúp, nữ tử cầm đầu đã từng vô tình làm rơi khăn che mặt nhưng không ai trong chúng ta biết đó là ai – Quân Khuynh Vũ kể lại.
Nhìn được khuôn mặt mà vẫn không biết đó là ai, vậy thì chỉ có một khă năng, Lưu Gia Huy hỏi:
– Hai người đều không nhận ra nữ tử đó sao? Vậy có hỏi được danh tính không?
– Không, nữ tử đó chỉ nói có người muốn họ bảo vệ bọn ta sau đó lập tức rời đi. Đệ nhận ra đám người này chính là đám người ở ngoại ô đã cứu đệ, chỉ là… – Âu Dương Minh An lắc đầu trả lời.
Nghe được điều này, mấy người còn lại đều kinh ngạc nhìn nhau, Âu Dương Minh Tuấn thắc mắc:
– Chỉ là, chỉ là gì?
– Lần này cứu nạn ở Giang Tây, đệ phát hiện không có nữ tử đã cứu đệ hôm ấy, nữ tử đó có lẽ mới là lãnh đạo của bọn họ – Âu Dương Minh An thuật lại điều hắn luôn băn khoăn.
Nói đến chuyện này, mấy người Lưu Gia Huy vẫn có ấn tượng, Lưu Gia Huy hỏi:
– Ý của đệ là nữ tử mà mấy người chúng ta đều cảm thấy quen thuộc phải không?
– Đúng là người đó – Âu Dương Minh An xác nhận.
Một đám người hết lần này đến lần khác giúp cho bọn họ lại cẩn thận che giấu danh tính, chuyện này quá kì lạ, rốt cuộc Quân Khuynh Vũ quyết định:
– Chúng ta cẩn thận xét kĩ lại một chút, không điều tra được cũng không sao, dù gì họ là đang giúp cho chúng ta.
Mấy người còn lại liếc nhìn nhau rồi nghiêm túc gật đầu đồng ý. Nhưng có thế nào họ cũng không ngờ người đó thực sự rất gần với bọn họ, và khi phát hiện ra sự thật này lại khiến cho họ đau thấu tận tim gan.