Mẫn Ân Tín tiến lên vài bước, đem chăn xốc mạnh lên, sau đó dò xét bụng của Hứa thị, hừ lạnh một tiếng:
– Liền bởi vì phóng mấy cái rắm, bụng liền nhỏ xuống như vậy sao?
Lưu Vũ Quỳnh vừa nghe lời này, không nhịn được buồn cười, cho thấy Mẫn Ân Tín rõ ràng bị chọc tức, bình thường hắn làm sao có thể nói ra lời thô bỉ trực tiếp như vậy, Lưu Vũ Quỳnh nhìn thoáng qua chung quanh, tìm một chỗ ngồi xuống, cực kì nhàn nhã nhìn bọn họ diễn xuất, mặc kệ Mẫn Ân Tín đối với Hứa thị là tình cảm gì, có hay không yêu, hắn sẽ không nhân nhượng nữ nhân như vậy, không nhân nhượng một nhà như vậy, để lại tai họa cho Mẫn gia. Nàng không phải người tốt cũng không định lại làm người tốt, cho nên tương lai dù có xuống địa ngục nàng cũng nhận, chỉ cần người thân của nàng bình an vô sự, nàng cam tâm tình nguyện, Cầm Hương đã thay Hứa Đại Hải giải huyệt, đi đến đứng phía sau Lưu Vũ Quỳnh, bồi nàng cùng nhau xem kịch vui, đồng thời bảo hộ nàng.
Hứa phu nhân nhìn bụng của Hứa thị, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, hai chân run run lợi hại, sợ tới mức trực tiếp ngồi xuống đất, Hứa thị đầu tiên sờ sờ bụng, ánh mắt lóe lên kinh sợ, Hứa Đại Hải rốt cuộc khôi phục tự do, đi lên phía trước nói:
– Hiền tế, chuyện lần này là chúng ta không đúng, chúng ta cũng là không có biện pháp, ngươi vẫn không đến Hứa phủ đón Uyển nhi trở về, mà Uyển nhi, ngươi cũng biết tính tình của nàng, chúng ta nói gì nàng đều không nghe, mẫu thân nàng mới nghĩ ra biện pháp như vậy, chờ nàng về phủ liền nói cho ngươi biết chân tướng.
Sự tình vừa ra, Hứa Đại Hải lập tức đem trách nhiệm đẩy tới trên người Hứa phu nhân, chính mình thì quét sạch không còn một mảnh, còn đem hình tượng từ phụ bày ra vô cùng nhuần nhuyễn. Chỉ vì để cho Hứa thị hồi phủ cần làm nhiều chuyện như vậy sao? Còn nói những lời kia, rõ ràng muốn dùng đứa nhỏ không tồn tại này làm lợi thế, nếu đã biết bản thân trèo cao đáng lẽ nên an phận thủ thường một chút, cho nên bây giờ tìm nhiều cớ như vậy, lại có gì hữu dụng đâu? Bất quá điều làm cho người ta nhìn không quen và im lặng là họ lại đúng lý hợp tình yêu cầu những thứ không nên có kia, xem như Lưu Vũ Quỳnh sống hai đời đều cảm thấy không bằng, bội phục không thôi.
Mẫn Ân Tín lại không phản ứng Hứa Đại Hải, Hứa thị đã từ trong kinh ngạc phục hồi lại, bất quá nàng hành động rất nhanh lại một lần nữa đảo điên mọi chuyện, đúng là loại người cực phẩm, không có nước mắt, không có sám hối, một đôi mắt trừng Mẫn Ân Tín như muốn ăn thịt người, sau đó chỉ vào Lưu Vũ Quỳnh chỉ trích:
– Đây hết thảy đều là các ngươi thiết kế.
Hứa Đại Hải nhìn Hứa thị như vậy, tức đến thiếu chút nữa ngất đi, hắn tại sao lại có nữ nhi như vậy, lúc này nàng muốn làm không phải vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ trích Mẫn Ân Tín mà là dùng nước mắt của nữ nhân cùng bộ dáng nhu nhược tranh thủ nam nhân đồng tình, lúc này Hứa Đại Hải bỗng nhiên hối hận, hắn có nhiều nữ nhi như vậy, cơ hội tốt thế sao hắn lại cho Hứa thị chứ, hẳn nên cho một nữ nhi khác nhu thuận hiểu chuyện đồng thời lại thông minh mới đúng, quan trọng nhất là sinh dưỡng tốt, nếu như là nữ nhi khác khẳng định có thể sinh hạ đứa nhỏ cho Định Nam vương phủ, ít nhất bào thai này hoàn toàn không cần làm bộ.
Mẫn Ân Tín nhìn Hứa thị như vậy cũng hết chỗ nói, hắn hiện tại hối hận căm tức, hận không thể đem ánh mắt đào ra, hắn đúng là không có mắt nếu không làm sao có khả năng đưa nữ nhân như vậy vào cửa. Chỉ muốn để Hứa thị trở về, chính nàng không tay không chân sao, chính mình không thể tự đi về sao? Nhất định muốn dùng loại thủ đoạn này, cho rằng hắn là ngốc tử sao? Hơn nữa mẫu thân bọn họ đều đã biết tin tức Hứa thị mang thai, đều ôm mong đợi, đến lúc đó nàng ta nói như thế nào, trong lòng Mẫn Ân Tín rõ ràng, lấy tính tình của Hứa thị còn có tác phong của những người Hứa gia, bọn họ sẽ không nói bất cứ điều gì.
Hứa thị còn lí lẽ khẳng khái, cả vυ" lấp miệng em, giống như bản thân chưa từng làm sai:
– Ta có lỗi gì? Ta đã làm sai điều gì? Ngươi là tướng công của ta, ta mới là nương tử của ngươi, nhưng vì cái gì ngươi luôn thiên vị một người ngoài, còn có người nhà ngươi, bọn họ có cho ta chỗ tốt gì sao? Nhất là lão thái thái nhà ngươi, ta đối với nàng còn không đủ kính trọng sao? Lúc ta ở nhà là thiên kim đại tiểu thư, mười ngón tay không dính nước, vì nịnh bợ bà, ta tự mình xuống bếp làm đồ ăn, nhưng bà đâu, thứ gì tốt đều nghĩ cho người họ Lưu kia.
Lưu Vũ Quỳnh ngồi im, thần sắc thản nhiên, cặp mắt xinh đẹp lộ vẻ trấn tĩnh, nhìn Hứa thị không có chút đồng tình, người như vậy, nàng ta xứng sao? Bất quá trong lòng nàng lại rất hoang mang, chính mình rốt cuộc lúc nào đắc tội với nàng ta, làm cho nàng ta đối với nàng có thành kiến lớn như vậy, từ khi Hứa thị gả đến Định Nam vương phủ đến giờ, chỉ sau khi ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu về kinh nàng mới thường xuyên đến Định Nam vương phủ, dù có đến cũng ở trong viện của Mẫn lão phu nhân vốn không có tiếp xúc nhiều với Hứa thị, nàng ta như thế nào thù hận chính mình như vậy?
Trong lúc Lưu Vũ Quỳnh suy nghĩ, Hứa thị lại nói tiếp:
– Nếu như không phải ta cho hạ nhân đến Định Nam vương phủ nói cho ngươi biết ta mang thai, ngươi sẽ đến sao? Ngươi căn bản cũng sẽ không đến, liền bởi vì Lưu Vũ Quỳnh ngươi đem ta để ở nhà mẹ đẻ một tháng, ngươi làm như vậy được sao? Ta cũng muốn sinh con cho ngươi, nhưng đây là thứ ta có thể quyết định sao? Ai biết thân thể của ngươi có phải có vấn đề không?
Hứa thị đứng ở trên giường, trên cao nhìn xuống, một đôi mắt giống như mãnh thú bị nhốt, đỏ thắm một mảnh, tướng mạo hung ác, nhìn thập phần dữ tợn, Lưu Vũ Quỳnh bỗng nhiên cảm thấy đồng tình chính mình tam biểu ca, hắn nào phải cưới vợ mà cưới một mẫu dạ xoa không nói đạo lí, một năm này xem ra hắn cũng không dễ dàng, cái này đổi thành Mẫn Ân Đình nói không chừng sớm đã đem người bỏ. Lưu Vũ Quỳnh cảm thấy Hứa thị thái quá đến cực điểm, nữ nhân như vậy, đừng nói chỉ là nữ tử thương gia dù là công chúa của hoàng thất có thể gả cho tam biểu ca của nàng cũng là với cao, rõ ràng là bản thân muốn quá nhiều thế nhưng còn đem trách nhiệm đổ hết lên người tam biểu ca, người khác nói nàng như thế nào nàng có thể không để ý nhưng chỉ trích ngoại tổ mẫu cùng với mấy ca ca của nàng, đó chính là không được. Lưu Vũ Quỳnh nhìn về phía Hứa thị, một bàn tay đặt lên bàn, nở nụ cười lạnh, mỉa mai:
– Phụ mẫu của ngươi đã chết rồi sao, không dạy qua ngươi cái gì là tam tòng tứ đức sao? Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, đạo lí này, ngươi không hiểu sao? Ngươi nhìn có nữ nhân nào dám đối với tướng công hô to gọi nhỏ, còn có bản lĩnh giận dỗi về nhà mẹ đẻ, vậy thì ngươi sống ở đây suốt đời đi. Bất quá hiện tại xem ra Hứa gia sợ là dưỡng không được ngươi cả đời – Câu cuối cùng của nàng khiến cho hai bên bắp chân của Hứa Đại Hải run lên nhũn cả ra.
– Lưu Vũ Quỳnh, ngươi còn có mặt mũi lên tiếng, cái này hết thảy tất cả đều tại ngươi, là ngươi hại ta thê thảm như vậy? Ngươi quả nhiên là sao chổi hại người – Hứa thị từ trên giường nhảy xuống, muốn cùng Lưu Vũ Quỳnh chém gϊếŧ ba trăm hiệp, nàng muốn đem gương mặt câu dẫn nam nhân kia làm hỏng, sau đó đem cái miệng lanh lợi của nàng ta khâu lại, nhìn nàng còn như thế nào lấy lòng thái phu nhân, như thế nào xúi giục quan hệ của nàng cùng tướng công, nói những lời làm cho nàng chán ghét?
Hứa thị mới xuống giường, Mẫn Ân Tín liền tiến lên, giương tay cho nàng một bạt tai, nàng làm sao dám nói như vậy với Quỳnh nhi. Mẫn Ân Tín một tát này không nhẹ, hắn mặc dù là quan văn, nhưng cũng là tập võ từ nhỏ, lực cánh tay tự nhiên không nhỏ, Hứa thị trực tiếp bị hắn đánh ngã trên giường, đầu óc choáng váng, khóe miệng có máu, Hứa phu nhân thấy thế, bước lên phía trước ôm lấy nữ nhi, bị Hứa thị đẩy ra, nàng che mặt mình, thù hận nhìn về phía Mẫn Ân Tín nói:
– Ngươi đánh ta, ngươi thế mà đánh ta, ngươi dựa vào cái gì đánh ta, ta là ăn ngay nói thật, Lưu Vũ Quỳnh là sao chổi hại người xui xẻo.