Chương 41

Nhìn bộ dáng âm u của Mẫn Ân Tín, trong lòng Hứa thị kì thật có chút sợ nhưng vừa nghĩ tới hắn lại vì Lưu Vũ Quỳnh đánh chính mình, hơn nữa trên mặt đau rát, sự tức giận của nàng lại dâng lên, cho tới bây giờ, nàng còn cố chấp cho rằng mình không có sai, bao gồm chuyện giả mang thai, ai biết là ai không thể sinh, huống chi nàng cảm thấy mình làm như vậy là vì tranh thủ quyền lợi của tam thiếu phu nhân Định Nam vương phủ, nàng cảm thấy Lưu Vũ Quỳnh không có tư cách đạp trên đầu của nàng. Hứa thị chống tay trên giường, lần nữa đứng lên, đem mặt mình đưa đến trước mặt của Mẫn Ân Tín nói:

– Ngươi đánh đi, ngươi đánh đi, tốt nhất là đem ta đánh chết, ngươi liền có thể hài lòng như ý, liền có thể cưới nữ nhân xinh đẹp khác đúng không?

Mẫn Ân Tín nhìn thấy Hứa thị rõ ràng là cố ý gây sự, tay giơ lên, có thể nhìn gương mặt sưng đỏ và khóe miệng đổ máu của Hứa thị, chung quy để xuống, Hứa thị thấy vậy, còn tưởng rằng Mẫn Ân Tín sợ nàng, càng thêm điên cuồng kêu gào lên, lúc này Mẫn Ân Tín thật sự hết chỗ nói rồi, trong lòng còn có một loại bi ai thương tâm, thở dài nói:

– Ta không đánh ngươi, ta bỏ ngươi.

So với trước, thời điểm Mẫn Ân Tín nói câu này, cảm xúc rõ rệt bình tĩnh rất nhiều, thậm chí không chút gợn sóng, mà như vậy lại lộ ra tia kiên định không cho thương lượng, một nhà Hứa gia nghe lời này liền ngây dại, giống như Mẫn Ân Tín nói, một năm qua, bọn họ cậy thế khi người, nếu không có người con rể này, không có Định Nam vương phủ, Hứa gia bọn họ không bao lâu liền xong đời. Mặc kệ bọn họ đang nghĩ gì, Mẫn Ân Tín tiếp tục nói:

– Ngươi không phải chướng mắt Quỳnh nhi sao? Cảm thấy ta cùng người nhà ta đều không tốt sao? Tốt lắm, từ hôm nay ngươi liền đi tìm người đối với ngươi tốt đi.

Hứa thị không ngốc, nàng sở dĩ dám làm nháo như vậy, chính là trong lòng nàng đoán chừng Mẫn Ân Tín sẽ không bỏ nàng, khi trong miệng Mẫn Ân Tín nói ra hai chữ hưu thê thì nàng rốt cuộc sợ hãi:

– Ngươi sau này sẽ đối với ta phụ trách một đời, ngươi là nam nhân, không thể nói không giữ lời, ta không đồng ý, ta không cái gì, ta nói cái gì cũng không đồng ý – Hứa thị hướng về phía Mẫn Ân Tín kêu gào, giống như kẻ điên đánh tới tấp lên người của Mẫn Ân Tín, nàng khóc thành tiếng nhưng gương mặt kia lại không có cách nào làm cho nam nhân sinh ra bất kì tâm trìu mến nào.

– Ngươi không đồng ý cũng vô dụng – Mẫn Ân Tín tâm ý đã quyết, há có thể vì bọn họ nói không đồng ý liền không làm.

– Hiền tế – Hứa Đại Hải nào chịu buông cây đại thụ này ra, vội vàng cứu chữa – Uyển nhi nàng đã biết sai, sau này nàng không dám nữa đâu.

Mẫn Ân Tín trừng Hứa Đại Hải, nghiêm nghị nói:

– Muốn tiếp tục lợi dụng nhà chúng ta giành tiền tài bất nghĩa cũng nên kết thúc đi, đừng cho là ta không biết các ngươi có tâm tư xấu xa gì, các ngươi cho rằng làm như vậy liền có thể bức ta cùng người nhà ta đi vào khuôn khổ sao?

– Mẫn thiếu gia, Hứa tiểu thư đời này sợ khó lại mang thai – Thời điểm song phương đang giằng co, đại phu Lưu Vũ Quỳnh tìm đến đột nhiên mở miệng nói, mà một câu này của hắn, càng khiến cho người Hứa gia khϊếp đảm, Hứa thị càng nổi điên như mèo hoang bị đạp trúng đuôi, gầm lên một tiếng, hướng tới đại phu kia vọt qua, ngón tay thon dài xẹt qua trên mặt của hắn, lưu lại một đạo vết máu, Mẫn Ân Tín thấy thế, vội đem Hứa thị kéo ra, nàng vẫn tiếp tục phát điên, trong ngực của hắn đấm đánh, hắn không may bị trúng mấy phát.

Đại phu kia sờ sờ mặt mình, từ mặt đất đứng lên tiếp tục nói:

– Dược Hứa tiểu thư dùng là Tử Can, là một loại thuốc cấm, dược này không chỉ có thể chẩn ra hỉ mạch hơn nữa người uống thuốc còn có các loại biểu hiện mang thai, bụng phồng lên, cũng sẽ có phản ứng nôn nghén, bụng Hứa tiểu thư sở dĩ phồng lên là bởi vì khí, cho nên không thể kéo dài, dùng nhiều dược hơn nữa chỉ có thể làm cho bụng người ta thoạt nhìn năm sáu tháng mà thôi. Hứa tiểu thư thân mình hư hàn, nếu hảo hảo điều dưỡng nói không chừng có thể sinh con, tử ©υиɠ lạnh hàn, dược tính của Tử Can mạnh, sau này Hứa tiểu thư sợ khó lại thụ thai.



Lưu Vũ Quỳnh mím môi muốn cười, đại phu của sư phụ tính tình cũng giống như người, có thù ắt trả, đều có cá tính như vậy. Ca ca của nàng vừa nói câu hưu thê, hưu thư còn chưa viết đâu, nhưng đại phu lại đem sự tình hoàn toàn phân tích đạo lí rõ ràng như vậy, cho nên nói Hứa thị không có chuyện gì đối với đại phu nổi điên cái gì, con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người, huống chi là người.

– Ngươi không thể bỏ ta, ngươi không thể – Hứa thị khẩn trương bắt lấy tay của Mẫn Ân Tín, tuy tâm tình vẫn không có lí lẽ, bất quá thanh âm nói chuyện đã mềm đi rất nhiều, Mẫn Ân Tín mặc cho nàng lôi, không có cưỡng chế đẩy tay nàng ra.

Lưu Vũ Quỳnh mặc kệ trong lòng Mẫn Ân Tín nghĩ như thế nào, sự tình phát triển đến bây giờ, hắn cùng Hứa thị đã không có khả năng, nàng tuyệt đối không cho phép hắn đối với một nhà lòng tham không đáy này mềm lòng, lên tiếng hỏi:

– Chỉ có năm sáu tháng sao? Vậy tới thời điểm đó đứa nhỏ đột nhiên không có ngươi tính để ai gánh trách nhiệm đây? Là người của Mẫn gia hay vẫn là nghĩ biện pháp đổ trên đầu của một người ngoài như ta.

Khẩu khí của Lưu Vũ Quỳnh nhẹ bẫng lại đủ khiến tâm địa Mẫn Ân Tín cứng rắn, dùng sức rút tay lại, hướng về phía ngoài cửa kêu:

– Chuẩn bị giấy và bút mực.

Nơi này đều là hạ nhân của Hứa gia, Mẫn Ân Tín muốn bút mực là chuẩn bị viết hưu thư, bọn họ ai dám đi lấy chứ. Lưu Vũ Quỳnh liếc mắt ra hiệu cho Cầm Hương.

– Xem ra nô tì phải tự mình đi thôi – Cầm Hương nói xong, xoay người rời khỏi phòng, chẳng bao lâu, liền cầm giấy và bút mực trở về, thứ đó vừa nhìn chính là tùy tiện mua, đều không được tốt lắm, bất quá viết một phần hưu thư vẫn dư sức.

– Lưu Vũ Quỳnh, ngươi cái nữ nhân ác độc này, ta biết ngươi không có hảo tâm mà – Hứa thị không sai biệt đã khóc tới thở không nổi, vừa mắng Lưu Vũ Quỳnh vừa nhìn thấy trên tay Cầm Hương đang cầm thứ gì đó đung đưa, bằng tốc độ nhanh nhất đứng lên, hướng tới Cầm Hương vọt qua, nàng muốn đem những thứ đó đập nát, xé nát, nhìn hắn làm sao viết hưu thư, bất quá tốc độ của Hứa thị có nhanh thế nào sao so được với Cầm Hương. Thời điểm Hứa thị nhào qua, Cầm Hương dễ dàng trốn tránh, mà nàng không kịp dừng lại đυ.ng vào cánh cửa, Hứa phu nhân cũng chạy đến, kêu trời trách đất, một phòng đều là tiếng khóc.

Lưu Vũ Quỳnh thản nhiên từ trên tay của Cầm Hương tiếp nhận đồ, tự mình mở ra, sau đó mài mực. Thấy Hứa thị như vậy, Hứa Đại Hải tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, bất quá hắn nơi nào có thể trơ mắt nhìn thấy những vinh hoa phú quý trước mắt biến thành sương khói.

– Hiền tế, ngươi có thể nạp thϊếp, ngươi muốn nạp bao nhiêu thϊếp đều có thể, nhưng không cần hưu thê có được không? Uyển nhi không tốt, nhưng các ngươi làm phu thê đã một năm, có câu nói nhất nhật phu thê bách nhật ân, chuyện lần này, coi như nhạc phụ ta cầu ngươi, thôi đi vậy – Hứa Đại Hải cầm lấy tay của Mẫn Ân Tín, quỳ gối xuống đất, hắn mới đến Kinh Lăng thành, hắn còn chưa hưởng thụ đủ nơi này đâu, hắn như thế nào cam tâm trở lại An thành, không có Định Nam vương phủ hắn làm sao có thể ở đây đứng vững gót chân, hơn nữa lúc này trở lại An thành, những người đó nếu biết được Hứa thị bị hưu, hắn nhất định sẽ bị mọi người chê cười.

Mẫn Ân Tín hung hăng đạp Hứa Đại Hải nói:

– Nếu không phải các ngươi bày kế, ta như thế nào sẽ cưới nữ nhi của ngươi. Ngươi có làm chuyện gì để ta tôn trọng sao? Ngươi dựa vào cái gì để ta cho mặt mũi? Ngươi lợi dụng thanh danh của Định Nam vương phủ lấy được những gì, đều phun ra hết cho ta – Sau đó cầm lấy bút bắt đầu viết.

Lưu Vũ Quỳnh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Mẫn Ân Tín, sau đó quét về phía Hứa Đại Hải chau mày, lại nhìn trên tờ giấy trắng hai chữ hưu thư, nhếch nhếch môi, Hứa thị nói không sai, nàng chính là nữ nhân tâm địa rắn rết, nếu ai dám đối với Định Nam vương phủ và một nhà Lưu gia bất lợi, nàng sẽ dùng răng nanh dính đầy nọc độc đem toàn bộ bọn họ cắn chết.