Chương 14.2: Nha đầu này cũng rất đủ nghĩa khí, có năng lực

Tiêu Ngật nhảy vào bức tường cao, vững vàng tiếp đất không phát ra một tiếng động nào. Anh ta dạo qua một vòng ở Tưởng gia, không có bất kỳ một người già nào trong phòng. Nếu không có mật thất, vậy thì bà ngoại của A Lê tuyệt đối không có ở đây.

Vừa muốn rời đi, lại có hai người đi tới, anh ta lắc mình ẩn vào một bức tường, cây mây rậm rạp tuy đã khô héo nhưng cũng có thể ngăn trở một người, bóng dáng đen như mực hòa vào thân cây.

Ánh mắt trầm thấp nhìn theo bọn họ rời đi, anh ta vừa muốn hành động, bụi cây xanh tùng vẫn luôn yên tĩnh phát ra thanh âm lá cây xào xạc, vốn tưởng rằng là động vật nhỏ gì đó, không nghĩ tới lại là một bóng người đi ra.

Hình thể người này nhỏ xinh, tóc dài búi lại sau đầu, dáng vẻ lén lút, một bàn tay che khuỷu tay còn lại, nhìn thế nào cũng là một cô gái.

Tiêu Ngật cảm thấy thú vị, dù sao anh ta cũng không nghe nói hiện tại Tưởng gia có cô gái nào. Trước đó từng có một người, nhiều năm trước cũng đã hương tiêu ngọc vẫn, cô gái này từ nơi nào đến.

Có lẽ là sát thủ nhà ai phái tới.

Anh ta rất hứng thú mà đi theo cô, đi được một lúc mà cô vẫn không phát hiện tung tích của mình, phỏng đoán vừa rồi liền bị xua tan.

Đang suy nghĩ thân phận mới của cô, cô gái đột nhiên sờ vào túi, một lát sau, lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa. Tiêu Ngật cả kinh, không thể tưởng tượng mà nhìn cô đem mồi lửa ném vào bụi cỏ khô.

Một đường đi một đường đốt, cho đến khi khắp nơi trong hoa viên đều lấp lánh ánh lửa.

“Người nào?”

Cô gái rốt cuộc cũng phát hiện ra anh ta, tròng mắt Tiêu Ngật chuyển động, đại khái đoán ra lai lịch của cô, lập tức giơ tay lên tỏ vẻ thiện ý.

“Tôi và cô giống nhau, mới vừa chạy ra.”

Tiêu Ngật khuôn mặt thanh tú, cười rộ lên phúc hậu lại vô hại, Hứa Nặc nhìn anh ta vài giây, dưới chân đã có tiếng bước chân hỗn độn vội vàng cuối con đường, không kịp nghĩ nhiều, cô kéo tay anh ta chạy ra bên ngoài.

“Chạy nhanh đi, nếu không đi thì sẽ đi không được nữa!”

Tiêu Ngật lập tức sửng sốt, không hiểu cô đang làm gì. Nhưng nhân lúc cô lôi mình chạy trốn, anh ta lại có thể thưởng thức dung mạo của cô gái.

Cũng rất xinh đẹp.

“Làm thế nào để ra ngoài?”

Đại viện tường cao, Hứa Nặc nhìn bức tường gấp đến độ xoay vòng. Cô buông Tiêu Ngật ra, hoàn toàn không chú ý đến nụ cười trên mặt người đàn ông.

“Cái kia...... Bên kia có dây mây.”

Hứa Nặc nhìn qua nơi anh ta chỉ, trên mặt tường sạch sẽ quả nhiên lẻ loi rũ xuống một dây mây, cũng không biết sao lại như vậy.

Tiêu Ngật sẽ không nói cho cô biết, đây là anh ta làm lúc tiến vào, bởi vì lúc này anh ta muốn giả thành một người cần cô bảo vệ, mới có thể tìm được càng nhiều tin tức từ cô.

Hứa Nặc nắm lấy dây mây kéo kéo hai cái, sức lực của cô không đủ, cố gắng ba lần mới có thể đi lên.

Tiêu Ngật nghe được động tĩnh phía sau, khoảnh khắc quay đầu, ánh mắt hơi mang ý cười ngưng lại, ném một viên đá về phía ngược lại để dụ người đi.

Lúc này Hứa Nặc đã bò đến trên tường, cô có chút sợ độ cao, híp mắt nhìn xuống, không thấy rõ động tác của Tiêu Ngật.

“Anh lên đi, tôi kéo anh.”

Nha đầu này cũng rất đủ nghĩa khí, có năng lực.

Tiêu Ngật cong môi lên, lặp lại thủ đoạn cũ, ném một viên đá về phía cô, thừa dịp Hứa Nặc hoảng loạn tìm kiếm, anh ta nắm lấy dây mây hai cái đã bò lên trên bức tường.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~