Chương 12.2: Hoài nghi

Tưởng Triệu Thành không đến, nhưng tin tức đã truyền tới tai ông ta.

Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng trong nhà cũ, ghế bập bênh khẽ lay động, ông ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh của một thiếu nữ đang xuất thần. Trên cầu thành truyền đến tiếng bước chân, ánh mắt ông ta khẽ động, thu hồi bức ảnh cất vào trong túi, đạm nhiên mà nhấp một ngụm trà.

Cha con Tưởng Trọng và Trần Hạo đều tới, hai người trước sắc mặt xanh mét, người sau lại xuân phong đắc ý.

“Ông là cố ý đi.”

Tưởng Văn Kiệt nhìn về phía Trần Hạo, sau người có chút bất mãn, lần đầu tiên phản bác lại: “Mỗi ngày tôi đều đi tìm Diệp Tu nói những lời tốt đẹp người ta mới đồng ý tới, cố ý cái gì? Cố ý làm bẽ mặt cậu sao?”

“Văn Kiệt.”

Tưởng Văn Kiệt còn muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt lạnh lùng hình viên đạn của Tưởng Triệu Thành đâm cho không dám mở miệng.

“Ông ta là chú của cháu, cháu lại nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?” Sau đó ánh mắt lại nhìn con trai mình, có ý trách cứ làm Tưởng Trọng có chút hoảng hốt.

“Muốn hòa hoãn quan hệ phải có thành ý, tùy tiện cử ai đó đến nhà người ta đương nhiên người ta sẽ không tới.”

Trần Hạo có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng một lát sau lại điều chỉnh lại, cho rằng đây là điều mình đáng được nhận.

Sau khi Tưởng Nghi chết, nhiều năm như vậy mình vẫn chưa cưới người khác, làm trâu làm ngựa cho Tưởng gia, còn phải mặc cho một tên tiểu tử Tưởng Văn Kiệt tác oai tác quái trên đầu mình, cũng nên thu lại một chút lợi tức rồi.

Ánh sáng chuyển qua người bên cạnh, trà trong ly của Tưởng Triệu Thành đã nguội lạnh. Ông ta đã hai lần ám chỉ cho con trai mình, nhưng cuối cùng Trần Hạo vẫn là người am hiểu xem mặt đoán ý nhất, cho ông ta một tách trà ấm.

Tưởng Triệu Thành khẽ thở dài, cuối cùng nhìn sắc mặt tái nhợt của cháu trai.

“Các người đi ra ngoài trước đi.”

Tưởng Trọng sửng sốt, lướt qua đỉnh đầu ba mình, là khuôn mặt đang mỉm cười của Trần Hạo. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy Tưởng Triệu Thành bỏ hai cha con bọn ra ở ngoài, đi thân cận với một người ngoài.

Nếu đây là tín hiệu ba muốn từ bỏ bọn họ, vậy sau khi rời khỏi căn nhà này, sợ rằng sẽ không còn cơ hội bày tỏ với ông lão nữa.

“Ba, tốt hơn là con nên ở lại.”

“Trở về đi, sức khoẻ của Văn Kiệt quan trọng.”

Tưởng Văn Kiệt cách đây không lâu đã xảy ra chuyện, Tưởng Trọng cũng không nói gì nữa, dường như thỏa hiệp mang con trai về sân viện của mình.

Tưởng gia chia thành nhiều viện, vẫn duy trì truyền thống từ đời trước truyền lại. Tưởng Trọng ở trong viện của mình, đứng bên cửa sổ cao nhất, nhìn chằm chằm vào căn phòng có ánh mặt trời cách đây không lâu. Trần Hạo vẫn ngồi ở vị trí cũ, cùng Tưởng Triệu Thành không biết hai người đang nói gì.

Ông ta phiền lòng, thủ hạ lặng lẽ tiến vào, ghé vào tai ông ta nói gì đó, đôi mắt vốn đang nheo lại lập tức mở to.

“Cái gì?”

Tưởng Triệu Thành đã gần 70 tuổi, vậy mà còn nhìn ảnh của một cô gái đến phát ngốc.

“Cậu nhìn lầm rồi.”

“Không có, tuyệt đối không nhìn lầm, tôi đã nhìn thấy vài lần.”

Sau lưng Tưởng Trọng toát mồ hôi lạnh, còn muốn hỏi thêm vài câu, cửa đột nhiên bị mở ra, người hầu vẫn luôn chiếu cố Tưởng Văn Kiệt đầy mặt kinh hoảng.

“Thiếu gia, thiếu gia ngất rồi!”

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~