Chương 12.1: Hoài nghi

Cửa thư phòng của Diệp Tu bình thường đều không khóa, anh không có nhiều quy củ như vậy, Khương Thầm thỉnh thoảng sẽ trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Anh ta nhìn thấy người đàn ông cuộn tròn ngủ trên sô pha, giữa mày cau lại, tiến lên đánh thức.

“Thiếu gia.”

Diệp Tu tỉnh lại, tầm mắt mê mang dần tập trung lại.

“Sao vậy?”

“Trần Hạo gọi điện tới, hỏi ngài suy xét thế nào rồi?”

“Bảo ông ta đợi thêm mấy ngày, không vội.”

Khương Thầm gật gật đầu, đi tới cửa lại không vội đi ra ngoài.

“Thiếu gia, tôi còn có chuyện.”

“Nói.” Diệp Tu nhéo nhéo giữa mày, trong mắt có tơ máu đỏ tươi.

“Ngài bận như vậy, buổi tối vẫn nên ngủ một chút, đã mấy ngày rồi, không tốt cho thân thể của ngài.”

A Lê bưng đĩa trái cây đi tới cửa, chạm mặt với Khương Thầm đang đi ra. Khương Thầm hơi mỉm cười cũng không nói gì, cô nhìn đĩa trái cây trong tay đi vào trong phòng.

Diệp Tu cod vẻ rất mỏi mệt, mấy ngày nay anh đều như vậy. Cô nghe được Khương Thầm khuyên Diệp Tu nên nghỉ ngơi, lại nhớ tới thỉnh thoảng Diệp Tu sẽ đánh thức mình vào ban đêm, chẳng lẽ anh đều suốt đêm không ngủ.

Nhưng mà, vì sao.

“Diệp Tu, buổi tối anh rất bận sao?”

“Không có.”

“Vậy anh, vì sao không nghỉ ngơi?”

Bàn tay kẹp điếu thuốc của người đàn ông run lên, một chút tro tàn rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi rồi vụt tắt.

“Nghỉ ngơi, ai nói anh không nghỉ ngơi.”

Gạt người, cô rõ ràng nghe được đối thoại của Khương Thầm và anh.

A Lê không hỏi anh nữa, dù sao chuyện Diệp Tu không muốn mình biết cô cũng sẽ hỏi không, dứt khoát nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Cứ như vậy giả vờ hơn một giờ, xương cốt cô đều lên men, khi cô xoay người lại thì người đàn ông vươn người qua, tựa hồ đang cẩn thận quan sát cô.

Thấy cô mở mắt ra liền hỏi: “Lại gặp ác mộng sao?”

“Không có, khát nước.”

Anh giúp cô lấy nước, cô bưng ly nước mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

-

Trần Hạo đi lòng vòng trong phòng, chỉ còn một tuần nữa là diễn ra buổi lễ, lần trước gặp mặt Diệp Tu rõ ràng đã nói rất rõ ràng, nhìn dáng vẻ của anh cũng là muốn đồng ý, nhưng lại không hề có tin tức gì.

“Tôi đã liên lạc với bọn họ, nhưng hai nhà vẫn không trở lời.”

“Cậu có liên lạc cũng vô dụng.” Trần Hạo thở dài, “Diệp Tu không trả lời, Tiêu Tuân cũng sẽ không trả lời.”

Ông ta nhắm mắt lại, đau đầu khủng khϊếp. Điểm mấu chốt lúc này chính là mình tự ý đi gặp Diệp Tu vốn đã rất mẫn cảm, mạo hiểm bị Tưởng gia phát hiện đã đi tìm anh, nếu không có kết quả gì thì mất nhiều hơn được.

“Lão gia, Khương Thầm gọi điện tới.”

“Nói thế nào?”

Trần Hạo lập tức tỉnh táo tinh thần.

“Diệp Tu đồng ý với ngài, ngoại trừ Diệp tiểu thư gần đây thân thể không khoẻ, những người khác nhất định sẽ đến.”

Trần Hạo mừng rỡ như điên, Tưởng Trọng cũng không mời được ai, mà ông ta mời được tất cả, không biết Tưởng Triệu Thành nhìn thấy sẽ có biểu tình như thế nào.

Một tuần sau tại lễ khai mạc, Tiêu Tuân cùng Tiêu Ngật đúng hẹn tới, Trần Hạo háo hức chờ đợi ở cửa. Nhìn thấy chỉ có một mình Diệp Tu xuống xe, hơn nữa trong xe không còn ai ngoại trừ tài xế, ông ta nhất thời cảm thấy mất mát.

Con người đến tuổi trung niên, tất cả những tâm tư phản nghịch không có khi còn trẻ ngược lại đều tìm tới. Ông ta thậm chí hy vọng Diệp Tu có thể mang theo A Lê xuất hiện trước mặt người của Tưởng gia, con gái của ông ta đánh bại Tưởng Văn Kiệt, cũng tương đương ông ta đánh bại Tưởng gia.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ, đảo mắt ba người cũng đã đến trước mặt ông ta. Tiêu Tinh Thuần từ phía sau bọn họ đi đến, khoác một chiếc áo khoác trắng tuyết, uyển chuyện đáp trên vai, lộ ra đầu vai trắng nõn mượt mà.

Phía sau cô ấy có một người đàn ông đi theo, khi hai người đi tới cửa, Tưởng Văn Kiệt cũng bước ra. Anh ta nhìn thấy Diệp Tu cùng anh em Tiêu gia đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại nhìn thấy Tiêu Tinh Thuần, lông mày lập tức ép xuống càng thấp.

Đây không phải là đánh vào mặt cha con bọn họ sao, nói không tới, nhưng lại tới, còn là tới trước mặt Trần Hạo, nói ông ta không đạt thành giao dịch ngầm gì đó với Diệp Tu, ai mà tin.

Còn có Tiêu Tinh Thuần, cô gái mà anh ta ngưỡng mộ từ lâu, lại coi trọng một vệ sĩ cũng không muốn nhận hoa hồng của mình, càng không thể tưởng tượng được chính là, ba cô ấy cư nhiên không ngăn cản cô ấy.

“Những kẻ điên này.”

Anh ta nhỏ giọng lải nhải, Tưởng Trọng nghe được lời con trai nói, nhẹ nhàng nhéo tay anh ta.

“Trở về rồi nói.”