Chương 48: Cơ quan kỳ quái

Chương 2: Cơ quan kỳ quái.

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Trương Hải Khách ngửa cổ ra sau, cẩn thận hạ người xuống, đầu hắn gần sát cạnh con ngựa.

Điều chỉnh động tác thật tốt, hắn thở một hơi, lật tay mò dưới hông mình lấy ra một bình "nước tra tử ", là một hỗn hợp axic cực mạnh, sau hắn mở nút bình, cẩn thẩn nhỏ một giọt lên lưng con ngựa.

Axic lập tức ăn mòn lớp đồng trên lưng ngựa, rất nhanh đã loang thành một tảng lớn, lộ ra kết cấu bên trong.

Trương Hải Khách đóng lọ "nước tra tử" lại, lấy lửa bật lên quan sát vào trong chỗ vừa bị hòa tan kia, đưa mắt nhìn quả nhiên phát hiện bên trong chứa cơ quan phức tạp, hắn có thể thấy có cả trăm sợi tơ ở đó. Toàn bộ đều được buộc rất chặt, trên thanh sắt có một vòng tròn nhỏ, mặt trên chứa một viên bi sắt.

Thanh sắt nhỏ đã bị gỉ vô cùng lợi hại, hết sức loang lổ, như bề mặt mặt trăng nhưng vẫn có thể nhận ra trên hạt bi sắt kia có khắc hoa văn rất rườm rà.

"Cơ quan là gì vậy?". Bên cạnh có người hỏi.

"Mười tám sợi dây cót biến dị, phức tạp lắm.". Trương Hải Khách nói, bên dưới vòng tròn này chứa những lỗ hổng như công cụ cân bằng, chỉ cần một chút rung động, vòng tròn nghiêng đi, nhưng nếu trọng lượng vòng tròn có biến hóa, bi sắt kia lăn ra khỏi vòng tròn thì nó lập tức khôi phục trang thái cân bằng. Bi sắt lăn ra sẽ chạy tới dưới thanh sắt kia, trên đường lăn phát sinh va chạm, mỗi sợi dây đều là một phần của cơ quan, nơi này có mấy trăm sợi như vậy, vừa lăn vừa đυ.ng vào những sợi khác nhau, mỗi lần có thể phát sinh ra bảy tám loại cơ quan bất đồng.

Trong lúc đó, vòng tròn vừa lập lại thế cân bằng, nói cách khác, có thể khiến cho nó dùng đi dùng lại được nhiều lần, mỗi lần phát động cơ quan đều là ngẫu nhiên, hoàn toàn không có quy luật trình tự.

Trước đây có người nói cơ quan kiểu này là do Lỗ Ban phát minh ra, có mười tám loại biến hoa, sau đó hậu nhân đã không ngừng nâng cao cải tiến, Trương Hải Khách từng gặp qua lần nhiều nhất có bảy mươi hai sợi dây, cơ quan đó là của một lão tiên sinh tự phát minh, dùng để biểu thị tác dụng của mười tám dây cót, nhưng giống như cả trăm sợi dây thế này là lần đầu tiên hắn được thấy qua.

Trương Hải Khách thở phào một cái, hắn thấy mình may mắn khi đã nghiêm túc quan tâm tới thứ đồ chơi này, dùng cách phiền toái nhất nhưng cũng là an toàn nhất. Hắn quay đầu hỏi mấy nhóc kéo dây xem có thể tiếp tục duy trì được không, nhận được câu trả lời chắc chắn rồi hắn liền ngưng thở, lần thứ hai bật lửa, từ trong túi lấy ra một thanh nam châm dí lên trên vòng tròn, bi sắt lập tức bị hút hết lên nam châm.

Hắn cẩn thân rút thanh nam châm ra, đặt lại vào trong túi mình, sau đó xoay người xuống khỏi dây thép, hạ cánh bên cạnh con ngựa đồng, trong chớp mắt đáp xuống mặt đất kia, hắn liền cảm nhận được vòng tròn rung động, nghiên đi một chút, nhưng vì bên trong không còn bi sắt nên cũng không phát sinh biến cố gì.

Mọi người yên lặng một lúc, phát hiện thực sự không có chuyện gì cả, cũng thở phào nhẹ nhõm, một người trong đó lên tiếng:" Dễ ấy mà."

Trương Hải Khách nhìn viên bi sắt trên thanh nam châm, từ chối cho ý kiến, ứng phó với cơ quan hắn thực không thuần thục lắm, đặc biệt là ở trong cổ mộ thật như này, có điều hiện tại hắn đã thành công rồi.

Bọn họ thu thập xong đồ đạc chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm, một người lại nói:" Có gọi cả Muộn Du Bình xuống không?"

"Gọi hắn làm gì, chả làm được việc gì cả, còn muốn chúng ta chiếu cố hắn nữa, miệng cũng chẳng muốn đi cùng chúng ta, để hắn trên đó đợi đi.". Một người khác nói, "Chúng ta có thể làm việc thuận tiện hơn."

Trương Hải Khách suy nghĩ một chút cũng gật đầu, hắn ngược lại không nghĩ Muộn Du Bình đi theo là bất tiện, mà nghĩ đây chỉ là những cơ quan mà mắt thường có thể nhìn thấy, mới thế mà đã phức tạp như vậy rồi, đi sâu vào trong mộ thất hơn nữa tình huống không biết sẽ thế nào, lúc này cảm thấy mọi sự ổn thỏa có phần hơi sớm, Muộn Du Bình ở lại trên kia còn có thể được việc hơn.

Mọi người tới gần con ngựa đồng, đây đều là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến cơ quan "mười tám dây cót", ai nấy cùng nhòm vào trong cái miệng lỗ bị phá kia, thấy bên trong dày đặc dây nhợ, khiến mọi người không hẹn mà cùng líu lưỡi. Trương Hải Khách không khỏi có chút tự hào, thứ này là do hắn phá giải, hoàn toàn không còn cạm bẫy, hắn có cảm giác rất thỏa mãn. Vừa lúc đó, bỗng có người hỏi hắn:" Ở đây có mấy trăm sợi dây thế kia, có phải căn phòng này được ngụy trang cả trăm cơ quan không vậy?"

"Là sao?". Trương Hải Khách đáp.

Người vừa nói liền lấy bật lửa ném vào xung quanh mộ thất, rất nhanh các góc mộ thất đều sáng bừng lên, hắn nói:" chỗ này rộng như vậy để làm gì chứ?"

Trương Hải Khách cũng quay đầu nhìn về bốn phía mộ thất, quả thực, hình thế cơ quan trong cổ mộ có diện tích khổng lồ, vì cái gì lại gọi là "mười tám dây cót", là do có mười tám loại cơ quan, đó đã là một con số rất lớn rồi. Hậu nhân nâng cấp loại cơ quan này lên, phần lớn là thay đổi mười tám biến dị của nó, nói ví như là, nếu một dây cót là bẫy cát lún, vậy có thể chuyển thành khói độc, thủy ngân các loại biến dị khác nữa, nhưng nếu có nhiều sợi dây như vậy, rõ ràng là không phải biến dị giản đơn có thể giải thích được.

"Cậu thấy thế nào?". Trương Hải Khách ý thức được đối phương nói rất đúng.

"Đây giống như không phải là khởi động mấy trăm loại cơ quan khác nhau, tôi nghĩ mấy trăm sợi dây ở đây, tác động chỉ một cơ quan duy nhất thôi, nhưng là phát động các bộ phận khác nhau trong cơ quan đó.". Người kia giải thích, "Như là ở phương Tây người ta giật dây con rối, sợi dây tác động vào từng bộ phận một, vậy mới có thể lý giải được vấn đề không gian ở đây."

"Ý cậu là, lúc chúng ta phát động cơ quan, có thể xuất hiện một con rối sao?"

"Tôi chỉ nói ví dụ thôi mà.". Người kia đáp, "Nhưng tôi thấy, tác động vào cơ quan này khả năng kết quả sẽ khác với những gì chúng ta tưởng tượng, hay đúng hơn đây không phải là cơ quan tấn công."

"Vậy đó là cái gì?". Trương Hải Khách hỏi.

"Không biết nữa, cần phải chờ phát sinh rồi chúng ta mới biết.". Người kia vuốt bốn chân con ngựa, "toàn bộ sợ dây bên trong đều đi qua đáy bốn chân của con ngựa nơi tiếp xúc với mặt đất, sau đó từ dưới đất bắt đầu khởi động, nối với những bộ phận của cơ quan đó với nhau. Cơ quan trong phòng này ở ngay bên dưới chân chúng ta, độ mạnh mà thanh sắt chạm vào sợ dây không quá lớn nên loại cơ quan truyền lực này tất nhiên khởi động dưới tác dụng của bộ phân phóng đại. Chúng ta giờ thử theo quá trình xây dựng căn phòng này, nhìn xem có cái cửa nào để xuống phòng cơ quan không, vậy sẽ chắc chắn hơn so với ở trên này."

Người kia nói xong, Trương Hải Khách đã cảm thấy sai, hắn nhìn bọn họ một chút mới nói:" Lúc chúng ta phá tường, không thấy trong tường có bất kỳ cơ quan nào, vì vậy mấy trăm loại biến bị kia hẳn sẽ ở dưới chân chúng ta, giờ mọi người lại đang ở trong mộ thất ngược, đào như vậy quá nguy hiểm, phải đào đất mang ra ngoài mới làm được, điều này cần một lượng thời gian rất lâu, nếu nói mộ thất bên dưới là đá xanh, khả năng chúng ta sẽ mất tới một tuần cũng không mở được ra."

Mọi người liền có điểm nhụt chí, một người trong số họ lên tiếng:" Phân tích đi phân tích lại, chúng ta có phải đã cẩn thận quá mức rồi không, vậy hay chúng ta trèo lại lên trên động, lấy một hòn đá nhỏ ném vào những sợi dây kia, xem có kết quả gì không, ở đây thảo luận như vậy, chúng ta chính là đang tự hù chết mình đấy."

Trương Hải Khách nghe, liền nghĩ chuyện này có thể không, bọn họ cứ lằng nhằng trong mộ thất như này sẽ rất mất thời gian, phải đẩy nhanh tiến độ mới được.

Nói rồi liền đi tới trong góc động cầm bật lửa, đặt lên lỗ hổng trên thân ngựa đồng, mấy tiểu hài tử Trương gia đã đu người trở lại trong đạo động. Muộn Du Bình đang ở ngay chỗ ngoành kia, im lặng không nói gì, nhưng rõ ràng những lời vừa rồi hắn đã nghe thấy hết, mấy tên nhóc Trương gia nhất thời thấy rất xấu hổ.

Bật lửa cháy không bao lâu thì mọi người đã yên vị, Trương Hải Khách liền lấy ra từ trong túi một viên bi sắt, kẹp trong ngón tay rồi dùng ngón cái bắn đi, bi sắt bay về phía phát ra ánh sáng bật lửa.

Bi sắt xẹt qua ánh lửa, phóng vào trong con ngựa đồng, chợt nghe liên tiếp những tiếng động rất nhỏ, tất cả mọi người ngừng thở, đợi cơ quan khởi động.

Trương gia nhân thính lực rất tốt, lúc ngưng thở, tất cả mọi người nghe được những âm thanh huyên náo, chúng nhỏ đến mức không đoán được là từ đâu truyền tới, ngược lại nếu là người thường sẽ không nghe được gì cả.

Ba tới năm giây sau, bỗng toàn bộ mộ thất chấn động, tất cả mọi người thấy bề mặt gạch xanh bỗng chốc có biến hóa.

Mặt đất bốn phía bắt đầu trũng xuống.

Trương Hải Khách, dùng tốc độ nhanh nhất ném chiếc bật lửa, dưới chút ánh sáng đó, bọn họ phát hiện trên mặt đất xuất hiện một cái thông đạo dẫn xuống.

Thông đạo chắc chắn là dốc đứng, có thể là giống như thông với một cái giếng sâu vậy.

"Thấy những điều chưa hề thấy, nghe những điều chưa từng nghe, đây rốt cuộc là nơi nào?". Trương Hải Khách lẩm bẩm, "Cuối cùng thì cơ quan này là cái gì vậy?"