Chương 47: Vấn đề tồn tại (Quyển 2)

Chương 1: Vấn đề tồn tại

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Mấy tiểu hài tử Trương gia khi lờ mờ thấy được pho tượng kia đều có hơi bất ngờ, đứa nào miệng cũng lẩm bẩm.

Sư tổ từng răn dạy rằng, thứ gì thì được xem là kỳ quái? Nếu tất cả mọi thứ đều kỳ quái thì thực chất đó không gọi là kỳ quái nữa.

Cái kỳ quái thật sự, phải là hiện tượng xuất hiện trong đời sống bình thường, tồn tại thứ gì đó khác biệt, cho dù có là chuyện phổ biến nhưng người ta vẫn không thể lý giải được.

Ví dụ như là, nếu ngươi tỉnh dậy mà phát hiện mình từ nơi đang ở tới một thế giới không trọng lực, đúng ra thì đó không phải là kỳ quái gì cả, vì ngươi có thể nghĩ rằng mình đang nằm mơ, hoặc là mình đã bay vào khoảng không vũ trụ. Nhưng nếu như ngươi phát hiện trên thế giới này, trọng lực đối với mọi vật đều vô dụng, chỉ duy đối với ngươi là hữu dụng, đó chính là kỳ quái.

Có điều lúc phát hiện ra kiểu mâu thuẫn này, cũng vừa vặn xảy ra rất nhiều chuyện, nếu nói đây là một âm mưu, mâu thuẫn như vậy thường khiến cho rất nhiều thứ ẩn giấu phía sau bộc lộ ra.

Trong phạm vi nhận thức của tôi, Bàn Tử là người đặc biệt giỏi trong việc phát hiện mâu thuẫn, hơn nữa anh ta có một ưu thế tư duy vô cùng tốt, anh ta luôn là người đầu tiên nghi ngờ mọi chuyện một cách rất hợp lý. Nói trắng ra là, bất kể Bàn Tử gặp phải chuyện gì mà anh ta không thể lý giải được, thì thường là sẽ nghĩ ngay có người đùa giỡn mình, nếu như không phải người, thì chắc đó sẽ là quỷ.

Phương thức tư duy này hay ở chỗ ngươi luôn có được chuẩn bị tốt nhất cho mọi trường hợp. Con người sẽ không cách nào đối mặt được với sự sợ hãi vô hình, nhưng nếu như ngày nào đó biết được có người đang trêu ngươi mình, chắc chắn lúc đó sẽ có rất nhiều cái cớ để nổi điên lên.

Mà giữa những người giỏi phát hiện mâu thuẫn, Trương Hải Khách và Bàn Tử lại rất giống nhau, nhóm người này thực sự có tài xoay chuyển vô cùng xuất chúng, trong tất cả những sở trường, nhưng duy chỉ có một mình Trương Hải Khách là có năng lực "phá cuộc" (phá vỡ cục diện).

Rất nhiều lần, chúng ta nói nếu có người muốn tính toán với ngươi, có thể phá giải cùng lúc chính là trước khi tất cả các điềm báo được chôn dấu kĩ lưỡng, một khi tất thảy được khởi động thì muốn trở mình là việc vô cùng khó

Nói cách khác, nếu như ngươi đã tiến vào trong một vòng tròn, muốn phá giải cái bẫy đã bày sẵn, đồng thời bản thân cũng bị vây khốn, phá cuộc lúc đó cần tới rất nhiều sự thông minh và sức tưởng tượng.

Chủ yếu nhất vẫn là khả năng quan sát nhằm phát hiện ra nhược điểm và làm sao để xoay vòng được năng lực tưởng tượng.

Sở dĩ Trương Hải Khách vừa nhìn thấy thứ kia, đường đường chính chính đặt ở ngay giữa mộ thất, hắn biết rằng thứ này nhất định là nhân tố quyết định rồi.

Trong mộ thất ở đây, tất cả mọi thứ đều đổi chiều trên nóc nhà, duy chỉ có thứ kia là bình thường, vậy nó chí ít cũng có thể cung cấp hai đầu mối. Thứ nhất, giả thiết bố cục mộ thất này có ý nghĩa tượng trưng đặc biệt, đây là điều tiên quyết, hay có thể ngược lại chính là muốn tượng trưng cho điều gì đó. Thứ hai, nếu như thiết kế mộ thất này có cơ quan nào thì cái trước nhất khẳng định phải là nó tương đương với cơ quan trọng yếu đó.

Trừ khi là người xây dựng lên mộ thất này muốn pha chút thiết kế hiện đại vào đây, nếu không, hai điểm kia tránh không thoát được.

Mọi người phân tán ra, tự chọn cho mình một việc, chậm rãi hướng tới gần cái vật kia, vừa bước vào liền thấy có một con ngựa đồng được giấu trong bóng tối.

Ngựa đồng chỉ cao hơn nửa người, toàn thân phủ một màu đen nhánh, mặt trên nhô ra rất nhiều đầu đinh, nhìn giống như bị bệnh ngoài da gì đó. Màu đen này khác với màu đen bình thường, đen có phần hơi xỉn, bạc phếch, nói thẳng ra là nó không hẳn là đen kịt, mà là do rất nhiều màu đen khác nhau nhau tạo thành. Chúng trộn lẫn với nhau, rất khó hiểu, thoạt nhìn liền có cảm giác hơi khó chịu.

Quan sát mãi không ra là làm từ chất liệu gì, Trương Hải Khách nghĩ có thể đây là một loại sơn mài, bị ăn mòn tới mức biến thành cái loại này.

Với loại sơn mài như vậy bên trong rất có thể là rỗng, chất liệu làm ra là chiết xuất của cây tử đằng* đã qua xử lý, sau đó đổ lên một lớp nước sơn trên cùng.

Nếu như mang ý nghĩa tượng trưng, một con ngựa đứng chổng ngược trên nóc nhà, sau đó toàn bộ sắp xếp ngược lại, hẳn là sẽ không ra cái ý nghĩa gì cả. Cho dù người bên cạnh có nghĩ rằng là thiết trí này liên quan tới phong thủy thì trong nội tâm hắn chắc cũng không lấy gì làm tin tưởng. Nhưng nếu như đây là một cơ quan, vậy thiết kế rỗng ruột kia liền có thể bàn tiếp.

"Đừng bước xuống vội, dùng dây kéo qua nhìn thử đã.". Trương Hải Khách nói.

Dây kéo kia là loại dây thép màu xanh, Trương Hải Khách quấn bên hông mười vòng, thứ này ai cũng mang theo, chỉ có trẻ con Trương gia mới có thể sử dụng. Vì với người lớn dây thép sẽ không thể chịu được trọng lượng ấy.

Mấy người liền quăng dây thép lên rồi kéo căng ra, tiến tới hai bên trái phải con ngựa, lôi theo dây thừng để luồn dây thép qua phía trên con ngựa.

Làm vậy người bò tới trên dây kia có thể không cần phải đạp xuống bốn phía xung quanh con "ngựa", vẫn có thể kiếm tra được chi tiết trên thân nó, dĩ nhiên Trương Hải Khách đã giải thích qua về cơ quan, hẳn là bằng cách này sẽ có thể phát hiện ra.

Mấy người khác liền nhìn về phía Muộn Du Bình, vì dây thép này có thể co dãn, hơn nữa do nguyên tắc, hai bên người kéo dây cần có sức lực rất lớn mới có thể làm được, vì vậy thể trọng lượng người bên trên cũng cần phải tương đối nhẹ.

Muộn Du Bình là người nhỏ tuổi nhất trong tất cả, đương nhiên trong lòng đã sớm hiểu, đang chuẩn bị bước lên trước thì chợt thấy Trương Hải Khách ngăn lại.

"Hắn tuổi quá nhỏ, nếu như thất thủ, cũng sẽ khiến bọn ta gặp tai họa, là ta đi lên, nếu như có chuyện xảy ra chúng ta ai tự chịu trách nhiệm người nấy."

Những lời này nói ra cũng rất có lý, một thằng nhóc mười mấy tuổi, hơn kém nhau hai ba năm thì trời đất cũng đã thay đổi rồi, mười ba tuổi và mười sáu tuổi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Mọi người cùng gật đầu, Trương Hải Khách liền nói với Muộn Du Bình:" Cậu đi lên trên kia đi, chờ tới lúc ổn rồi thì lại xuống."

Muộn Du Bình nhìn con ngựa kia, lại không nhúc nhích, Trương Hải Khách phải nói lại lần nữa, Muộn Du Bình mới đáp:" Tôi biết tôi nói cái gì các người cũng sẽ không nghe, chỉ có điều, lúc này đây các người lành ít dữ nhiều, có gì hãy để lại một món tín vật cho tôi, nếu các người gặp bất trắc, tôi sẽ có thể mang nó về giao lại cho cha mẹ các người."

Trương Hải Khách liền nhíu mày, tuy rằng Trương gia có dạy, bất kể làm điều gì, nếu như miệng qua đen là một cách nói tới rủi ro thì thực chất đó cũng là những cảm giác giấu trong lòng không biểu lộ ra, nhưng vào thời điểm này nói những lời như vậy lại khiến cho hắn khó chịu.

"Vì sao?". Hắn hỏi.

"Vì chúng ta đều không có manh mối.". Muộn Du Bình đáp, "Nơi này ai trong chúng ta cùng không hiểu, cho dù chúng ta có được học nhiều hơn nữa, thì đối với nơi này cũng không thể dùng, chúng ta không thể tránh được việc bước vào một sai lầm đáng sợ."

"Sai lầm gì chứ?". Trương Hải Khách có chút mất hứng, vì giọng Muộn Du Bình khi nói câu này, và cũng vì những lời đó là từ cái miệng non nớt của hắn nói ra.

"Đây tuy rằng cũng là một cổ mộ, nhưng khác với tất cả những cổ mộ trước kia, trong toàn bộ những cái mà chúng ta học được, đối với nơi này đều là vô ích. Nói cách khác giờ chúng ta giống như người bình thường vậy."

Muộn Du Bình nói khiến Trương Hải Khách phải toát mồ hôi lạnh đầy người, trước giờ hắn vẫn cảm thấy hơi bất thường, nhưng hắn lại không tìm được ra vấn đề bất thường ở đâu, Muộn Du Bình vừa nói hắn liền hiểu.

Quả thực, vấn đề ở chỗ trong tất cả những điều được học, những nơi đã từng thấy qua và hiện tại trước mắt không hề giống nhau.

Tuy rằng bọn họ luôn muốn dùng kiến thức của mình, xới tung cái cổ mộ này lên, nói ví dụ như bố cục phong thủy, cơ quan thủ thuật ở đây đều là bọn họ tự đưa hình thái của chúng vào một dạng mà mình có thể khống chế được, nhưng thực sự là tất cả những suy luận trên đều rất miễn cưỡng, vậy cổ mộ mà bọn họ lần đầu nhìn thấy, trong đó tất cả bố cục đều khó mà hiểu được, khiến cho bọn họ không người nào lý giải nổi.

Trong kinh nghiệm của bọn họ có một điều, giống như là kế sau cùng trong tam thập lục kế, khi gặp phải cổ mộ như này, tốt nhất nên buông xuôi đi.

Bọn họ có thể buông xuôi không? Không thể. Muộn Du Bình nói một câu nữa cũng đúng, tới trình độ này rồi thì bọn họ tuyệt đối không có dũng khí để buông xuôi.

Lũ nhóc mười sáu mười bày tuổi, cơ bản không biết tới cái gì gọi là anh hùng đoạn oản (người ta tới lúc không có ý tưởng thường chống tay thở dài, nên toán tính không ra gọi là đoạn oản), bọn họ nỗ lực một thời gian dài như vậy, một bước vào cửa nhất định là sẽ không chịu buông tay.

Ông tôi từng có nói với tôi một câu: nhiều khi, từ bỏ cũng là một đức tính rất tốt. Đương nhiên là cả câu không phải chỉ như vậy.

Một người trong đám nhóc kia chợt cười lên hai tiếng, tỏ vẻ khinh thường, Trương Hải Khách cũng nói:" Sinh ra trong nhà họ Trương, bản thân sẽ không quan tâm tới những chuyện này. Cậu nhanh nhanh lên kia đi."

Muộn Du Bình cũng không nói thêm, trèo lên tường rồi chui vào trong lỗ hổng bò ra ngoài. Hắn đi rồi, tên nhóc vừa cười kia liền nhổ một ngụm, nói: "Tiểu quỷ nhiều chuyện."

Trương Hải Khách nhìn qua thấy dây kéo đã được giữ chặt, trong lòng thở dài, nói: "Đi nào.". Nói xong khom người nhảy, một cước đạp lên vai tên nhóc thứ hai, chân bắc lên dây.

Dây bỗng chốc tăng lực, mấy tiểu tử giữ dây hai bên đều kêu đau một tiếng, Trương Hải Khách xoay người xuống phía dưới dây, dùng cả tay cả chân bò qua, tiến sát tới bên trên con ngựa đồng.