Mấy cái hot search kia treo không được bao lâu liền trôi xuống, dù sao cũng là sự việc mấy năm trước, cũng đã làm sáng tỏ, mọi người đều không thèm để ý.
Trình Thư Tầm tựa hồ không có bị ảnh hưởng quá lớn, vẫn quay phim bình thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, tiêu dao tự tại. Tần Khi nhiều lần định khuyên, thấy anh không có việc gì, cũng đành thôi.
Anh ta thật ra là cùng Trình Thư Tầm nói cho rõ chuyện giải ước.
Trình Thư Tầm cùng Hoa San ký hiệp ước mười năm, hiện tại còn hai tháng nữa là hết hợp đồng. Hoa San quản anh cũng không được, trừ bỏ thả người bọn họ không có biện pháp khác. Tuy nói năm đó, Trình Thư Tầm bị hất nước bẩn, Hoa San cũng không có giúp được gì nhiều, sau đó lại trực tiếp đóng băng anh. Nhưng vẫn có nhiều năm hợp tác như vậy, tình cảm là vẫn có, cũng không đến nỗi phải nháo ra việc lớn.
Cho nên, kết thúc hợp đồng trước hai tháng cũng không có gì ảnh hưởng.
“Thế nên, quay xong bộ 《 trong núi sáng sớm 》, cậu không tính toán đóng phim nữa phải không?” Tần Khi hỏi.
Trình Thư Tầm nằm nghiêng trên sofa, tay chống đầu, thực tự nhiên gật đầu, “Diễn mười mấy năm cũng đã đủ rồi.”
Từ khi anh 17 tuổi đã bắt đầu, đến bây giờ, cũng đã mười hai năm.
Tần Khi: “Vậy cậu về sau tính toán làm gì?”
Trình Thư Tầm cẩn thận suy nghĩ, “Ăn no chờ chết?”
Tần Khi vẻ mặt ghét bỏ, “Tôi nói cậu có hay không theo đuổi việc khác.” Tuy hiện tại tài sản ba mẹ Trình Thư Tầm để lại đủ cho anh ăn no chờ chết cả đời.
Trình Thư Tầm vốn là định nói giỡn, nhưng anh lại bỏ hai tay xuống, ngồi dậy nghiêm túc, nói: “Thành gia lập nghiệp, nghiệp có, nên suy xét đến vấn đề thành gia rồi.”
Thành gia?! Tần Khi vừa nghe hai từ này trong lòng liền rung lên, “Cậu không phải là muốn cùng Đường Khê quay lại đi?”
“Không được sao?” Trình Thư Tầm nhướng mày hỏi.
“Thật ra cũng không phải” Tần Khi than một tiếng, hai người hôm nay nhìn nhau liền thấy khó chịu, có thể quay lại sao, “Vậy cậu cùng người ta hảo hảo nói chuyện đi, đem người ta về nhà, tính của cậu lúc trước có thể cùng người ta kết hôn cũng không dễ dàng.”
Tính tình của Trình Thư Tầm, với người ngoài ai cũng nói tốt, đối với ai cũng ôn hòa khách khí, thường thường còn nói vài câu đùa giỡn. Nhưng chỉ có người nào thân cận một chút mới biết, đây là thiếu gia này vô cùng khó hầu hạ, muốn cho anh hài lòng một chút cũng không dễ dàng.
Nghe vậy, Trình Thư Tầm hài lòng trả lời, “Đã biết, còn cần đến anh nói.”
Anh đã sớm vạch sẵn kế hoạch theo đuổi vợ.
Tiễn Tần Khi đi, Trình Thư Tầm đóng cửa, đi lên giường nằm. Mí mắt anh nhanh chóng díp lại, không bao lâu liền ngủ. Trình Thư Tầm nằm mơ, anh nghe thấy âm thanh ồn ào của ve mùa hạ, từng tiếng, giấu sau trùm cây ngô đồng xanh um, giữa cái nắng mùa hè kia, chúng thay nhau gọi khiến lòng người sinh ra phiền muộn.
Năm đó, Trình Thư Tầm một thân khí phách, tuổi còn trẻ liền ở giới giải trí xông pha, không dựa vào gia đình, từng bước từng bước gây dựng sự nghiệp.
Anh rốt cuộc vẫn là tâm cao khí ngạo, khinh thường những quy tắc của giới giải trí, không muốn trộn lẫn không muốn thấy, luôn khịt mũi coi thường.
Quên là lần nào, Tần Khi mang theo anh đi tham dự bữa tiệc, lúc ấy anh đã tiến tổ, một đoàn làm phim cùng nhau ăn cơm, đương nhiên không có việc gì. Trong bữa tiệc đó, đạo diễn uống quá nhiều, bắt đầu nói mình cùng diễn viên nữ nào đó dùng quy tắc ngầm, Trình Thư Tầm nghe phiền nhưng trong trường hợp này không thể biểu hiện ra ngoài, liền lấy cớ ra khỏi phòng.
Ở hành lang dài của nhà hàng, anh liền đột nhiên không kịp phòng ngừa đυ.ng phải Đường Khê.
Mới đầu anh không nhận ra. Đường Khê của trước đây, khác biệt quá lớn.
Lúc học cao trung, cô luôn buộc tóc đuôi ngựa, ngẫu nhiên cũng sẽ tếch tóc thành hai bím, dùng kẹp nơ hoặc bướm buộc lại, có khi cô bận đầm trắng hoặc đầm hoa trong rất dễ thương. Khi đó, cô cùng tiêu tiên nữ rất giống nhau, ngoan ngoãn nhu nhu, rất ngọt ngào.
Qua nhiều năm, tóc cô dài thêm một chút, phần đuôi có độ uốn cong vừa phải, mang thêm một ít trang sức, trên người mặc bộ đồ công sở đơn giản, có vẻ giỏi giang rất nhiều. Chỉ là ánh mắt vẫn như vậy, vẫn ngây thơ như trước đây, không chút gì thay đổi.
Trình Thư Tầm nhìn một hồi mới nhận ra cô, nhưng Đường Khê liếc mắt đã nhận ra.
Sau khi Trình Thư Tầm đi rồi, sinh hoạt Đường Khê bình thường không chút gợn sóng, cô thi đại học, thuận lợi đỗ vào trường tốt nhất Kinh Thành. Thành tích vẫn như cũ rất tốt, các loại giải thưởng đều cầm đến mỏi tay.
An bình nhưng khiến nhiều người hâm mộ, thế nhưng cô lại thấy nó nhạt nhẽo vô vị.
Hơn hai mươi năm, hoàn toàn dựa theo tâm ý của người lớn, không thống khổ nhưng cũng không khoái hoạt. Không có sự kiện nào cô chân chính nhiệt liệt, khát vọng từ nội tâm muốn làm.
Ở bốn năm đại học ấy, rốt cuộc cũng có.
Đường Khê nhìn dì nhỏ làm người đại diện, sinh ra vô hạn mong chờ. Cha mẹ Đường cũng không biết, cô thích rất nhiều rất nhiều minh tinh, chỉ là cô muốn duy trì hình tượng, vì vậy lén lút mua album, hình idol, trốn trong chăn xem weibo.
Cái vòng kia, có rất nhiều người nói nó không tốt, nhưng cô vẫn muốn đi xem.
Nơi đó có rất nhiều người cô thích. Bao gồm cả Trình Thư Tầm.
Sau bốn năm đại học, các bạn bè khác đều bận rộn tìm công việc. Đường Khê theo dì nhỏ chui đầu vào giới giải trí.
Cha mẹ Đường cùng họ hàng đều phản đối, nhưng vẫn không lay chuyển được Đường Khê. Một người từ nhỏ đến lớn đều nghe lời, rốt cuộc cũng có một việc muốn làm, bọn họ cũng không thể đem yêu thích cuối cùng của cô bóp chết đi.
Dù sao cũng có thân thích trong vòng đó, cũng không đến mức quá khó khăn.
Nếu không làm ra trò trống gì, trong nhà nuôi cô cả đời cũng không phải không được.
Ban đầu Đường Khê làm trợ lý, tuy rằng mệt, nhưng vẫn theo dì nhỏ học tập, có thể nói học được rất nhiều điều bổ ích.
Học bá đi đến đâu vẫn là học bá, mới mấy tháng, Đường Khê cũng đã thích ứng được với giải trí. Tuy rằng một vài chỗ cô không hiểu lắm nhưng cô vẫn cao hứng như cũ.
Hôm nay cô đi theo dì nhỏ Chu Việt, để học thêm kiến thức của người đại diện làm thế nào để thu hút tài nguyên, mang theo tâm thái học tập mà tới, lại không ngờ gặp lại Trình Thư Tầm.
Cách năm năm, nhưng những rung động của trái tim yên lặng sống lại, rung động như con sóng, sóng sau đè sóng trước ập tới, làm thế nào cũng không khống chế được.
Đường Khê đứng tại chỗ ngẩn ra hồi lâu, chớp đôi mắt, cũng chưa thể nhớ ra cùng Trình Thư Tầm chào hỏi. Tốt xấu cũng đã từng là hàng xóm, cũng gặp qua, chào hỏi không tính là quá phận.
Chính là cố tình cả hai người đều đứng đó, không nói không rằng, không biết tưởng có chuyện gì xảy ra.
Chu Việt là người đánh vỡ cục diện này, dì ấy là người phụ nữ giỏi giang xinh đẹp. Ở trong vòng này lăn lộn đã lâu, ai cũng quen biết, đều có thể nói chuyện đôi ba câu.
Dì ấy mang theo tươi cười cùng Trình Thư Tầm chào hỏi, sau đó lại quay đầu hỏi Đường Khê: “Hai đứa quen biết nhau?”
Đường Khê mấp máy môi dưới đáp: “Anh ấy trước đó sống ở trên tầng nhà của chúng ta.”
Sau đó nói gì Đường Khê cũng không nhớ rõ, lý trí dần bỏ cô, đầu óc hiện giờ đều là Trình Thư Tầm .
Như thế nào sau nhiều năm không gặp, anh lại càng đẹp hơn vậy?
Hình như anh không nhớ ra mình?
Bọn họ vẫn là người xa lạ sao?
Liền như vậy qua loa giao lưu hai ba câu, ba người tách ra. Thời điểm gặp thoáng qua như vậy, Đường Khê đầu rũ thấp xuống, cho nên không thấy Trình Thư Tầm hơi hơi nghiêng lại, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cô một cái.
Đường Khê thấy anh, thật sự không coi xa lạ. Cái loại kinh ngạc này, có chút muốn tránh né, nhưng lại không nhịn được nhìn trộm, thậm chí bản thân còn có một chút đắc ý vui sướиɠ, ánh mắt như vậy, gọi là yêu thầm.
Này tiểu cô nương vẫn còn thích anh.
Trình Thư Tầm thừa nhận nội tâm anh có chút gợn sóng. Anh nhớ thời điểm hai người lần đầu tiên gặp nhau, trong không gian kín, hai người đứng ở hai đầu, nhưng anh vẫn có thể thấy được mỗi sợi tóc của cô, hai tay cầm quai đeo cặp, trong rất ngoan ngoãn, thật làm cho người ta thích.
Nhưng Trình Thư Tầm chung quy vẫn là Trình Thư Tầm, người thích anh quá nhiều, vào giờ phút này, anh không có ý niệm với Đường Khê. Nhiều lắm, cô chỉ để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, đại khái là anh có hảo cảm với cô.
Anh sao có thể nghĩ đến, đây là cái thứ nhất cũng là cái cuối cùng.
Trình Thư Tầm ngủ một giấc rất lâu, chờ đến lúc anh tỉnh, bên ngoài đã là buổi chiều. Ánh nắng chiều ta ở bên ngoài xuyên qua cửa, đẹp đến mĩ lệ.
Trình Thư Tầm chớp chớp mắt, từ cơn buồn ngủ tỉnh táo lại.
Lại mơ thấy a.
Anh xoay người xuống giường, cầm điện thoại lên, vừa gọi vừa đi ra ngoài.
“Chị em gần đây thế nào?”
“Em đây không thể trước mặt chị ấy nói chuyện này hoài được? Chị ấy hiện tại thấy em là phiền.”
“Nếu không em cho anh một kế nhỏ đi?”
Bên kia vội huyên thuyên một đống lớn, Trình Thư Tầm nghe cả buổi, cuối cùng vội vàng nói hảo.
“Được rồi, được rồi, anh đã biết, anh biết em kích động, em yên tâm, về sau cần gì cứ nói anh, anh liền đáp ứng em.” Trình Thư Tầm chốt hạ, mang theo ý cười ra tiếng, “Cảm ơn, cô em vợ”
—----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chuyện của Tạ Tống lúc trước làm cho Đường Khê bận sức đầu mẻ trán một thời gian. Có vẻ cậu ta nghe lọt lời mọi người, cũng không gây chuyện gì, thành thành thật thật, Thịnh Đường lại khôi phục như thường.
Lượng công việc của Đường Khê không giảm bớt quá nhiều, Sầm Hoan quay bộ 《 Trầm Tương truyện 》, cô cũng phải thỉnh thoảng đến nhìn cô ấy. Bình thường cô liên hệ với vài bên để nói chuyện hợp tác làm đại diện phát ngôn, tiếp theo đó là bận rộn lo cho nghệ sĩ mới.
Nghệ sĩ mới này cũng không quá tốt, Đường Khê cảm thấy ổn nhưng cũng không quá hài lòng. Cũng là duyên phận, Đường Khê lúc về trường cũ gặp bạn học thì gặp được nghệ sĩ mới này. Cô ấy nhìn không tồi, Đường Khê cùng cô ấy hàn huyên đôi câu, cho thấy ý đồ của mình. Có thể học trường đại học này đều là học bá, Đường Khê cũng không ôm hy vọng nhiều, ai ngờ cô ấy đồng ý ký hợp đồng với Thịnh Đường, nhưng phải chờ cô ấy học xong mới bắt đầu đóng phim.
Đường Khê đương nhiên không có ý kiến. Sau đó cô liền đem việc này nói với Diệp Khuynh Nghiên, “Cô ấy gọi là Triệu Gia Các, nhìn rất tốt, tôi muốn tự dẫn dắt cô ấy.” Đường Khê giật giật đuôi lông mày, cô cùng người mới xem như duyên phận, liền muốn trực tiếp dẫn dắt.
Diệp Khuynh Nghiên cũng không phản đối, chỉ đem một phần tư liệu khác đưa cho cô.
“Đây là cái gì?”
“Tôi cũng thêm người.”
Đường Khê nhướng mày, Diệp Khuynh Nghiên rất ít khi quản lí công ty, lúc này còn chủ động muốn thêm người?
Nhìn ra kinh ngạc của cô, Diệp Khuynh nghiên bất đắc dĩ giải thích
“Không có biện pháp khác, cô ấy muốn tới, tôi là ngăn không được, cả công ty cũng không ngăn được.”
“Rất có địa vị a” Đường Khê lẩm bẩm .
Xem xong tư liệu của cô ấy, Đường Khê trầm mặc, nói thật sự, nhìn toàn giới giải trí, không có ai có thể đắc tội với cô ấy.
“Chúng ta đây là cung phụng bồ tát sao?” Cô nhìn không được hỏi.
“Vất vả cho cô rồi.” Diệp Khuynh Nghiên chỉ có thể nói vậy.
Như vậy, Thịnh Đường liền chuẩn bị ra mắt thêm hai nghệ sĩ mới là Triệu Gia Các và Trình Tích. Cả hai đều do Đường Khê trực tiếp dẫn dắt.
Bận việc công ty xong, Đường Khê nhận được điện thoại của Chu Giai Hào.
“Lại ăn cơm? Em mỗi ngày đều đi ăn tiệm thật là kẻ có tiền a, mẹ em có biết em xài tiền như vậy không?”
“Được rồi chị lập tức lớn.”
Đường Khê cúp máy, nhận mệnh đi đến nhà hàng.