Chương 8: Mối Tình Đầu

Trình Thư Tầm nổi tiếng từ sớm, 17 tuổi lần đầu ra mắt, ban đầu anh chỉ được diễn những vai phụ nhỏ, nhưng nhờ có ngoại hình, kỹ năng diễn xuất tốt anh nhanh chóng nổi tiếng, các loại kịch bản đưa tới chỗ anh không ngừng, vì vậy chưa đầy năm năm anh liền nổi tiếng.

Ở thời kỳ đỉnh cao, Trình Thư Tầm vừa hăng hái khí phách, lại chịu được cực khổ nên nhóm đạo diễn đều thích anh. Con đường của Trình Thư Tầm thật sự thuận lợi chính vì thế anh liền quên, chính mình quá thuận lợi chắc chắn sẽ bị người khác ngáng đường.

Mấy năm đó, tài nguyên của anh nhiều đến nỗi người khác hận đến đỏ mắt. Nhưng người khác không thể tìm ra cái gì để bôi đen anh. Người trong giới đều đồn rằng, anh là tiểu thiếu gia, bối cảnh cực lớn, người bình thường không thể đắc tội. Những người đó một bên ghen ghét, một bên tìm cách lôi anh xuống.

Cuối cùng cũng được như bọn họ nguyện ý.

Trình Thư Tầm lớn lên đẹp trai, trong nhà hình như cũng có điều kiện. Có nữ đầu tư muốn anh bồi bà ta, trong tối ngoài sáng đã nói mấy lần. Trình Thư Tầm vẫn như vậy, lười phản ứng đến những người đó.

Nhưng ở trong vòng nay, bữa tiệc xã giao đều không thể tránh khỏi. Lúc ấy, Tần Khi nói Trình Thư Tầm đến lợi hại, khuyên can mãi, Trình Thư Tầm mới đáp ứng ăn cơm.

Chính lần đó đã xảy ra vấn đề.

Nhà đầu tư kia làm ăn phi pháp, cảnh sát theo dõi bà ta từ lâu, ngày đó ập vào bắt người. Trình Thư Tầm vừa lúc cũng ở đó. Sau đó bị chụp rồi ảnh bị truyền ra ngoài.

Những người kia thấy cơ hội đã đến liền không ngừng hất nước bẩn lên người anh, bọn họ không ngừng thổi phồng lên về những tấm ảnh đó, bôi đen anh một các triệt để.

Kết quả là, đoạn thời gian đó, tin tức trên mạng đều là Trình Thư Tầm nghe đồn bị bao dưỡng. Những tin tức bịa đặt đó không tốn mất một đồng, tùy tiện tung ra, có thể hất nước bẩn bao nhiêu bọn họ liền hất.

Khi ấy, công ty bọn họ vội đến hỏng, trận phong ba này vừa xuống, trận khác liền nổi lên.

Nhưng quả bom nặng nhất vĩnh viễn là quả bom cuối cùng.

Công ty bọn họ có hai nghệ sĩ bị điều tra ra sử dụng ma túy, hơn nữa trong bữa cơm ngày đó họ cũng xuất hiện. Tin tức mới xuất hiện, nói Trình Thư Tầm cùng ở với bọn họ, tụ chung lại là để sử dụng ma túy.

Con người đều vĩnh viễn tin tưởng những gì mình nghĩ, cho dù có đem kết quả kiểm tra đến trước mắt bọn họ cũng sẽ không tin, chỉ cho rằng đó là làm giả kết quả.

Tiếp theo, trên mạng hàng loại những bình luận tiêu cực, mắng chửi,... đều xuất hiện.

Thời điểm tuyết lở, thì không có mảnh bông tuyết nào là vô tội.

Tin tức sáng tỏ mọi người đều không nghe, nói thật không ai tin.

Một hồi phong ba đó suýt chút nữa đã gϊếŧ chết Trình Thư Tầm.

Tình thế quá mức nghiêm trọng, công ty căn bản không khống chế được, nhiều người liên hợp lại để đối phó với Trình Thư Tầm, bọn họ không có biện pháp.

Công ty nói, cho anh nghỉ ngơi một thời gian. Nói dễ nghe là nghỉ ngơi, nó trắng ra là đóng băng anh.

Nếu không phải sau này Trình Thư Tầm được ăn cả ngã về không, đem những chứng cứ đó sửa sang lại hoàn hảo, phát ra làm sáng tỏ, danh tiếng của anh liền bị hủy hoại sạch sẽ.

Hiện tại qua nhiều năm như vậy, đem chuyện này đào ra, lực ảnh hưởng vẫn rất lớn.

Lần hot search này cũng là Trình Thư Tầm cùng Tạ Tống tranh chấp, trên mạng đều mắng Tạ Tống, fans của cậu ta không thể ngồi yên nhìn, liền đạo lại chuyện cũ, sửa sang lại rồi mua hot search cho tin tức đó lên top đầu.

“Internet quả nhiên không có ký ức, sử dụng ma túy, bị bao dưỡng, loại việc xấu của nghệ sĩ cũng có người tin.”

“Internet quả nhiên không có ký ức, đây đều vài năm trước đã làm sáng tỏ, còn có người nói lại, thật là bịa đặt liền không phạm pháp.”

“Hot search này để ta mua ta còn thấy xấu hổ, rõ ràng thần tượng nhà mình sai mà còn muốn người khác bê nồi?”

“Trình Thư Tầm thật thảm”

“.................”

Phần lớn bình luận dưới weibo đều tương đối lý trí, chuyện năm đó nháo lên quá lớn, mọi người đều biết khá rõ ràng. Khả năng năm đó chính mình chửi mắng, hiện tại muốn đền bù chút gì đó, tất cả đều sôi nổi vì Trình Thư Tầm nói chuyện.

Nhìn những bình luận đó, Đường Khê mới cảm thấy yên tâm một chút.

Năm ấy, những người trải qua việc này, hiện tại đều đã trưởng thành.

Cho nên, thời gian thật sự đi qua rất lâu rồi.

Trên đường về công ty, tinh thần của Đường Khê đều không tốt lắm. Cô ở trên xe bình tĩnh lại, thu thập tốt cảm xúc của mình, khi khôi phục lại ổn định mới tiếp tục đi làm việc.

Tạ Tống đã về công ty, hiện tại cậu ta đang ở trong văn phòng của Đường Khê.

Đường Khê đã nghe Chương Lệ nói qua, hôm nay ở phim trường, Tạ Tống cũng Trình Thư Tầm có cảnh diễn chung, cậu ta vẫn luôn NG, cảm xúc không tốt, Trình Thư Tầm liền xuất phát từ hảo tâm mà chỉ điểm hai câu.

Tạ Tống không biết sao lại thế này, hôm nay tâm tình đặc biệt không tốt, căn bản không tiến vào trạng thái diễn được. Tạ Tống vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện bị đoạt vai diễn, vốn đã không thích Trình Thư Tầm, anh vừa nói hai câu, cậu ta liền nổi nóng.

“Không cần anh dạy tôi.”. Kỳ thật gia cảnh Tạ Tống cũng khá giàu có, nên cậu ta vẫn có tính thiếu gia, luôn khinh thường cái này khinh thường thường cái khác, trước kia cũng không thiếu việc khinh dễ người khác.

Trình Thư Tầm lại không phải túi trút giận, căn bản sẽ không định nhịn cậu ta.

“Cậu đối với tôi giống như rất có ý kiến?”

Cứ như vậy hai người gây gổ, còn bị quay lại video.

Đường Khê cũng không biết phải mắng Tạ Tống cái gì, nhiều năm làm người đại diện, lần đầu tiên cô gặp phải loại nghệ sĩ này.

Bộ phận quản lý hiện tại vẫn còn đang bận rộn làm sáng tỏ, tuy rằng đoàn phim 《 trong núi sáng sớm 》 đã giải thích, nhưng chuyện này vẫn chưa giảm nhiệt.



Nhờ phúc của Tạ Tống, hôm nay toàn bộ nhân viên của bộ phận tuyên truyền đều phải tăng ca. Trưởng bộ phận tuyên truyền còn nhắn tin cho Đường Khê.

Tống kỳ: [ Tạ Tống rất biết cách gây chuyện ]

Vừa đến cửa, Khương San chạy lại đây, “Khê tỷ, Diệp tổng nói chị giải quyết xong chuyện của Tạ Tống thì đến gặp ngài ấy một chút.”

“Đã biết.”

Thời điểm Đường Khê mở cửa văn phòng, Tạ Tống giống như đại gia ngồi đó, vốn dĩ là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng bị bộ dạng hung ác của cậu ta làm tiêu đi vẻ đẹp. Dù cho một chút thành ý hối lỗi đều không có, cậu ta hoàn toàn không thấy mình làm sai chỗ nào.

Đường Khê lạnh lùng nhìn Tạ Tống, đem túi của mình treo lên, rồi đoan đoan chính chính ngồi vị trí của mình.

“Đoàn làm phim bên kia tôi đã qua bên đó, cùng đạo diễn Trương nói qua không lấy thù lao của bộ phim này, thời gian tiếp theo, cậu nên diễn cho tốt. Mặt khác, bên đại diện của hai cái quảng cáo mà cậu diễn cùng Sầm Hoan gọi cho tôi không định sẽ cho cậu làm đại diện phát ngôn.”

Đường Khê nhìn biểu tình của Tạ Tống dần kinh ngạc, thậm chí có chút muốn cùng cô đôi co liền nói tiếp, “Tôi không phải đang cùng cậu thương lượng, tôi chỉ nói những việc này cho cậu biết. Sự việc náo loạn hôm nay, đối với tiền đồ của cậu có bao nhiêu tổn hại.”

Thời điểm cô nói những lời này không chút nào tức giận, ngữ điệu bằng phẳng, nhưng chính là có một cổ áp lực, làm Tạ Tống không thể nào cãi lại.

Đường Khê nhìn vào mắt Tạ Tống, “Tôi không nghĩ sẽ răng dạy cậu cái gì. Dù sao mọi việc đến bước này, là do chính cậu tự làm. Những việc tôi có thể làm, Thịnh Đường có thể làm, đều đã làm hết tất cả. Cậu tốt nhất nên thành thành thật thật đóng phim, lại gây ra chuyện gì nữa, ai cứu đều không thể.”

“Mặt khác, tôi vốn dĩ đã liên hệ với vài vị đạo diễn, bọn họ đối với cậu thực vừa lòng, nhưng hôm nay như vậy, cậu hẳn là không còn cơ hội.”

Nếu Tạ Tống biểu hiện đủ tốt, có thể hoàn hảo thông qua đạo diễn Trương mà gặp mặt vài đạo diễn khác. Đáng tiếc, cậu ta đã hủy hoại tất cả.

Đặc tội với đạo diễn Trương, đắc tội với Trình Thư Tầm, ít nhất là trong vòng điện ảnh này, cậu ta sẽ không lăn lộn nổi.

Trong giới giải trí này, không cần thận lời ăn tiếng nói của mình chính là đã mắc lỗi lớn nhất rồi.

Hôm nay gây ra chuyện này, fans Trình Thư Tầm sẽ không bỏ qua cho Tạ Tống, người đại diện của anh cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Tạ Tống phát hỏa một lần, liền đem tiền đồ của mình phá hỏng. Có thể thanh minh thì như thế nào, bọn họ chỉ có thể đem chuyện này áp xuống, trừ bỏ fans của Tạ Tống, ai sẽ tin tưởng lý do này.

“Không còn việc gì, cậu đi ra ngoài đi.”

Từ đầu đến cuối, Đường Khê không nói một câu nặng lời, lại làm Tạ Tổng nản lòng thoái chí. Cậu ta biết, con đường minh tinh của mình đã bị hủy hoại một nửa.

Cậu ta biết, Đường Khê có bao nhiêu bản lĩnh. Nếu không nghe cô, cậu ta liền hoàn toàn xong rồi. Cho nên, Tạ Tống đứng dậy nhưng vẫn không quên nói thêm câu: “Cảm ơn chị”

Lúc Tạ Tống ra khỏi cửa, liền đυ.ng mặt Sầm Hoan.

Sầm Hoan thực sự xinh đẹp, khi cô ấy không cười thì vẻ đẹp ấy chứa đầy tính công kích. Sầm Hoan hạ tay xuống, biểu tình vô cảm lướt qua. Như là cái gì đều không có, lại như không tiếng động chửi rủa.

Ngu xuẩn.

Ở trong cái võng này, ngu xuẩn là không thể nào đi lên.

—---------------------------------------------------------------------------------------------

Tiếng đập cửa vang lên, không nhẹ không nặng kêu hai tiếng.

“Tiến vào.”

Đường Khê đẩy cửa vào, Diệp Khuynh Nghiên đang đứng ở cửa sổ sát đất.

Diệp Khuynh Nghiên năm nay 30 tuổi, tướng mạo anh tuấn, nho nhã ôn hòa, tính tình cũng rất tốt. Anh ta trước đây là phó chủ tịch của Thịnh Đường, lúc Thịnh Đường sắp phá sản, chủ tịch công ty đem Thịnh Đường bán giá thấp cho Diệp Khuynh Nghiên. Anh ta không có xuất thân hiển hách, cũng không phải là cái gì nhân tài trong giới thương nghiệp, anh ta có một thân phận quan trọng khác, là giảng viên vật lý của trường đại học hàng đầu.

Lúc Đường Khê mới biết cũng thật sự khϊếp sợ, chủ tịch công ty giải trí cùng với giảng viên trường đại học, hai thân phận này, một chút liên quan đều không có.

Cô từng hỏi qua Diệp Khuynh Nghiên, vì cái gì muốn mua lại Thịnh Đường, anh ta cười nói, “Em gái tôi trước đây có tâm nguyện muốn mở công ty giải trí, nuôi thật nhiều tiểu thịt tươi, như vậy mỗi ngày em ấy có thể ngắm thỏa thích. Nhưng đáng tiếc, em ấy lại bị bệnh mà sớm qua đời. Tôi nghĩ làm như vậy sẽ thỏa mãn tâm nguyện của em ấy.”

Xác thật, tuy trụ cột của Thịnh Đường là Sầm Hoan nhưng Thịnh Đường lại dưỡng ra rất nhiều tiểu diễn viên, chỉ toàn là tiểu thịt tươi, bất quá bọn họ không nổi mà thôi.

Muốn hỏi Diệp Khuynh Nghiên vì cái gì có tiền mua công ty, anh ta nói có bạn là thiên tài cổ phiếu, Diệp Khuynh Nghiên đi theo anh ta, liền thu được bộn tiền.

Hai người tuy là cấp trên cấp dưới, kỳ thật quan hệ rất tốt.

Đường Khê tiến vào, tìm vị trí ngồi xuống, cũng không khách khí, trực tiếp nói chuyện của Tạ Tống.

“Cô xử lý tốt, tôi thật sự không có ý kiến, chỉ là Tạ Tống, cô tính toán làm gì tiếp theo bây giờ?”

Diệp Khuynh Nghiên rất hiểu Đường Khê, nghệ sĩ mà cô dẫn không ai là không nổi tiếng, hiển nhiên, giá trị của Tạ Tống không phát huy sai biệt lắm.

Đường Khê nói rõ ràng, “Quay xong bộ 《 trong núi sáng sớm 》, nhìn xem có thể tiếp tục nổi hay không, nếu có thì liền cho cậu ta ít tài nguyên, không có thì không cần uổng phí sức lực.”

Chính là đóng băng.

Đường Khê vẫn luôn cảm thấy, chính mình mấy năm nay mình thật sự trở nên máu lạnh, ở thời điểm xử lý vấn đề, nói đóng băng liền đóng băng, mắt cũng không chớp một cái, rất vô tình.

Nhưng là, công việc của cô yêu cầu loại vô tình này.

Nghe Đường Khê trả lời, ở trong lòng Diệp Khuynh Nghiên có dự kiến.

“Tôi nghe nói, có công ty khác muốn đào Tạ Tống.”

“Đúng rồi, nhưng sự việc này xảy ra, những người đó phỏng chừng cũng hết tâm tư.”

“Đã biết.”



“Đúng rồi Đường Khê.” Diệp Khuynh Nghiên lần thứ hai mở miệng, anh ta mang kính, đáy mắt nhu hòa ý cười, “Buổi tối này có rảnh cùng nhau ăn cơm không?”

Đường Khê xin lỗi, “Đêm nay tôi cùng ba mẹ và em họ đã hẹn ăn cơm, ngại quá, thật xin lỗi.”

“Không có việc gì.”

Cũng không phải cô từ chối lấy lệ, Đường Khê thật sự cùng bọn họ ăn cơm. Chú hai của cô thăng chức, mời đại gia đình cùng nhau đi ăn cơm.

Đường Khê bận rộn một ngày, mới vừa xử lý xong công việc, lại vội vàng chạy đến nhà hàng, thần khí không tốt lắm.

Nhưng mấy người họ hàng lại nói: “ Ai nha! Đường Khê như thế nào sắc mặt lại kém như vậy, là phụ nữ nên chú ý đến bản thân một chút, sếp của con có phải ép con tăng ca đến bây giờ.”

Thím hai là người Hải Thành, nói chuyện có chút nhão.

“Không có đâu thím, sếp không ép con tăng ca, hôm nay việc tương đối nhiều mà thôi, chúc mừng chú hai thăng chức.”

Đường Khê đến chỗ cha mẹ bên kia ngồi xuống, Chu Giai Hào vẫn luôn hướng tới cô làm mặt quỷ. Đường Khê không hiểu, sau đó Chu Giai Hòa lén nhắn wechat cho cô.

Chu Giai Hào: [ Chị không tới sớm, vợ chồng chú hai còn có cô ba bọn họ đang thảo luận vấn đề hôn nhân của đám nhỏ. ]

Chu Giai Hào: [ Chị là đối tượng được quan tâm nhiều nhất, thím hai định giới thiệu người cho chị đi xem mắt, dì và dượng đều dao động với đề nghị này.]

Chu Giai Hào: [ Chị tự cầu phúc cho bản thân đi. ]

Cài gì dị a!!!!???

Đường Khê ngẩng đầu nhìn xung quanh, một bàn lớn các anh, chị, em khác kết hôn kết hôn, yêu đương yêu đương. Chỉ có mình cô cùng em trai họ là không có tin tức gì.

Em trai họ năm nay mười tám tuổi…….

Đường Khê kéo kéo khóe môi, nháy mắt muốn thoát khỏi bàn tiệc.Nhưng vận khí cô không tốt, chú hai bắt đầu điểm danh

“Đường Đường, cháu năm nay 27 tuổi đi, định tính toán khi nào kết hôn a?” Chú hai hỏi vẫn tính là ôn hòa, chỉ hỏi vấn đề này thôi, cũng không nói cái gì khác.

Đường Khê cười gượng hai tiếng, “Cháu vẫn chưa nghĩ đến, công việc còn bận.”

“Công việc bận cũng phải chiếu cố bản thân a, thành gia lập nghiệp, cháu sự nghiệp thành công, về sau tìm thấy người thương cháu có thể lấy làm chồng, nhanh chóng sinh con.” Thím hai nói một tràng.

“Đường Đường nhà chúng ta ưu tú như vậy, như thế nào không ai theo đuổi? Đứa nhỏ này đến bây giờ vẫn chưa nói chuyện yêu đương.”

Theo thím hai thấy, Đường Khê ôn nhu thẹn thùng, khẳng định sẽ không chủ động theo đuổi người ta, thím hai tự động quy rằng, đến bây giờ Đường Khê không yêu đương là do không chủ động theo đuổi.

Cả một bàn người ngồi đây, trừ bỏ Chu Giai Hào, không ai biết cô là không yêu đương nhưng cô đã kết hôn qua rồi nha.

Sau đó bọn họ lại nói nhưng Đường Khê cũng ứng phó cho qua, cha mẹ Đường vẫn luôn không nói gì, ngẫu nhiên nói vài câu cũng là hỏi về công việc với sức khỏe của Đường Khê.

Thẳng đến khi về nhà, bốn người đi trong tiểu khu, đèn đường rất sáng trên mặt đất bóng của bọn họ bị kéo rất dài. Đường Khê kéo tay của mẹ, cảm giác tay của mình bị đẩy xuống.

Mẹ Đường là người hiền lành, cả đời không nổi giận với ai, đối với việc dạy con cái cũng rất quan tâm, nhưng không cưỡng cầu cái gì.

“Kỳ thật mẹ cảm thấy, chú thím hai của con nói rất có đạo lý.” Mẹ Đường nhìn Đường Khê, trong giọng nói không khỏi mang lên vài phần chán chường.

“Sức khỏe mẹ và ba con cũng không được tốt lắm, thừa dịp bây giờ còn có chút sức lực, giúp con xem người nào thành thục trầm ổn có thể đem con chiếu cố tốt, chúng ta liền an tâm.”

Bọn họ cũng không ham cái gì mà gia thế, tướng mạo, bằng cấp này nọ. Chỉ cần đối xử tốt với con gái, bọn họ liền vừa lòng.

Dứt lời, mẹ Đường lại hỏi: “Mẹ thấy mỗi ngày còn đều tiếp xúc với nhiều người, con không có thích ai sao?”

Đường Khê cười trì trệ.

Thích, đương nhiên từng có. Thích rất nhiều năm, cũng từng cho rằng tu thành chính quả.

Yêu thầm quá lâu, Đường Khê cảm thấy còn có cơ hội cùng Trình Thư Tầm thổ lộ. Kết quả thời điểm cấp ba, Trình Thư Tầm dọn đi, anh cùng bà nội của mình về lại Hải Thành. Yên lặng mà đi, trừ bỏ hành lý cũng không mang theo cái gì.

Đường Khê mới đầu không biết, cô luôn ở nấn ná thật lâu ở thang máy, hy vọng có thể gặp anh. Mặc kệ cô chờ đợi thế nào cũng chưa từng gặp lại. Vẫn là ở trường gặp phải Phương Vũ Hán, anh ta nói cho cô biết Trình Thư Tầm đã đi rồi.

Trong nháy mắt kia, cảm giác mất mát đánh úp Đường Khê, cô thậm chí muốn khóc. Cô không nói cho ai biết mình thích anh đã lâu. Tình cảm thiếu nữ cứ như vậy bị bóp chết trong nôi.

Trình Thư Tầm rời đi, tựa hồ không có gì thay đổi, chính là khi đó Đường Khê không còn vui vẻ nữa. Cô sẽ không tổn hao tâm tư che dấu vết trang điểm của mình, không đem tóc đuôi ngựa cột cao trong đẹp mắt, không đem đồng phục trường xắn lên lộ mắt cá chân mảnh khảnh, cũng sẽ không cuối tuần mặc váy đẹp đi lên đi xuống thang máy.

Cái gì đều sẽ không.

Đường Khê lại trở thành đứa con ngoan ngoãn, nghiêm túc học hành, là học sinh ba tốt.

Cô cho rằng tình yêu thầm này sẽ nhạt dần, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn gặp lại.

Ở trên TV thấy anh, ở di động thấy tin tức của anh. Cô biết anh trở thành đại minh tinh, có rất nhiều người con gái khác thích anh. Chính là, các cô gái ấy cùng cô không giống nhau, các cô ấy thích đại minh tinh Trình Thư Tầm, còn cô thích chính là anh trai lầu trên mà cô thường gặp lúc còn đi học.

Sau tất cả, mọi người đang mắng mỏ anh, Đường Khê cảm thấy anh cần người làm bạn, nên cô đi tìm anh.

Ở dưới gốc cây hoa đào, cô liếc mắt liền nhận ra người con trai đang ngồi xổm kia.

Biết anh trải qua những gì, Đường Khê ở thời điểm đó sinh ra dũng khí, cô chạy tới, cũng ngồi xổm bên cạnh anh, nói: “Mặc kệ đã xảy ra cái gì, em ở bên cạnh anh.”