Chương 23: Gặp Người Nhà

Đường Khê vốn dĩ đối với việc Trình Thư Tầm cung đến đã nhận mệnh, tới liền tới, cùng lắm thêm đôi đũa, ai ngờ đến giữa trưa, chú thím hai cũng đến, còn dẫn theo em họ, hiện tại tụ tập ở nhà cô, nhìn thấy có chút đau đầu.

Chú thím hai thấy Trình Thư Tầm thì ngẩn cả người, “Này, đây là ….” Bọn họ nhìn về phía ba mẹ Đường.

“Con biết, con biết, là Trình Thư Tầm.” Em họ cô lập tức phấn chấn. Em họ cô lớn lên ở Kinh Thành, trong nhà lại có người thân làm người đại diện, từ nhỏ cũng đã gặp qua không ít minh tinh, nhưng

thấy minh tinh nổi tiếng như Trình Thư Tầm, vẫn nhất thời kích động.

Mẹ Đường cười cười giải thích: “Tiểu Trình sống ở tầng dưới, cùng Đường Đường có quen biết, nên kêu cậu ấy lên ăn cơm, nào biết hôm nay chú thím cũng tới.”

Không nói rõ ràng, nhưng mọi người đều hiểu, nhìn về phía Trình Thư Tầm ánh mắt thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Em họ tuổi trẻ, ồn ào đến lợi hại, cậu ấy là người đầu tiên mở miệng, “Nói không chừng là anh rể tương lai a!”

Âm cuối chợt hét lên, nguyên nhân là do bị Đường Khê đạp chân.

“Như thế nào lại đạp em.’’ Cậu ấy nhỏ giọng lầm bầm.

Chị họ mấy năm nay đổi tính, một chút cũng không có ôn nhu, đá cậu thành thói quen, cậu cũng không cảm thấy gì.

Mấy vị trưởng bối đang ở bên kia nói chuyện, Chu Giai Hào một phen túm người em họ này chạy đi, để lại không gian cho Trình Thư Tầm cùng Đường Khê.

Cuộc gọi ngày hôm qua đã khiến mối quan hệ của hai người có chút lúng túng. Đường Khê cúi đầu lướt weibo, Trình Thư Tầm ngồi cạnh cô, trầm mặc một lát, tìm đề tài nói.

“Phỏng chừng về sau Hà Dương sẽ không tới làm phiền em nữa?”

Có ý gì?

Đường Khê ngước mắt nhìn anh.

“Hôm qua anh cùng Trần Dịch ngồi ở quán cà phê đối diện công ty em, thấy hắn ta vẫn ở chỗ kia, anh nhờ Trần Dịch đi qua nói giúp em hai câu.”

Trực giác của Đường Khê cho biết đây cũng không phải là lời tốt đẹp gì.

“Anh không phải nói cho hắn ta, em cùng anh đã kết hôn đi.”

Trình Thư Tầm thấp giọng cười một cái, ở phương diện này, hai người bọn họ vẫn luôn ăn ý.

“Không khác lắm, Trần Dịch nói với hắn, em sau ăn tết sẽ cùng anh đi lãnh chứng.”

Thật là cảm ơn cả nhà anh.

Đường Khê xoa xoa chân mày, cô đã từng nghĩ sẽ dùng đến cớ này, nhưng lại nghĩ đến nếu Hà Dương biết cô không kết hôn lại quấn lấy làm phiền cô hơn nữa thì cả người đều không tốt.

“Đúng là giúp em việc lớn a.” Đường Khê vô lực nói.

Như thế nào lại không vui? Trình Thư Tầm hiện lên nghi hoặc, giúp cô thoát khỏi vận đào hoa, không phải tốt sao?

Anh khẳng định, Hà Dương không phải là mẫu người mà Đường Khê yêu thích.

Có trách thì trách Trình Thư Tầm không biết Hà Dương có bao nhiêu cố chấp. Nếu Hà Dương biết chân tướng, chỉ sợ vi phạm pháp luật nếu không hắn sẽ kéo Đường Khê đến Cục Dân Chính mất.

Mọi người lục tục ngồi vào bàn ăn, Đường Khê vốn dĩ ngồi cùng Chu Giai Hào nhưng thím hai đem Trình Thư Tầm đẩy qua, kéo Chu Giai Hào qua bên kia, còn làm mặt quỷ, chỉ kém một chút nói toẹt ra: vợ chồng người ta ngồi cạnh nhau con chen dô làm gì.

“Cái kia, tiểu Trình, trong nhà con làm gì?”

“Trong nhà có mở công ty ở Hải Thành ạ.”

Thím hai mắt sáng rực lên, này đồng nghĩa với việc gia đình có điều kiện tốt, về sau Đường Khê sẽ không khổ.

“Vậy con là con một sao?”

“Trên con còn có hai anh, một em gái và một em trai.” Chỉ là hai anh trai cùng cha khác mẹ, em gái em trai là cùng mẹ khác cha mà thôi.

Nhiều con như vậy? Thím hai nghi hoặc một hồi, chợt cảm thấy vừa lòng. Ở giữa cũng tốt a, không bị giục sinh cũng không có nhiều chuyện phiền toái, tài sản cũng đủ phân.

“Cọn học đại học ở Kinh Thành sao?”



“Vâng, Học viện điện ảnh.”

Học hành cũng tốt, đây là trường dạy diễn xuất tốt nhất cả nước a.

Đem người từ đầu đến chân đánh giá một phen, ôn nhu lễ độ, gia thế bằng cấp đều không tồi, cũng không có thói quen xấu, lại còn ở dưới lầu rất dễ lui tới.

Thím hai hơi hơi gật đầu, chính là cháu rể tốt.

Thím hai cười hiền từ, hỏi: “Các cháu tính khi nào kết hôn a?”

“Khụ khụ khụ!” Đường Khê lập tức đã bị sặc, kịch liệt ho khan không ngừng, mặt mày đều đỏ.

Chu Giai Hào cùng Trình Thư Tầm giúp cô thuận khí.

“Thím hai nói cái gì vậy, không có kết hôn a!” Đường Khê thật vất vả, vội vàng nói.

Thím hai: “Lớn như vậy còn thẹn thùng gì nha?”

Khó trách trước đây tiểu Trương ưu tú như vậy đều chướng mắt, tiểu Trình lớn lên xác thật đẹp trai, con gái mười mấy hai mươi đều thích như vậy.

Đường Khê thấy cùng thím hai nói không thông, ba mẹ Đường cười cười, cũng không giải thích phụ.

Trước đây coi mắt nhiều lần như vậy, cô đều bài xích lợi hại, lúc này thấy có hy vọng, đương nhiên phải hảo hảo phát triển.

Đường Khê thấy mọi người như vậy, cảm thấy bất lực sâu sắc, cô vội nhìn về phía Trình Thư Tầm. Anh rốt cuộc là như thế nào mà người nhà cô ai cũng giúp anh nói chuyện.

Trình Thư Tầm chớp chớp mắt nhìn cô, làm biểu cảm vô tội.

Đại khái, anh lớn lên đẹp trai?

—--------------------------------------------------------------------------------------------

Kỳ thật trong nhà xem cô Đường Khê cùng Trình Thư Tầm đang tìm hiểu cũng có chỗ tốt, ít nhất Đường Khê không phải tiếp tục đi xem mắt, ở trên bàn cơm không còn là đối tượng được quan tâm nhất.

Duy chỉ có một việc tương đối thái quá chính là thím hai nói cho mọi người rằng cô sắp kết hôn. Cô dì chú bác tinh thông phong thủy còn chọn giúp Đường Khê ngày lành

Mỗi lần như vậy Đường Khê không biết phải giải thích thế nào. Đã vậy Chu Giai Hào còn tự giác làm người truyền tin giữa cô và Trình Thư Tầm.

“Chị, thần tượng của em hôm nay sẽ cùng dượng đi đánh cờ, anh ấy hỏi chị có muốn đi cùng hay không?”

“Anh, chị của em hôm nay tăng ca, sẽ không ở chung cư Hành Thủy bên này.”

“Chị, hôm nay cậu lại đây, hỏi khi nào hai người đi lãnh chứng.”

“Anh, chị của em…..”

Loại liên hệ kỳ lạ thế này cứ như vậy mà ra đời.

Giữa tháng, Đường Khê nhận được một cuộc gọi, là từ mẹ của Trình Thư Tầm gọi.

Không phải là màn quen thuộc của phim truyền hình, lấy tiền đuổi người, nói cái gì người không xứng với con của ta, vân vân,.....

Lục nữ sĩ thập phần ôn nhu hòa khí, chỉ là bà đến Kinh Thành công tác, muốn tìm cuộc sống sinh hoạt của con trai, thuận tiện đi gặp con dâu tương lai, hoặc là nói con dâu trước.

Ba năm trước bà mới biết hai người từng có một đoạn hôn nhân ngắn ngủi.

Trình gia tình huống có chút phức tạp.

Trình tiên sinh cùng Lục nữ sinh là kết hôn thương nghiệp, sau khi kết hôn cũng không lo bồi dưỡng tình cảm, bọn họ đã sớm thỏa thuận quá, ai lo phận nấy, có thể tùy ý lăn lộn, nhưng trên danh nghĩa vẫn làm vợ chồng.

Trình tiên sinh trước khi cưới cũng có hồng nhan bên ngoài, còn sinh được một cặp song sinh, sau khi kết hôn thì cùng Lục nữ sĩ có Trình Thư Tầm, nhưng vẫn như cũ qua lại với vị hồng nhan kia.

Lục nữ sĩ cũng không phải là người nhẫn nhịn, Trình tiên sinh bên ngoài có con, bà liền cũng lăn lộn ra hai đứa. Cho nên, Trình Thư Tầm có hai anh trai cùng em gái và em trai.

Nhưng kỳ lạ là, anh em bọn họ không có xuất hiện tình tiết tranh giành tài sản đến đầu rơi máu chảy. Thậm chí bọn họ còn khá hòa hợp, ngày lễ ngày tết gửi tin nhắn chúc mừng, còn có thể cùng nhau đi du lịch bên ngoài.



Gia đình kỳ diệu như vậy, Đường Khê lần đầu tiên nghe kể cũng cảm thấy khϊếp sợ.

Đại khái do trời sinh máu lạnh, người Trình gia đối với huyết thống này rất đạm mạc, năm đó Trình tiên sinh cùng Lục nữ sĩ vì chơi vui vẻ đã ném Trình Thư Tầm cho ông bà nội. Sau này Trình Thư Tầm nhất định muốn vào giới giải trí, không màng mặt mũi gia tộc, đem bọn họ chọc tức, ba mẹ anh thả lời về sau mặc kệ chuyện gì xảy ra đều sẽ không quan tâm.

Bao gồm việc Trình Thư Tầm bị bôi đen năm đó.

Có lẽ người già đi rồi, đối với con cái có chút xem trọng, mấy năm nay ba mẹ Trình Thư Tầm có chút quan tâm đến anh, đem tài sản chia ra, cũng quan tâm đến đời sống tình cảm của Trình Thư Tầm.

Đường Khê gặp Lục nữ sĩ ở tiệm cơm Nhật.

“Bác thời con trẻ từng đi du học ở Nhật Bản, tương đối thích món ăn nơi đó, cũng không biết có hợp khẩu vị của con không?” Lục nữ sĩ vẻ ngoài phi thường xinh đẹp, khó có ai sánh bằng. Mặt trái xoan, mắt phượng, tuy đã có tuổi nhưng nhìn vẫn còn trẻ, quan trọng hơn là khí chất dịu dàng trang nhã, bề ngoài bà ấy hiền lành trang nhã hoàn toàn nhìn không ra là người có con riêng bên ngoài.

Đường Khê nhẹ nhàng đáp: “Con không kén chọn.”

“Bác hôm nay tìm con, là có chuyện gì sao?”

Lục nữ sĩ cười nói: “Là thế này, qua năm Trình Thư Tầm liền hai mươi chín tuổi, trong nhà anh chị em đều đã lập gia đình, bác cùng bác Trình Thư Tầm nó có chút sốt ruột, cho nên liền nghĩ tới đây xem, Đường Khê, bác biết trước đây cháu và Trình Thư Tầm ở bên nhau, bác thấy nó vẫn thích cháu như cũ, bác muốn hỏi một chút, cháu đối với nó còn cảm giác?”

Cảm giác gì, cô cũng không thể nói rõ, giống như không bài xích, nhưng cũng không thể tiếp thu nổi.

Cô nói: “ Cháu cũng không biết.”

Lục nữ sĩ ánh mắt thật sâu, bà ấy xoay chuyển mắt, từ trong túi lấy ra một tập văn kiện.

“Bác phải lập tức đi Nhật cùng bạn trai và con gái, ba Trình Thư Tầm cũng chuẩn bị mang bạn gái ông ấy đi du lịch Châu Âu, đại khái thời gian dài sắp tới cũng không ở trong nước, mà Trình Thư Tầm năm nay cũng 29 tuổi, nghĩ kỹ lại thì nó cũng rất vô dụng.” Lục nữ sĩ nói xấu con trai một cách rất nghiêm túc.

“Bác không biết hai đứa tương lai sẽ ra sao, nhưng bác cảm thấy, con là một đứa bé ngoan, vô luận là gia thế hay bằng cấp hay năng lực đều tốt, nhất là tướng mạo vô cùng xinh đẹp, bác cùng ba Trình Thư Tầm, ông bà đều thật sự vừa lòng, cho nên, chúng ta thấy rất vui nếu con trở thành con dâu của chúng ta.”

Bà đem tập văn kiện đưa trước mặt Đường Khê.

“Nơi này là hộ khẩu của chúng ta, cổ phần chuyển nhượng, còn có giấy tờ hai căn biệt thự ở Kinh Thành.”

“Tuy rằng bác biết, nếu như hai đứa kết hôn, Thư Tầm sẽ không để con thiếu thứ gì, bác nghĩ lúc chúng ta không có ở đây, không cho con quà ra mắt được, 5% cổ phần của Nghi Nam không tính là nhiều, đây là quà cưới thường lệ cho con dâu, con cứ an tâm nhận lấy.”

Đường Khê khóe môi giật giật, ánh mắt mê mang.

Bác ấy đang nói cái gì, cô đáp ứng sẽ kết hôn với Trình Thư Tầm sao, sao Lục nữ sĩ hoàn toàn đem cô thành con dâu rồi.

Còn có 5% cổ phần Nghi Nam, bác ấy có biết một năm Nghi Nam lời bao nhiêu không, này sợ là đem con trai bán thốc bán tháo đi.

“Con…..”

“Bác biết con muốn nói cái gì, bất quá,” Lục nữ sĩ biểu tình giảo hoạt, “Mấy cái này không cho con, thì không biết phải cho ai, chính con tự cầm lấy, muốn đưa Thư Tầm thì con tự mình đưa, chúng ta không nói gì cả.”

“Nói lâu như vậy cũng mệt rồi, ăn cái gì đi.”

Gặp nhân vật lợi hại như vậy, Đường Khê có chút bất lực, không thể phản bác lại.

Cuối cùng Đường Khê vẫn đem vật kia cầm lấy, bởi vì Lục nữ sĩ thật sự vội vàng, căn bản không cho cô cơ hội khoái thác.

Đường Khê tính toán sẽ đưa nó cho Trình Thư Tầm. Nhưng Lục nữ sĩ lại đi trước một bước, trực tiếp gọi điện cho Trình Thư Tầm.

“Đồ mẹ đã giao cho con bé, con bé có nhận hay không phải dựa vào bản lĩnh của con rồi.”

Bên kia trầm mặc một hồi, “Cảm ơn mẹ.”

Lục nữ sĩ hơi giật mình, thật lâu rồi chưa nghe Trình Thư Tầm gọi mình là mẹ. Đứa con trai này vì cưới vợ mới nhớ tới mẹ. Bất quá, cũng là do bọn họ thua thiệt đứa con trai này trước.

“Đó là một đứa bé ngoan, là một cô nàng đàng hoàng, con cùng con bé ở bên nhau, mẹ thực yên tâm, thời tiết lạnh rồi, nhớ chăm sóc tốt bản thân, có chuyện gì không giải quyết được thì gọi cho mẹ và ba con, hoặc gọi anh trai con, biết không?”

“Đã biết.”

“Thư Tầm, con cố gắng chút đi, con đã ba mươi còn chưa kết hôn, con gái thứ hai của em gái con cũng đã sắp mở miệng gọi con là cậu rồi đó.”

“...............”

Nào có khoa trương như vậy.