Chương 22: Bị Bệnh

Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới, đại khái là cuộc sống gần đây của Đường Khê dùng từ thảm để miêu tả.

Hà Dương đối với cô cố chấp đến mức làm người khác tức sôi máu, mới nghe được tin tức hắn sẽ đến cầu hôn, không đến hai ngày hắn ta công khai đứng dưới Thịnh Đường chờ cô, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ, từ siêu xe bước xuống, liền hấp dẫn không ít người xung quanh.

Đường Khê từ văn phòng xuống nhìn thấy cảnh này hận không thể xông lên cho hắn ta một đá.

“Người này đối với chị một mảnh si tình, nếu không chị đồng ý thử đi?” Sầm Hoan đang ngồi ở văn phòng cô, ngại chuyện chưa đủ lớn, mặt mày tươi cười trêu chọc cô.

“Em đến bản thân mình còn chưa lo xong, còn có công phu quản chị?” Bị Đường Khênói trúng nỗi đau, quả nhiên Sầm Hoan thay đổi sắc mặt.

Cô ấy biểu môi, “Vậy chị tính toán sao, vị Hà công tử này sợ không thấy người liền không đi.”

“Chị ngủ ở công ty.” Đường Khê nhắm mắt, người này không thể để cho hắn một chút tia hy vọng nào.

Màn đêm buông xuống, văn phòng Đường Khê vẫn sáng đèn như cũ, có mấy hợp đồng đang cần cô xem, Khương San ở lại cùng tăng ca với cô, cô ấy đã uống mấy ly cà phê đen, ngồi ở bàn làm việc vẫn luôn nhấp nhổm. Khương San do dự mãi, nhỏ giọng nói: “Khê tỷ, vị kia, vẫn còn ở bên ngoài.”

“Cứ để cho hắn chờ, thời gian không còn sớm, em đi về nhà nghỉ ngơi đi.”

Khương San có chút ngượng ngùng, mỗi lần cấp trên vẫn còn tăng ca, mình lại đi về sớm, không quá thích hợp.

Nhìn ra khó xử của cô ấy, Đường Khê cười cười, nói: “Chị không phải là nhà tư bản độc ác, thời gian tan làm đã qua lâu rồi, em nên làm gì thì làm đi, tiền lương tăng ca hôm nay đều tính, mau về nhà đi.”

Công ty chỉ còn có hai, ba người.

Hà Dương nhìn đèn văn phòng Thịnh Đường chậm rãi tắt, chỉ còn vài phòng sáng đèn. Hắn đợi cả một ngày nhưng không gặp được người. Hắn thở dài, không biết vì sao Đường Khê không muốn gặp mình, rõ ràng là cô ấy thích mình, cần gì rụt rè như vậy.

Bên này Hà Dương còn đang nghĩ, cách đó không xa có người kêu hắn.

“Hà tổng?”

Hà Dương ngẩng đầu, là Trần Dịch.

“Trần tổng, sao ngài lại ở đây?”

Trên người Trần Dịch có mùi rượu, đuôi mắt hơi hồng, nói chuyện cũng tùy ý hơn một xíu: “Này không phải Thịnh Đường sao,tiện đường đi qua đây, thấy chỗ này sáng đèn, ngài đây là,” Trần Dịch hạ giọng, lại nói: “Lại tới đây thổ lộ với Đường tổng a?”

Hà Dương cười khổ: “Không biết đã chọc giận gì cô ấy, tôi đã một ngày không gặp được người.”

Dựa vào ngươi, ngươi cứ tiếp tục ở đó bổ não đi.

Trần Dịch ngoài cười nhưng trong không cười.

Trần Dịch sát vào Hà Dương, nói nhỏ: “Này, tôi có lời muốn nói, Đường tổng, hình như đã có vị hôn phu.”

Hà Dương thiếu chút nữa phun một ngụm máu.

“Ngài nói cái gì?!!”

“Lần trước thời điểm cùng nhau ăn cơm, tôi có nghe Đường tổng nói qua, trưởng bối hai nhà đều đã gặp mặt, hai bên đều rất vừa lòng, muốn năm sau cả hai đi lĩnh chứng.”

Hà Dương nghe xong trong đầu vang lên một tiếng ầm, trời đất muốn sập xuống.

Cho nên những gì cô nói trong wechat đều là sự thật?

Nữ thần muốn kết hôn.

Cô ấy không yêu mình.

Mình thật sự muốn khóc.

Hà Dương hồn bay phách lạc, không chú để ý đến Trần Dịch, xoay người lên xe.

Có tài xế ở đây, hẳn là không có việc gì đâu.

Trần Dịch nhìn biển hoa hồng kìa, chậc một tiếng, sau đó xoay người liếc nhìn hướng nào đó.

Người đàn ông ngồi ở quán cà phê đối diện, trong lòng họ đều hiểu rõ, không nói gì chỉ cười cười.

Trình Thư Tầm cảm thấy cả người mình đều thoải mái. Anh còn chưa ra tay, người nọ ở đây mà mộng tưởng.

Tình địch đã được giải quyết.

Tâm tình hôm nay rất tốt, Trình Thư Tầm lấy điện thoại nhắn cho Đường Khê một tin.



Trình Thư Tầm: [ Cô kêu anh ngày mai lên lầu ăn cơm ]

Đường Khê nghe tiếng dị động vang, nhìn thấy tin nhắn, hái mí mắt hung hăng giật giật vài cái.

Cô đang chuẩn bị cho mấy báo cáo thì màn hình lại nhảy ra hai tin nhắn mới.

Trình Thư Tầm: [ Anh đã đồng ý rồi ]

Mẹ: [ Ngày mai trở về ăn cơm ]

Liền không cho cô quyền được từ chối.

Đường Khê xoa xoa eo, cô thực sự không hiểu, ba mẹ mình sao lại thích Trình Thư Tầm như vậy, cứ như sợ cô sẽ cô độc hết quãng đời còn lại sao?

Mẹ cô đã mở miệng, sao cô có thể cự tuyệt.

Đường Khê: [ Con biết rồi. ]

Cô lại nhận số điện thoại của Trình Thư Tầm.

“Ngày mai anh có thể tìm cớ gì không qua được không?”

“Không thể.”

Đường Khê cắn răng: “Anh rốt cuộc muốn làm gì nha?!”

Bên kia tạm dừng ba bốn giây.

Đường Khê đầu tiên là nghe được một trận cười to, thanh âm réo rắt, lanh lảnh, lần nữa mở miệng, ngữ khí lại lưu luyến triền miên.

“Em thông minh như vậy, không thể đoán ra được sao?”

“Anh làm nhiều chuyện như vậy, chính là muốn cùng em tái hôn a.”

“Bằng không em cho anh đang làm việc gì?”

Tìm nhiều người tới giúp đỡ, suốt ngày diễn kịch, còn phải chèn ép tình địch khắp nơi.

Bên kia hình như anh còn nói gì đó, Đường Khê nghe không rõ lắm, bên tai cô chỉ còn mấy chữ, anh nói muốn tái hôn.

Tái hôn sao, kết hôn rồi ly hôn, mới có thể tái hôn.

Lúc ấy, bọn họ tình cảm thật tốt, ân ái triền miên, yêu đương cuồng nhiệt, làm gì có cãi nhau. Đặc biệt lúc ấy còn trẻ, nhất thời xúc động đi lãnh chứng, sau này có chút mâu thuẫn là việc không tránh khỏi.

Trong lúc yêu, Đường Khê có ít việc không chịu nói ra vùi chôn trong lòng, dần dần tích tụ thành hạt giống. Trình Thư Tầm cũng có những áp lực trong công việc, không có khả năng lúc nào cũng chiếu cố cảm xúc của Đường Khê.

Mới đầu cả hai đều là chịu đựng, không ai mở miệng, nhưng đều nhớ kỹ, sau này bùng lên, phá lệ rất lợi hại.

Khi đó, sự nghiệp Trình Thư Tầm xuống dốc không phanh, đem chính mình tự giam lại, cái gì cũng không muốn làm, ngủ cũng không được an ổn. Anh tuy không mở miệng nói ra, nhưng cô biết, anh một chút đều không muốn như vậy, anh thích đóng phim, anh muốn được tỏa sáng trên sân khấu kia.

Cô khi ấy nhờ Tần Khi và Chu Việt hỗ trợ, chính mình ra bên ngoài xã giao, quen thêm được rất nhiều người.

Đường Khê xinh đẹp lại trẻ tuổi, người coi trọng cô không ít, khó tránh khỏi muốn chiếm được tiện nghi. Lúc ban đầu, cô rất muốn khóc, nhưng sau này học được cách ứng phó, nếu không được thì trực tiếp chạy lấy người. Sau này có thể trở thành người đại diện kim bài cũng là nhờ kinh nghiệm mấy năm đó tích cóp được.

Đường Khê về nhà mỗi ngày một trễ hơn, quên nhắn Trình Thư Tầm một tin nhắn, anh ngồi trong phòng khách, nhìn bàn đồ ăn đã nguội lạnh, sắc trời cũng đã tối.

Chung cư im ắng, thanh âm TV cũng không thể nào xua đuổi sự cô độc cùng tĩnh lặng này.

Thời điểm Đường Khê mệt mỏi trở về, anh chỉ ngồi yên lặng ở đó, bên cạnh là ấm trà, im ắng, không có bất cứ âm thanh nào.

“Thật xin lỗi, em về quá muộn.” Đường Khê vẫn sẽ luôn cùng anh xin lỗi, Trình Thư Tầm chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Đi nghỉ sớm một chút.”

Rùng mình, họ quên là không biết từ khi nào, hai người không có nói chuyện nữa, Đường Khê đi sớm về trễ, Trình Thư Tầm luôn không muốn đi ra thế giới cô độc của mình.

Cuối cùng, Đường Khê lấy về một bản hợp đồng.

Cô uống rượu đến xuất huyết dạ dày, cười với người khác đến rút gân, cầu nhiều người như vậy, gian khổ như vậy mới lấy về. Rất muốn cầm cho Trình Thư Tầm xem, có khả năng giúp anh thoát khỏi sự xem nhẹ của vòng điện ảnh, hợp đồng ở chỗ này, anh nhất định một lần nữa trở lại vòng hào quang kia.

Thực đáng tiếc, nghênh đón cô không phải là sự vui sướиɠ của Trình Thư Tầm mà chỉ có lời nói lạnh như băng.

“Hiện tại, không còn cần tiếp những người đó?”

Hạt giống kia nảy mầm, lớn nhanh như thôi, liền như vậy bùng nổ, ai cũng không thể cúi đầu.



Đường Khê hông nghĩ ra, anh ôn nhu như vậy, nguyện ý ở bên cạnh cô, sao có thể nói những lời như vậy.

Cô không phải là vì anh sao?

Cuối cùng một tháng kia, đó lần hai người cãi nhau to nhất, từ đó đem hai người trở thành người xa lạ.

Đường Khê nói ly hôn thật sự quyết liệt, nhưng trong lòng một chút cũng không muốn, cô thích anh nhiều năm như vậy, nói từ bỏ liền từ bỏ, có thể dễ dàng như vậy sao. Cô nghĩ rằng, chỉ cần Trình Thư Tầm nói với cô vài lời mềm mỏng, ngon ngọt, cô liền cùng anh hòa hảo.

Nhưng nghe lại được chỉ là, em đừng hối hận.

Là rất hối hận, vì một người như vậy, lại đem mình biến thành dáng vẻ kia.

Ngày ly hôn và ngày kết hôn đều rất giống nhau, đều là ngày ánh nắng chói chang, nhưng hai người như đang ở mùa đông khắc nghiệt, trừ bỏ những trình tự tất yếu, bọn họ một câu cũng không nói.

Qua rất nhiều năm, nhưng những chi tiết đó vẫn có thể nhớ đến đặc biệt rõ ràng.

Cũng không phải lôi chuyện cũ, Đường Khê sợ, sợ mình quên đi những ngày tháng cãi nhau đó.

“Như thế nào lại không trả lời, em có nghe được không?”

Đường Khê bị âm thanh kéo về, mắt cô tối sầm lại, lựa chọn cắt đứt điện thoại.

—---------------------------------------------------------------------------------------------

Tút Tút Tút, toàn bộ quá trình đều là Trình Thư Tầm nói, bị cúp máy anh cũng đã dự kiến được.

Quán cà phê chỉ còn mình anh ngồi, bên ngoài cửa sổ nhìn xa xa có thể thấy tòa Thịnh Đường. Mười ba tầng chỉ có một phòng sáng đèn.

Anh ngồi đó thật lâu, trong đầu cũng không nghĩ đến việc gì, sau đó chống tay dựa vào, có chút buồn ngủ.

Không nói gì là có ý gì, không cự tuyệt, cũng không đáp ứng, rốt cuộc muốn biết cô nghĩ gì thì phải làm thế nào.

Dù sao Trình Thư Tầm cũng không biết.

Bất quá, anh có thể đoán được bên kia trầm mặc vì cái gì.

Nhìn kiểu gì thì anh cũng không phải là người tốt lắm.

Sau khi ly hôn anh có đi tìm Đường Khê, trầm mặc, đem cô túm lên xe.

Ban đêm, trên đường quốc lộ, anh chạy với tốc độ 120km/h.

Khi đó Trình Thư Tầm thật sự là không quan tâm, càng ngày càng đạp chân ga, không để ý phương hướng, cứ lao vào chỗ nào liền cùng người mình thích kết thúc chỗ đó, cũng khá tốt.

Nhưng anh lại nghe thấy Đường Khê khóc, bị kẻ điên là anh dọa đến khóc, cô trước giờ chưa từng khóc thảm đến vậy, bất quá tiếng thét muốn đâm thủng màng nhĩ.

Dựa vào cái gì muốn cô đi theo anh, cô lại không làm gì sai.

Cuối cùng, Trình Thư Tầm rốt cuộc cũng dẫm phanh lại, lực mà sát rất lớn tạo thành những âm thanh bén nhọn, làm người ta ớn lạnh.

Đường Khê cả người đều phát run, đến khóc cũng không có sức lực, thật sự là bị sợ hãi.

Là Tần Khi đến đón cô đi.

Ở trên quốc lộ, Trình Thư Tầm ngồi ở đó một đêm, hắn là kẻ điên, biếи ŧɦái, không muốn cho người khác sống yên ổn.

Cho dù là như vậy, chưa có người nào phát hiện, anh bị bệnh.

Chủ tiệm cà phê đánh thức Trình Thư Tầm.

“Tiên sinh, chúng tôi muốn đóng cửa.”

Trước mắt anh một mảnh mơ hồ, thong thả đứng lên, đi ra khỏi quán, gió lạnh đang gào thét, cách một cái khẩu trang cũng có thể cảm nhận được giá lạnh kia.

Trình Thư Tầm ở bên đường, nhìn tòa cao ốc Thịnh Đường Một hồi, rốt cuộc văn phòng kia cuối cùng cũng đã tắt đèn.

Điện thoại trong túi vang lên.

Tô Vận: [ Gần đây có khỏe không? Còn uống thuốc sao? ]

Tô Vận: [ Tôi chuẩn bị về nước, cậu tới đón đi. ]

Đêm rốt cuộc cũng yên lặng.