Chương 21: Mỹ Nam Kế

Ánh nắng xuyên qua những khe hở của bức màn, từng sợi nắng mong manh dừng lại trên những lọn tóc của Đường Khê, chúng nô đùa chạy tới những sợi lông mi.

Ánh sáng chiếu vào mắt, Đường Khê từ từ tỉnh lại.

Cô cố sức mở hai mắt, nhấp nháy vài cái, nhìn lên trần nhà, đại não ngừng hoạt động vài giây.

Không phải nhà cô.

Giống như là nhà của Trình Thư Tầm

Tối hôm qua cô ngủ lại ở đây.

Đường Khê chống hai tay ngồi dậy, quần áo có chút loạn, ở trên giường ngồi cào cào mái tóc, một lúc sau mới nhớ tới xem điện thoại.

10 giờ 37

May mắn là hôm nay không phải đi làm. Cô nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị đi tìm Trình Thư Tầm. Căn chung cư im ắng, vì trong nhà có mở điều hòa Đường Khê đi chân không trên nền cũng không thấy lạnh.

Trên bàn nghe tiếng nước sôi, ừng ực ừng ực, nhiệt độ tản ra trong không khí, Đường Khê đi qua, bên trên là ba ly trà chưa uống xong. Chắc hẳn là của Trình Thư Tầm, Phương Hán Vũ, Trần Dịch.

Nhưng nước đang sôi ở đây, người vẫn là nên có mặt mới đúng.

Đường Khê nghĩ như vậy, bên kia cửa bị mở ra.

Ánh mắt của Đường Khê cùng Trình Thư Tầm vừa vặn giao nhau.

“Tỉnh?” Bên ngoài có lẽ trời vẫn còn lạnh, anh mang theo một thân hàn khí trở về, khăn quàng cổ đang bị anh gỡ xuống đặt một bên.

Trình Thư Tầm mắt thoáng thấy bàn chân trần trụi của Đường Khê, không nói gì, chỉ trầm mặc đến tủ giày cầm đôi dép lê đến trước mặt cô ngồi xổm xuống.

“Mang vào, còn mới.”

Cô thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

“Phòng bếp có đồ ăn sáng, anh không giữ em ở lại, ăn xong em lái xe về anh không tiễn em được.” Trình Thư Tầm lải nhải nói rất nhiều, vẫn là bộ dạng ôn nhu hiền lành, “Ngày hôm qua cảm ơn em, anh, không nghĩ Phương Hán Vũ sẽ gọi em tới, liền, cảm ơn em”

Thật sự là vẻ mặt thanh thuần vô tội, giống như những gì anh nói đều là sự thật.

Đường Khê không nghe ra cái gì, cũng không để ý nhiều, hôm qua cô còn được lợi từ Trần Dịch.

Đã từng sống ở đây, Đường Khê đối với bày biện ở đây đều quen thuộc. Cô rửa mặt đơn giản rồi đi vào phòng bếp.

Cháo đậu đỏ, bánh quẩy, còn có bánh kem dâu tây.

Món ăn Trung Quốc kết hợp với món Phương Tây, đều là những món Đường Khê thích ăn.

Một đêm ở lại đây, nói trong lòng không có cảm xúc là gạt người, rốt cuộc, nơi này cũng có rất nhiều hồi ức.

Trong lúc cô đang ăn thì Trình Thư Tầm vẫn luôn ở thư phòng.

Anh có rất nhiều sở thích, viết thư pháp cũng là một trong số đó, nhưng cái này là anh học cùng với cô.

Ông ngoại của Đường Khê là nhà thư pháp nổi tiếng, từ nhỏ cô đã luyện viết thư pháp rất nhiều lần, cô tự luyện đến viết thật đẹp, thời điểm hai người ở cạnh nhau, có nhiều sở thích có thể bổ sung cho nhau.

Trình Thư Tầm hứng thú học thư pháp với Đường Khê, trái lại, công phu pha trà của Đường Khê là do một tay Trình Thư Tầm dạy.

Giấy tuyên thành để trên bàn, kinh phật để một bên, Trình Thư Tầm rũ mắt đang viết lại kinh phật, chung quanh là một mảnh yên tĩnh. Mấy năm ở nước ngoài, việc chép kinh phật đã trở thành thói quen, kiên trì đều đặn, mỗi ngày anh sẽ viết một chút.

Lúc đẩy cửa đi vào Đường Khê chính là thấy hình ảnh như vậy.

Ánh nắng chiếu qua, người thanh niên hết sức chuyên chú sao chép kinh phật, bên cạnh là trầm hương đang lượn lời. Anh ngồi chỗ kia, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ tuyệt hảo, có cảm giác trầm tĩnh cùng đạm mạt.

Nếu động, anh là vẻ đẹp tươi trẻ của thiếu niên, thì lúc tĩnh, anh lại như một vị cư sĩ ở rừng đào.

Đây chính là Trình Thư Tầm.

Một lúc như vậy, Trình Thư Tầm mới chú ý tới Đường Khê, anh giương mắt nhìn, Đường Khê thoáng có chút mất tự nhiên, nói: “Em có gõ cửa, nhưng anh không nghe thấy.”

Đại khái là viết quá chuyên chú.

“Thời gian không còn sớm, em đi về trước, cảm ơn về đồ ăn.” Có chút khách khí lại có chút tùy ý.

“Vậy anh không tiễn, chú ý an toàn.”



Bóng dáng trước mắt biến mất. Trình Thư Tầm hạ lông mày, khóe môi giương lên một độ cung rất đẹp, anh hơi giơ tay, xẹt qua gò má của mình.

“Mỹ nam kế giống như thật sự dùng được.”

Đường Khê có bao nhiêu yêu thích với gương mặt này anh biết rõ.Trước kia, cô hay nhìn anh thật lâu, thật lâu sau đó cảm thán một câu: “Vì sao anh lớn lên đẹp trai như vậy a?”

Cô từng nói, anh không cần dựa vào cái gì, chỉ cần khuôn mặt này thôi, có thể làm vô số người thần hồn điên đảo vì anh.

Cô chính là người đầu tiên.

—---------------------------------------------------------------------------------------------

Công việc vẫn bận rộn như cũ, Đường Khê phải xử lý việc nhỏ rồi đến việc lớn, thường xuyên ra ngoài gặp mặt các nhà đầu tư cùng đại diễn, cùng truyền thông tạo mối quan hệ. Ngoài ra, Thịnh Đường sắp họp thường niên, cô phải thu thập, chỉnh sửa tốt các tài liệu.

Ở Thịnh Đường, phần lớn là nghệ sĩ, các vị cấp cao đều không thích nào nhiệt, nói cũng ít, diễn văn không nói được vài câu, liền để mọi người khiêu vũ nói chuyện gì đó.

Năm nay cũng như vậy, Diệp Khuynh Nghiên nói không đến ba phút liền đi xuống. Trong đám người, anh ta và Đường Khê đang đứng cùng một chỗ. Hai người đồng thời nhìn về một hướng, cũng không phải nhìn Sầm Hoan bên kia mà nhìn hai nghệ sĩ mới.

Triệu Gia Các, Trình Tích

Tuy hai người họ không có tác phẩm gì, nhưng cũng là nghệ sĩ của Thịnh Đường, cho các cô ấy tiếp xúc sớm cũng tốt. Hai người bọn họ đều là mỹ nhân hiếm có, một người là cao nhã, lạnh nhạt, một người là điềm đạm đáng yêu. Đều có phong thái rất riêng.

Diệp Khuynh Nghiên nhấp một ngụm vang đỏ, nói: “Cô đặt cược hết lên người Sầm Hoan, nếu 《Trầm Tương truyện》không nổi thì sao?”

“Có tôi ở đây, sẽ không có chuyện đó.” Đường Khê khẳng định trả lời, cô sẽ không thua, Sầm Hoan cũng sẽ không.

Với sự tự tin này của cô, Diệp Khuyên Nghiên trước giờ vẫn luôn yêu thích.

“Kỳ thật kế tiếp cô có thể đặt trọng tâm lên người của Trình Tích, rốt cuộc, nhà cô ta cũng có bối cảnh, để cho cô ta dựa vào.”

Nhớ lại đến gia thế của Trình Tích, Đường Khê nhịn không được tặc lưỡi, đúng là thiên kim tiểu thư thử sống giống người bình thường, sống quá thư thái, nhưng nếu không khéo sẽ kéo Thịnh Đường xuống như chơi.

“Vị này, tôi không dám chọc a.” Cô lắc lắc đầu, nhìn chăm chú vào ly rượu.

Bọn họ câu được câu không nói chuyện, mấy cổ đông của Thịnh Đường đi lại đây, tủm tỉm mở miệng.

“Diệp tổng cùng Đường tổng thì ra trốn ở đây thanh nhàn.”

“Lớn tuổi rồi, không còn thích náo nhiệt.”

“Lời này làm cho bộ xương gia của chúng tôi khóc đó.”

Đường Khê đêm nay bận một chiếc váy dài màu xanh được thiết kế, không dùng vòng cổ mà chỉ có đôi khuyên tai trân châu rũ đến xương quai xanh, mái tóc đen nhánh được uốn thả ra phía sau, hai chữ phong tình tuyệt đối là để ta cô bây giờ, mọi người đều không nhịn được mà mê đắm.

Có vài vị vẫn luôn đem ánh mắt hướng về phía cô.

Ở Thịnh Đường mấy năm nay, năng lực của cô đã rõ như ban ngày, đối xử với mọi người đều rất khách khí.

“Đường tổng của chúng ta vẫn trước sau như một, rất xinh đẹp.”

“Mỹ nhân như Đường tổng mà chưa có bạn trai sao?”

Chuyện tình cảm của cô là chuyện được mọi người ở công ty chú ý nhiều nhất. Nhiều khi nói chuyện phiếm, mấy cổ đông này cũng hay nói tới.

Nghe vậy, Đường Khê cười cười, “Tôi không nói chuyện yêu đương cũng là vì bán mạng cho Thịnh Đường a.”

Mọi người một trận cười vang.

Một lát sau có người mở miệng, ông ta lại gần Đường Khê, thanh âm đè thấp vài phần, “Tôi nghe nói, Minh Xa gì đó chuẩn bị cầu hôn cô.”

Nghe cái tên này, ngón tay của Đường Khê run nhẹ, cả người đều không thoải mái. Không phải người này không tốt, mà ngược lại, người này tướng mạo rất được, là siêu cấp phú nhị đại, bằng cấp cũng tốt, là bạn cùng trường của cô. Thời điểm học đại học, hắn từng theo đuổi Đường Khê, nhưng bị cô nhẹ nhàng từ chối.

Mấy năm trước gặp lại ở bữa tiệc, hắn biết Đường Khê vẫn chưa có bạn trai, thì cố chấp cho rằng cô có tình cảm với hắn, vẫn luôn đợi hắn. Cho nên mấy năm nay, cách một đoạn thời gian, hắn ta sẽ ở trước mặt nhiều người thổ lộ với Đường Khê, vô cùng phô trương sợ rằng ai tranh giành với anh ta.

Tuy hắn ta cũng tốt, thật lòng thích cô, nghĩ cười cô về đem cô như bà hoàng mà quan tâm, nhưng là, Đường Khê không thích hắn ta.

Trước mặt mọi người thổ lộ, chính là làm khó người khác, hắn ta cảm thấy chính là lãng mạn, Đường Khê ở bên này phải bác bỏ tin đồn mà mệt bở hơi tai. Cho nên tình cảm hắn có chân thành đến đâu, Đường Khê trừ từ chối cũng không có gì để nói.

Lần này thì tốt rồi, từ thổ lộ trực tiếp thành cầu hôn, Đường Khê có thể tưởng tượng ra mọi người sẽ bàn tán việc này thế nào.

Cô một bộ như lâm vào đại địch, hỏi vị cổ đông kia: “Ngài biết khi nào không?”



“Ta nghe nói là trước khi ăn tết.”

Người anh em đó còn tuyên bố năm nay muốn cưới Đường Khê đầu năm nay.

Đêm đó, trên đường về nhà, Đường Khê nhận được tin nhắn của Hà Dương.

Hà Dương: [ Khê Khê, quá đoạn thời gian tôi tính toán cho em một kinh hỉ, em nhất định sẽ rất thích!! ]

Khê cái em gái nhà anh, thích cái đầu.

Đường Khê tức đến trợn trắng mắt.

Nếu không phải vì duy trì hình tượng giám đốc của Thịnh Đường cô đã sớm đem anh ta mắng đến 8000 lần.

Tên đó còn muốn cầu hôn cô…………

Đường Khê nghĩ nghĩ, nhắn lại Hà Dương.

Đường Khê: [ Cái kia, ngượng ngùng a, tôi đã có bạn trai, anh ấy rất thích ăn dấm, chúng ta về sau vẫn là không cần liên hệ ]

Hà Dương cơ hồ dừng giây hồi.

Hà Dương: [...... ]

Hà Dương: [ Khê Khê, em lần sau cự tuyệt tôi có thể dùng lý do nào khác không? Cái này em đã dùng qua ]

Dùng qua sao?

Đường Khê cố nhớ lại, giống như, dùng quá không dưới ba lần.

Ai bảo hắn quấn cô mấy năm nay a!

Đường Khê: [ Được thôi, tôi cùng anh nói thật, tôi đã kết hôn ]

Một phút sau.

Hà Dương: [ Hộc máu mà chết ]

Hà Dương: [ Vì cự tuyệt tôi, mà em nghĩ ra lý do vụng về này, Khê Khê, tôi càng thích em hơn, làm sao bây giờ? ]

Đường Khê càng lúc nắm điện thoại càng chặt, đốt ngón tay cũng trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi.

Người này có bệnh tâm thần a.

Hà Dương: [Em nói em đã kết hôn, anh ta tên gì? Bao nhiêu tuổi? So với tôi có thể đẹp hơn sao? So với tôi, anh ta có tiền nhiều hơn sao? Vẫn là so với tôi ôn nhu săn sóc sao? Phàm là thiếu một chút anh ta đều không xứng với em ]

Còn quản nhiều như vậy.

Đường Khê thật sự bất lực, đem người kéo vào danh sách đen.

Thời điểm về đến nhà, một bên đang ăn đồ ngọt một bên xem phim, thế nhưng trong tay đang lướt Douyin. Cô nàng bận một áo vịt Donald, còn chùm mũ, cuốn chăn làm ổ trên sofa, thấy Đường Khê về, gian nan chui ra ôm lấy Đường Khê.

“Chị yêu, chị đã về nha!”

Trước đây, Đường Khê còn có thể cùng cô nàng diễn màn tình cảm chị em, hôm nay là vẻ mặt đau khổ.

“Chị làm sao vậy?”

Đường Khê ngữ khí lạnh đến lợi hại: “Có một tên điên quấn lấy muốn cầu hôn.”

Cô thề, cô thực sự tôn trọng, thực khách khí với những người thích mình, nếu không thành, hai bên vẫn quan hệ duy trì như cũ. Chính là tên Hà Dương kia, là khắc tinh của cô, muốn trốn cũng không trốn được.

Chu Giai Hào sau khi nghe xong, chớp chớp đôi mắt, có chút phát ngốc, Đường Khê liền đi tắm trước.

Mới vừa cởϊ qυầи áo, cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì, bọc khăn tắm lao ra.

“Không được mật báo cho Trình Thư Tầm!”

Chu Gia Hào đang ngồi quỳ trên sofa, trong tây ôm di động, cô nàng nuốt nước miếng, thanh âm lí nhí: “Đã, đã đã, đã gửi đi rồi.”

Không thể rút về, đã gửi hai phút trước, Trình Thư Tầm còn nhắn lại.

Trình Thư Tầm: [ Anh đã biết. ]