Đường Khê cùng Diệp Khuynh Nghiên tới đại học Z.
Diệp Khuynh Nghiên trước đó đã liên hệ vài vị giáo sư, tin tức này đã được truyền đi, vì vậy thời điểm bọn tới, đã có vài sinh viên cố tình đứng đây chờ đợi.
Đường Khê nói yêu cầu lựa chọn của mình, mấy sinh viên suy nghĩ hồi lâu sau đó liền lấy máy tính ra trực tiếp thử sức làm theo yêu cầu của Đường Khê.
Trong những bài của sinh viên thì Đường Khê chọn được một bản thảo đặc biệt, số lượng từ cũng không nhiều, nhưng trong thời gian ngắn liền đạt được hiệu quả cao nhất. Trước đây, cũng có một vài tin tức xấu của những minh tinh đều do người sinh viên này viết. Bài viết của cậu ta đem quấn người gắt gao, đem hướng dư luận khống chế đặc biệt tốt.
Cậu ta xuất thân là sinh viên đại học Z, cùng nhóm bạn chung trường thành lập một công ty, ở phương diện này cũng rất nổi danh.
Đường Khê sở dĩ chú ý đến cậu ta cũng là vì, năm đó bản thảo đẩy Trình Thư Tầm xuống vũng bùn là do cậu sinh viên này viết.
Hiện nay cậu ta vừa học lên thạc sĩ vừa là trợ giảng trên danh nghĩa tại trường đại học Z.
Sau khi sàng lọc lại một lượt, Đường Khê đem ý đồ của mình nói rất rõ ràng, chính là muốn nhờ bọn họ viết giúp mấy bản thảo cho Sầm Hoan, thứ nhất là là cô ấy hiện tại đang quay bộ 《 Trầm Tương truyện 》, cần tạo danh tiếng, thứ hai nhất định trong thời điểm mấu chốt đem độ hot của cô ấy đẩy lên cao, sau đó Đường Khê lấy lại những tài nguyên của Nhiễm Chứa Tịch cùng Sầm Hoan chưa kịp dùng mang về cho Sầm Hoan.
Vừa nghe đến loại bản thảo này, rất nhiều sinh viên không quá nguyện ý viết, này là tin tức cọ nhiệt, nếu không phải Đường Khê dùng tiền mê hoặc người bọn họ cũng không muốn nhận lắm, ai biểu bọn họ là tục nhân. Vì vậy số lượng sinh viên chịu ở lại vẫn khá nhiều, Diệp Khuynh Nghiên liên hệ các giáo sư hỗ trợ sàng lọc lại thêm lần nữa, những người trụ lại đều là những hạt giống tốt.
Thời điểm bọn họ viết, Diệp Khuynh Nghiên mang theo Đường Khê đi dạo trường đại học Z. Trên đường, rất nhiều sinh viên biết anh ta, đều lễ phép cùng anh ta chào hỏi.
“Chào thầy Diệp.”
Những ký ức thời đi học hiện lên trong lòng Đường Khê, trên mặt cô mang theo ý cười nhàn nhạt, trong lòng có chút thổn thức. Hiện tại, cô đã trở thành người mà những sinh viên này hướng tới, nhưng cô lại hoài niệm thanh xuân. Giày cao gót vĩnh viễn không bằng giày đế bằng thoải mái, tinh xảo sang trọng nhưng không phải tràn đầy sức sống.
Trong trường những cặp đôi yêu nhau cũng không hề hiếm thấy, tay trong tay, ở mùa đông rét lạnh này gắt gao ôm sát nhau.
“Diệp tổng thời đi học có nói qua chuyện yêu đương không?” Đường Khê bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Thời điểm học trung học cũng có quen, lên đại học cũng có, nhưng các cô ấy đều chê tôi không thú vị, cuối cùng đều chia tay.”
Đường Khê có chút kinh ngạc, cô thật sự nhìn không ra, Diệp Khuynh Nghiên mà cũng yêu sớm, hơn nữa không chỉ một lần.
“Diệp tổng thật đáng thương.” Đường Khê lắc đầu nói.
Đôi tay của Diệp Khuynh Nghiên bỏ trong túi áo khoác, nhưng anh ta lại không cho là đúng, “Tôi đối với tình cảm đều là hư vô mờ mịt, không có ôm quá nhiều hy vọng, cho nên, tình yêu đối với tôi mà nói không quan trọng, thậm chí tôi còn không có ý định muốn kết hôn.”
Đường Khê bỗng nhiên biết được, Diệp Khuynh Nghiên vì sao lại bị đá.
Xác thật không thú vị.
Cô đối với tư tưởng này cũng không biểu hiện gì, Diệp Khuynh Nghiên thấy vậy, hỏi: “Cho nên cô xem tình yêu là gì?”
Vấn đề này, Đường Khê thật lâu trước đây đã suy nghĩ qua, cô dứt khoát trả lời.
“Nếu hai người không yêu nhau thật lòng, cũng không nên ở bên nhau là điều hiển nhiên.”
Tình yêu rất tốt đẹp, nếu nó bị trộn lẫn thứ gì không tốt, nó liền không còn mê người như vậy.
Giọng cô trầm xuống, Diệp Khuynh Nghiên chăm chú nhìn cô hồi lâu. Cuối cùng cả hai nhìn nhau cười.
Tình yêu của hai người khác nhau, này cũng không có gì, bọn họ mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không cần theo đuổi một chuẩn mực chung.
Diệp Khuynh Nghiên đương nhiên là cũng từng thích Đường Khê, cô xinh đẹp lại có năng lực làm việc, thời điểm mới nhận Thịnh Đường, anh ta cũng có tâm tư theo đuổi Đường Khê, cô cũng biết tâm tư đó. Ở chung với nhau thời gian dài, phát hiện ra thế giới quan không phù hợp, loại tình cảm này cùng chuyển thành tình bạn bè.
Làm bạn bè khác giới, cũng thật sự không tồi.
—-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tuyết ngừng rơi được hai ba tiếng đồng hồ, vào lúc chạng vạng lại tiếp tục tơi xuống.
Tuyết đầu mùa có thể rơi nhiều như vậy cũng rất hiếm khi thấy, tuyết trắng bao trùm trên các nhành cây, trên mặt đất cũng có một tầng tuyết mỏng. Đi trên đường có chút khó khăn đã vậy Đường Khê mang giày cao gót, đi đường lại khó khăn hơn một chút.
Đường Khê trong lòng thầm mắng, chỉ mong đến đem những bản thảo kia về nhà rồi hảo hảo ngủ một giấc. Hôm nay cô đã nghe hơn ba mươi cuộc điện thoại, hẹn các nhãn hàng, đạo diễn, nhà làm phim,... chắc chắn ngày mai còn sẽ bận hơn ngày hôm nay.
Đường Khê nhất thời vô ý bị trượt chân, cô nỗ lực để giữ thăng bằng không cho mình bị ngã xuống.
Diệp Khuynh Nghiên nhanh tay lẹ mắt mà đỡ cô một phen: “Không có việc gì đi?”
“Không có việc gì?”
Đường Khê vừa đứng lên, giương mắt nhìn phía trước, có người đang chạy về phía hai người các cô.
Nhìn kỹ là Trình Thư Tầm.
Anh mặc áo khoác màu xanh nước biển, trong tay cầm ô, sải chân anh rất lớn, không đến vài bước anh liền đứng trước mặt cô.
Phòng chừng là gió thổi rất lạnh, mặt anh có chút hồng, tóc trên trán cũng tán loạn không có quy luật.
Đường Khê theo bản năng nhíu mày: “Anh sao lại ở đây?”
Cô cùng Trình Thư Tầm đã hai tháng rồi không gặp nhau.
“........Anh nói tới đây thưởng tuyết em tin không?”
Lời này chính người nói cũng cảm thấy không tin.
Đường Khê đến nghĩ cũng lười nghĩ xem đó là thật hay không.
“Cậu vào bằng cách nào?” Đường Khê là do Diệp Khuynh Nghiên dẫn vào, còn Trình Thư Tầm là một người lạ sao bảo vệ có thể cho vào.
“Tôi có bạn dạy học ở đây, là cậu ta dẫn tôi vào.” Trình Thư Tầm trả lời vấn đề rất nghiêm túc, nhân tiện còn nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Nghiên.
Diệp Khuynh Nghiên thấy anh xuất hiện liền cảm thấy kỳ lạ, Trình Thư Tầm không mang mũ cũng không mang khẩu trang, trợ lý cũng không đi theo, cứ như vậy chạy đến đây không có chút nào tự giác nhớ mình là người của công chúng.
Trình Thư Tầm chạy vội đến đây cùng Đường Khê nói chuyện, Diệp Khuynh Nghiên càng cảm thấy kỳ quái.
Hai người bọn họ, có quen biết nhau sao?
Diệp Khuynh Nghiên nhạy bén ngửi ra hương vị không bình thường. Anh ta câu môi cười một cái nói với Đường Khê: “Hai người chậm rãi nói chuyện, tôi đi trước xem bản thảo những sinh viên kia viết tới đâu rồi.”
Dứt lời Diệp Khuynh Nghiên gật đầu với Trình Thư Tầm, xoay người rời đi.
Ân, đây là một chủ tịch công ty thức thời.
Trình Thư Tầm mới cảm thấy may mắn một lát như vậy, quay đầu lại, thình lình đối diện với cặp mắt lạnh như băng của Đường Khê.
So với gió lạnh thấu xương, bông tuyết đầy trời còn lạnh hơn.
“Anh tới đây làm gì? Anh không sợ người khác biết quan hệ của hai chúng ta đúng không.” Đường Khê có thể đoán được biểu cảm của Diệp Khuynh Nghiên như thế nào khi biết mối quan hệ của hai người.
Đường Khê nói chuyện rất nghiêm túc, Trình Thư Tầm đương nhiên không dám trực tiếp trả lời cô, chỉ cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh ước gì toàn thế giới đều biết.”
Đường Khê: “................”
Anh cảm thấy giọng nói của mình rất nhỏ phải không.
“Em đang vội, không có thời gian ở đây cùng anh nói nhảm.” Cô muốn chạy đi, Trình Thư Tầm không ngăn lại, chỉ căng thẳng đi theo phía sau cô.
“Tuyết đang rơi, để anh che dù.”
Em thật đúng là cảm ơn anh.
Đường Khê thật không hiểu, như thế nào mà anh lại trở nên lập tức mặt dày như vậy. Cô muốn mắng người, nhưng là khống chế được cảm xúc.
“Anh đi về trước được không?”
“Kia, vậy em thêm wechat của anh vào trước.” Trình Thư Tầm nhỏ giọng nói
Anh càng cảm thấy Phương Hán Vũ nói chuyện rất đáng tin cậy, theo đuổi phụ nữ chỉ dựa vào nhan sắc và tài hoa là không đủ, còn phải nói lời âu yếm không biết xấu hổ, trừ bỏ cái cuối cùng mấy cái kia anh thấy mình cũng không tệ lắm, nên anh quyết định sẽ nâng cao kỹ năng cuối của mình.
Đường Khê muốn cho anh một đấm, “Anh có đi hay không?”
“Em không cho thì anh không đi.”
Đường Khê thấy răng mình ngứa đến lợi hại.
Người không biết xấu hổ là người vô địch thiên hạ, lời này thật sự có đạo lý
Đường Khê không có biện pháp nào khác, anh cứ mặt dày mặt dạn đi theo cô, chỉ sợ không thể nói rõ ràng, lại có một đống người tới lên án cô.
“Anh thắng.”
Trình Thư Tầm nhìn wechat được thêm, nội tâm mừng rỡ như điên, anh đem dù trong tay giao cho Đường Khê, chính mình nhảy nhót chạy đi xa.
“Cái kia, chờ em hết bận thì nhắn tin cho anh a.” khóe mắt Trình Thư Tầm đều là ý mừng rỡ, bỗng nhiên anh nhớ đến cái gì, vội vàng bổ sung: “Không được kéo anh vô danh sách đen, bằng không anh sẽ đến công ty tìm em!”
Trở mặt không nhận người, việc này Đường Khê thường hay làm với anh.
Đường Khê: “Anh đi nhanh đi.”
Bệnh tâm thần.
—-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trình Thư Tầm ra ngoài một chuyến, cơn buồn bực liền bay ra đảo, còn đặc biệt mời Trần Dịch cùng Phương Hán Vũ ăn bữa cơm xa hoa. Nếu không phải trường hợp không đúng, anh có khả năng cùng Phương Hán Vũ bái thiên địa kết làm anh em ruột.
Thời điểm đi học Trình Thư Tầm là đại ca, về sau tốt nghiệp Phương Hán Vũ liền là đại ca. Rốt cuộc kinh nghiệm phong phú, có rất nhiều cái hay truyền lại cho anh.
Phương Hán Vũ thấy Trình Thư Tầm ngồi cười ngây ngô như vậy, ghét bỏ không chịu được.
“Này cậu có số wechat cô ấy liền vui như vậy, thật mất mặt.”
Trần Dịch: “Cậu ấy cũng không dễ dàng, cậu đừng đả kích.”
Trình Thư Tầm: “Cậu mắng mình nghĩ mình không nghe thấy đúng không.”
Cho rớt chức đại ca.
Trình Thư Tầm kéo áo khoác, bên trong là một chiếc áo hoodie màu trắng, anh bận đồ đơn giản, người cũng thon gầy, ngồi bên cửa sổ tuyết, lại cùng tuyết kia có vài phần tương xứng.
“Các cậu nói xem cô ấy có kéo mình vào danh đen không a?”
Phương Hán Vũ: “Cái này quyết định bởi độ cậu làm phiền cô ấy.”
Trần Dịch: “ Đơn giản cậu mỗi ngày nói cho Đường Khê nhiều thông tin thú vị cùng một vài tin tức.”
Phương Hán Vũ: “Cậu đừng nghe cậu ta, em gái Đường hồi xưa xem trọng cậu vì cái gì?”
Trình Thư Tầm: “Coi trọng nhan sắc của mình.”
Phương Hán Vũ nghẹn lời.
Trình Thư Tầm một tay chống cằm, một tay khác nghịch di động, hiện ra một vài phần phiền muộn, “Tưởng các cậu một đời đều anh danh, muốn hai người đảm nhận vị trí quân sư, thật là thổ hẹn.”
Trần Dịch cùng Phương Hán Vũ không hẹn mà nghĩ: Cháu nhà mi, thế mà lại qua cầu rút ván, cậu ta dám chê bọn họ.
Phương Hán Vũ cười lạnh một tiếng: “Đó là, chúng tớ không có nhiều kinh nghiệm yêu đương phong phú, đâu ai cũng giống cậu.”
Trình Thư Tầm nhìn chằm chằm Phương Hán Vũ một hồi, ngay sau đó cười cười nói, “Mình không nghiêm túc nói qua chuyện yêu đương, nhưng là mình kết hôn rồi, cậu từng kết hôn sao?”
Mẹ nó, tên mồm thối, thật muốn đánh cho cậu ta một trận làm sao bây giờ.
Phương Hán Vũ đem ghế dịch ra ngồi đối diện với Trình Thư Tầm, ôm cánh tay tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, nói: “Mình không kết hôn qua, nhưng mình cũng không từng ly hôn a.”
Trình Thư Tầm: “..........................”
Đã quên cậu ta biết việc này.
Trần Dịch: Hai người này cãi nhau rất có ý tứ a.
Mắt thầy mùi thuốc súng càng ngày càng nồng, Trần Dịch nhanh chóng đem đề tài này tách ra, “Còn nói cậu nháo thành như vậy, nên tính bước tiếp theo làm gì đi, cậu không thể nào có được wechat của Đường Khê dễ dàng như vậy được, mình tin trong đây có chuyện mờ ám.”
Trình Thư Tầm khóe môi giật giật, có chút mất tự nhiên: “Mình đây, không phải là không biết xấu hổ một chút sao.”
“Cậu chính là không biết xấu hổ.”