29~31
===♥♥♥===
Chương 29:
Trong nhà Diệp Sơ có... đàn ông? Tống Thừa Văn đại khái có thể đoán ra là ai, không nghĩ tới động tác của người kia thật mau, vừa mới ký với công ty người mẫu trong nước, cứ như vậy không kịp chờ đợi đã trở về tìm Diệp Sơ.
Tống Đấu Đấu không rảnh rỗi để ý đến baba, tay nhỏ không ngừng tìm kiếm, rốt cục cũng tìm thấy hình ảnh của ông chú giống với người trong nhà thầy Diệp như đúc, hưng phấn kêu: "Con tìm được rồi!!"
Tống Thừa Văn nhìn bức ảnh được phóng to, sắc mặt trầm xuống, mắt nheo lại... Quả nhiên!
"Baba! Ba biết người này là ai không ạ?" Đấu Đấu mới năm tuổi nên chưa nhận được nhiều mặt chữ, khẩn cấp cầu xin baba: "Vừa nãy con thấy chú này trong nhà thầy Diệp nè! Chú ấy bảo nhà thầy Diệp đang ở là nhà của chú. Con hỏi thầy, thầy còn đuổi con về!"
Nghĩ đến chính mình bị thầy giáo yêu quý đuổi ra ngoài, Đấu Đấu bức bách ấm ức khó nói ra, miệng nhỏ vểnh lên cao, vô cùng đáng thương nhìn baba.
Hắn nghiêng đầu hơi suy nghĩ, liền đến bên cạnh con trai cũng nghiêng đầu theo mình, cúi xuống thì thầm bên tai bé, chả biết nói gì mà nhóc con gật lấy gật để đáp ứng.
... ...
Diệp Sơ mở tủ lạnh, đã lâu trong nhà không nổi lửa, rau dưa và vân đều chín rữa, thối ngắt, khô quắt, không thể ăn nổi nữa.
Mì sợi chỉ dư lại một nắm nhỏ, căn bản không thể lấp đầy bụng của Đường Sở.
Suy nghĩ một chút, cậu thò đầu ra khỏi cửa bếp, Đường Sở đang ngồi trên salon, hai chân thon dài bắt chéo, trên tay cầm Ipad màu trắng, tai đeo tai nghe cũng màu trắng nốt, mắt chuyên tâm nhìn màn hình.
"Đường Sở..." Cậu kêu một tiếng, nhưng anh không phản ứng, tựa hồ không nghe thấy.
Chậm rãi hướng về phía Đường Sở , Diệp Sơ thật tò mò không biết anh đang xem cái gì mà chăm chú đến thế.
Ngay khi cậu đến trước mặt Đường Sở, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, đem Ipad trên tay lật xuống, bỏ tai nghe ra: "Sao thế?"
"Tủ lạnh không còn đồ ăn với mỳ, tôi muốn đến siêu thị mua một chút, cậu ở nhà chờ nhé!" Nói rồi, cậu lấy ví tiền cùng túi mua sắm.
Đường Sở suy nghĩ rồi đứng lên: "Tôi đi với cậu! Bốn năm không về, suýt chút nữa lạc đường, vừa vặn có thể làm quen với cảnh vật mới!"
"Cậu..." Diệp Sơ há miệng, do dự có nên trả lời hay không: "Cậu... về sau sẽ ở đây sao?"
"Cậu không hoan nghênh?" Anh xấu xa cười, hỏi ngược lại.
"Không phải... chỉ là nơi này dù sao cũng là nhà của cậu, trước kia xậu xuất ngoại mới để tôi trông. Hiện tại cậu về rồi, tôi đem nhà trả lại cho cậu..."
Đường Sở nghe những lời cậu nói, sắc mặt dần trở nên không cảm xúc, đôi mắt đen chằm chằm nhìn cậu: "Đem nơi nầy trả cho tôi thì cậu ở đâu?"
"Trường còn ký túc xá, tôi có thể chuyển tới đó..."
"Cậu chỗ nào cũng không được đi!" Diệp Sơ còn chưa nói hết đã bị Diệp Sở mạnh mẽ đánh gãy, trong mắt lóe lên sự bá đạo: "Cậu ở chỗ này! Bốn năm trước tôi giao phòng cho cậu, chưa từng nghĩ để cậu ra ngoài!"
"Cậu..." Diệp Sơ bị anh làm cho ngây người.
Giây tiếp theo, anh ý thức được lời nói của mình, mặt đỏ ửng khả nghi, lúng túng lảng sang chuyện khác: "Thôi thôi! Chúng ta mau đi siêu thị! Tôi đói sắp chết rồi!"
"Ừ..." Diệp Sơ cứ thế đần độn mà bị Đường Sở đẩy ra khỏi phòng.
Cạnh khu nhà có một liên kết siêu thị rất lớn, nếu như Diệp Sơ tự mình ra ngoài thì sẽ không đến chỗ đó mua đồ. Đồ vừa ít lại vừa đắt, cậu thà rằng chạy xa một chút, đến chợ mua còn tốt hơn.
Đường Sở lúc ra khỏi cửa còn cố ý đội mũ lưỡi trai và đeo kính đen, võ trang rất đầy đủ. Diệp Sơ nghĩ, anh sẽ không nguyện ý cùng mình đến chợ địa phương. Vì vậy khẽ cắng răng, hơi đau mề một tí, đưa anh tới siêu thị.
Diệp Sơ tỉ mỉ chọn mua thực phẩm, còn Đường Sở theo sau cậu ngắm bộ dáng người nào đó tất bật. Chính mình cũng tùy ý nhìn quanh, nhìn trúng món nào liền ném vào xe đẩy.
"Thầy Diệp!" Giọng trẻ con lanh lảnh vang lên, theo sau là âm thanh chân ngắn piapia chạy tới. Đúng như dự đoán của Diệp Sơ, một giây sau, bắp đùi cậu bị một đôi tay nhỏ béo mập ôm lấy.
"Thầy Diệp, hóa ra thầy cũng đi siêu thị? Trùng hợp thật!" Kỳ thật không trùng hợp tí nào! Tống Thừa Văn vốn muốn cùng con trai lên nhà Tiểu Diệp Lục diễn tuồng kịch, nhưng vừa định thi triển thì vừa vặn thấy hai người kia ra ngoài nên đổi hướng bám theo.
Có lý do nào tự nhiên hơn ngẫu nhiên bắt gặp tại siêu thị không? Thật đúng với câu gì đó mà Đấu Đấu từng nghe, hình như là: "Trời cũng giúp ta!"
Tống Thừa Văn xuyên một thân âu phục xuất hiện sau con trai, khóe miệng giương lên một vệt cười không rõ ý tứ hướng bọn Diệp Sơ.
Cậu nhìn thấy hắn, lại nghĩ tới Đường Sở đứng đằng sau, đột nhiên sinh ra cảm giác chột dạ.
"Tống... Tống tiên sinh... Nguyên lai hai ba con cũng đi mua đồ a..." Diệp Sơ bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hãi, yếu ớt hỏi.
"Thầy Diệp." Thanh âm trầm thấp, dễ nghe của hắn kêu cậu nhưng khiến nội tâm nhỏ tin hin của người nào đó run lên: "Gặp được thầy ở đây, xem ra thực sự trùng hợp."
Đường Sở đứng phía sau, qua kính râm đánh giá người đàn ông mang khí suất lạnh lùng, cao ngạo trước mặt, mơ hồ cảm nhận anh ta đang tản mát sự uy hϊếp trí mạng, lập tức liền không có hảo cảm, đứng sau Diệp Sơ mím môi không nói tiếng nào.
Mà hắn không có ý định buông tha, đem tầm mắt dời lên trên người Đường Sở, miệng hỏi Diệp Sơ: "Vị này là... bạn của thầy Diệp sao?"
"A, đúng vậy! Cậu ấy là Đường Sở, là... bạn học thời đại học của tôi!" Diệp Sơ chịu đựng sự kích động đến tê dại da đầu, miễn cưỡng giới thiệu.
Sau đó cậu thấy mình cũng cần giới thiệu hắn cho Đường Sở, vừa định há mồm thì Tống Thừa Văn đã giành trước: "Chào Đường Sở tiên sinh, tôi với thầy Diệp..."
Hắn cố ý liếc cậu, khiến trong lòng Đường Sở bùng lên một ngọn lửa mới chậm rãi nói: "Tôi và thầy Diệp hiện tại đang là quan hệ bạn bè."
Bây giờ là bạn... vậy anh muốn sau này thế nào? Đường Sở trong lòng nổi trận lôi đình, âm thầm gào rít.
"Tôi là Tống Thừa Văn."
"Tống Thừa Văn?" Anh thốt lên, không nghĩ ở chỗ này nghe được danh tự kia. Lẽ nào anh ta chính là người đàn ông trong truyền thuyết? Không! Không thể nào! Khẳng định chỉ là tên giống thôi!
"Đường Sở, cậu biết Tống tiên sinh?" Diệp Sơ nghi hoặc nhìn phản ứng của anh, hỏi.
Ánh mắt bất thiện trốn sau kính râm nhìn hắn từ trên xuống dưới. Một lát sau anh mới chậm rãi đáp lại: "Không, có lẽ vì Tống tiên sinh trùng tên với một người tôi khá ấn tượng, nhưng chắc hẳn tôi nhận lầm người rồi!"
"Thật không?" Hắn không để ý, nhíu mày: "Hình như tôi gặp Đường Sở tiên sinh ở đâu rồi."
Đấu Đấu lạch bạch chạy lên hai bước, ngón tay bụ bẫm chỉ mũi anh: "Thầy Diệp ơi! Con cũng gặp chú này rồi nha! Ở trên tạp chí đó!!"
Hắn chậm rãi đẩy con trai: "Nhóc! Không được vô lễ!"
Đầu nhỏ của bé xoay xoay một chút, bé nhớ rõ chỗ này cũng bán tạp chí, bé hẳn là có thể lấy một cuốn cho thầy Diệp nhìn và chứng minh mình không nói điêu.
Quả nhiên, Đấu Đấu phát hiện ra một góc không được nổi bật cho lắm ở ngay gần bày giá sách nho nhỏ, chân nhỏ lạch bạch chạy tới.
Diệp Sơ lo lắng gọi: "Đấu Đấu! Con muốn đi đâu?"
Bé thuận lợi tới trước kệ sách, ngước lên liền thấy tầng cao nhất gài tạp chí giống nhà mình.
Nhón chân muốn lấy nhưng thế nào cũng không bắt được, chỉ có thể kiễng chân rồi lại kiễng chân.
Diệp Sơ nhìn thực xót, tới bên người Đấu Đấu giúp bé lấy tờ báo kia xuống, hóa ra là tạp chí giải trí. Cậu cho là bé có hứng thú với mấy cái bát quái liền không vừa lòng cau mày: "Đấu Đấu! Con không nên xem loại tạp chí này nha! Bên trong có không ít thứ vớ vẩn dạy hư con trẻ!"
"Nhưng chú kia ở trong tạp chí này mà! Cho nên chú ấy cũng không phải người tốt!" Tống Đấu Đấu đúng là thông minh, học một biết mười.
Đường Sở tất nhiên biết tạp chí này, mới đây anh nhận phỏng vấn của một tạp chí giải trí, nếu bạn nhỏ này nói nhìn thấy anh trên đó thì khẳng định cuộc phỏng vấn kia đã được đăng rồi. Nhưng nhóc con lại theo Diệp Sơ bảo cái này là không tốt khiến anh thực sự hơi bực bội.
Mà lực chú ý của Diệp Sơ bị câu: "Chú này ở trên tạp chí" làm cho hấp dẫn, vội vã mở báo ra xem.
Không quá vài trang, cậu liền nhìn thấy hình ảnh khổng lồ của Đường Sở. Trên ảnh, tóc anh nhuộm vàng, mặc áo gió màu đen, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng, tựa như coi rẻ tất cả.
Đây... là một Đường Sở hoàn toàn lạ lẫm!
Nhìn thấy tiêu đề, chữ màu đen thật lớn viết: "Nam thần Đường Sở đột kích! Bạn đã chuẩn bị chưa?" phi thường gây cười, có cả cảm giác giải trí.
Tuy rằng người thật không giống, nhưng là một "Đường Sở" tương tự vẫn khiến Diệp Sơ khẳng định, người ở trên tạp chí này chính là người đàn ông khiến mình tâm tâm, niệm niệm suốt bốn năm.
Đường Sở vốn là nghĩ thân phận của mình sẽ không bị phanh phui nhanh đến thế, thân là ngôi sao, có rất nhiều đặc thù khó nói. Mà anh cũng lo lắng tính cách của Diệp Sơ rất đơn thuần, mẫn cảm, vừa mới gặp lại sẽ vì không thích ứng cùng với thân phận của anh sản sinh khoảng cách.
Nhưng bây giờ cậu đã biết, Đường Sở liền một bước tới, muốn duỗi tay ra, nhưng một bàn tay khác lại nhanh hơn một bước, rút quyển tạp chí từ trong tay Diệp Sơ khiến cậu lấy lại tinh thần.
Một cánh tay khác của Tống Thừa Văn rất tự nhiên khoác lên bả vai cậu, trầm giọng nói: "Đường Sở tiên sinh đã ở ngay đây, thì thầy có vấn đề gì nên trực tiếp hỏi."
Bởi vậy, những lời Đường Sở muốn nói đều triệt để bị cắt ngang, đôi mắt nhìn chằm chằm cánh tay đặt lên bả vai cậu.
Đột nhiên lấy kính râm trên mặt xuống, những ngón tay thon dài, kéo lấy cổ tay Diệp Sơ, trực tiếp lôi cậu ra ngoài: "Cậu đi theo tôi!"
===♥♥♥===
Chương 30:
Tống Đấu Đấu nhìn thầy Diệp của mình bị ông chú kỳ quái lôi đi, sốt sắng kêu với baba: "Ba ơi!!! Thầy Diệp bị cái chú kia bắt đi rồi!"
Đường Sở nghe thấy bé ở phía sau gào to, mặt nhất thời xạm đi, quyết định từ nay bếch thằng bé này lên danh sách nguy hiểm cấp độ cao, cần phải cảnh giác.
Đấu Đấu khẩn trương túm lấy quần âu của hắn: "Baba!! Nhanh một chút đi cứu thầy Diệp!"
Tống Thừa Văn không chút hoang mang sửa lại cà vạt: "Không cần lo! Thầy Diệp sẽ không sao!" Nói rồi bĩu môi với bé: "Tốt rồi! Mục đích hôm nay của chúng ta đã đạt được, về nhà thôi!"
Diệp Sơ bị Đường Sở kéo mạnh, trong lúc đi còn bắt gặp mấy người đi đường. Bởi anh không mang kính râm nên hình như bọn họ nhận ra anh, hiếu kỳ cùng tò mò liếc liếc rồi bàn luận xôn xao.
Diệp Sơ dọc đường không mở miệng, đầu nhanh chóng xoay chuyển. Tin tức nói rằng, Đường Sở nước ngoài được công ty lớn tìm ra rồi cho ra mắt với tư cách ban nhạc rồi trở nên hot, sau đó liên tục chiến đấu ở các lĩnh vực truyền hình, đóng phim và lên một tầm cao mới, được đông đảo fans hâm mộ phong thành: "Nam thần thế kỷ mới".
Gần đây, Đường sở giải ước với công ty cũ, cũng từ trong nhóm nhạc rút ra hoạt động một mình, ký với một công ty người mẫu trong nước, chính thức trở lại tổ quốc phát triển.
Nhưng, lúc trước Đường Sở đi Mỹ là vì muốn học về quản lý tài chính. Khi đó anh nói với cậu, anh muốn kế thừa gia nghiệp của gia đình nên mới lựa chọn ngành học này.
Mà hiện tại anh quay lại, đột nhiên biến thành đại minh tinh? Anh không định kế nghiệp nữa sao?
Trong lòng Diệp Sơ có một đống nghi vấn nhưng không tiện hỏi ra lời.
Đường Sở một đường lôi cậu về nhà, đóng cửa liền xoay người, sắc bén nhìn cậu, chất vấn: "Người đàn ông kia, đến cùng có quan hệ thế nào với cậu?"
"Tôi... Anh ấy..." Nếu là trước đây, Diệp Sơ đương nhiên sẽ không chút do dự nói cậu và Tống Thừa Văn chỉ là hàng xóm tầng trên, tầng dưới, nhiều lắm là thầy giáo và baba của học sinh. Nhưng bây giờ để cậu đính chính về quan hệ giữa hai người thì cậu không biết định sao cho phải, mà cậu cũng không muốn lừa gạt Đường Sở.
Thấy phản ứng của Diệp Sơ, trong lòng Đường Sở không chỉ có một tảng đá uất ức đè xuống, mà nhiều hơn là hoảng hốt.
Vừa nhìn đã biết thái độ của Tống Thừa Văn đối với Diệp Sơ là không đơn giản. Mà Diệp Sơ có phải... cũng thích người đàn ông kia hay không?
Càng nghĩ càng thấy khả thi, hỏa khí của Đường Sở dần nguội xuống, chỉ còn lại hoảng hốt cùng lo sợ. Tiến lên một bước, nắm lấy tay Diệp Sơ rồi đem cậu hướng vào ngực, tay hơi giữ lấy đầu cậu để cậu dựa vào vai mình rồi hướng xuống ôm chặt hông cậu: "Diệp Sơ... Đáp ứng tôi đi... Mãi mãi không được rời xa tôi..."
Trên người anh nồng nặc mùi nước hoa mạnh, so với mùi vị thần bí nhưng mát lạnh của Tống Thừa Văn thì gay mũi hơn khiến cậu không thể quen nổi, cơ thể hơi hơi giãy ra.
Nhưng bị anh dùng sức đè lại: "Diệp Sơ! Tôi muốn em đáp ứng tôi, sẽ không bao giờ rời xa tôi, tôi cần em ở bên tôi!" Thanh âm anh run rẩy mang theo sự ưu thương. Diệp Sơ cảm thấy anh thực sự rất cô độc, cần một người bên mình, mà người anh lựa chọn, là cậu.
Thời khắc này, Diệp Sơ chợt nghĩ lại khoảng thời gian cùng ah học đại học. Hồi đó, Đường Sở thật ngây ngô, thuần khiết, thật giống vệt dương quang long lanh, chói mắt chiếu rọi vào cuộc đời cậu.
Tuy hai người không cùng học hệ mầm non, nhưng mỗi lần Diệp Sơ gặp khó khăn, Đường Sở đều xuất hiện. Đúng vậy! Chính là người này, chính người này đã dạy cho cậu... cảm giác yêu một người là thế nào.
Diệp Sơ chậm rãi gật đầu, cậu vô pháp từ chối, anh thoạt nhìn phi thường yếu đuối, hơn nữa đã hình thành liên kết giữa hai người nhiều năm, anh dùng tư thái yếu mềm khẩn cầu, cậu làm sao có khí lực cự tuyệt.
... ...
Tống Thừa Văn ngồi cạnh bàn làm việc, ngón tay thon dài gõ nhịp nhịp lên mật bàn đỏ sẫm, mặt bàn đặt một phần tài liệu rất cặn kẽ về Diệp Sơ.
Hắn cho rằng Tiểu Diệp Lục xem mấy cái tiểu thuyết táo bạo kia còn chưa tính, không ngờ cậu còn ở trên mạng là nhà văn chuyên viết BL. Theo trang mạng cậu đăng truyện lên, Diệp Sơ viết tiểu thuyết BL cũng phải năm, sáu năm nhưng vẫn luôn là một nhà văn bấp bênh, không có danh tiếng.
Trầm tư một lúc, hắn lấy điện thoại ra...
Qua hồi lâu, bên kia mới nhận điện thoại, đầu bên kia rõ ràng bị đánh thức, giọng nói chứa nộ khí không nhỏ: "Gì?"
"Diệp Sơ là nhà văn tại website của cậu, có phải cậu đã sớm phát hiện hay không?" Tống Thừa Văn cảm thấy lần trước Thẩm Thịnh Dương hỏi sự tình của Diệp Sơ thực sự quái lạ. Suy đoán thì anh chính là biết tác giả "Như Nhược Đương Sơ" chính là Diệp Sơ, hẳn là không ngoài dự tính.
Thẩm Thịnh Dương cười xì một tiếng: "Sao? Giờ mới phát hiện?"
Tống Thừa Văn tất nhiên sẽ không phun trào: "Cậu đã sớm biết sao không nói cho tôi?", Thẩm Thịnh Dương từ trước đến giờ luôn là một con sói phúc hắc, muộn tao, làm gì có chỗ nào hảo tâm nhắc nhở hắn.
"Tôi chỉ có một vấn đề, mau nâng Diệp Sơ lên!" Hắn rất đơn giản nói.
"Tôi chắc cậu cũng hẳn phải biết, Diệp Sơ không phải mới viết văn, nếu cậu ấy có thể hồng đã sớm đỏ rồi, làm sao có chuyện mấy năm lên không nổi chứ?" Anh không để ý: "Cậu ta đã sớm mấy đi cơ hội rồi!"
"Thật" Ngữ khí của hắn giảm mấy phần hòa khí, cười lạnh khiến Thẩm Thịnh Dương ở bên kia mơ hồ cảm thấy không ổn.
"Cậu không nâng được em ấy, tôi liền mua đứt Thịnh Thế chỉ để chuyên đưa mình em ấy lên!"
Thẩm Thịnh Dương "..."
Hai người ở trong điện thoại giằng co, mấy giây sau, Thẩm Thịnh Dương đau đớn thua trận. Anh tự nhận mình không có kiên trì và sự nhẫn tâm như thằng bạn của mình, nói về các thủ đoạn âm mưu, đối phó, tính kế thì Tống Thừa Văn bỏ xa anh cả n con phố.
"... Tôi biết rồi..." Anh đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tống Thừa Văn biết, Thẩm Thịnh Dương đã đáp ứng chuyện gì thì nhất định sẽ làm được, không nói thêm, dứt khoát cúp điện thoại.
"Tống Thừa Văn!" Thẩm Thịnh Dương gào lên một tiếng, nhắn dừng lại động tác bấm tắt, lẳng lặng chờ anh nói.
"Cậu đối với Diệp Sơ là... nghiêm túc sao?"
"... Phải!" Hắn đối với người huynh đệ tốt của mình chưa từng nói láo.
"... Cậu có biết cậu con mẹ nó hiện tại ra sao không?" Anh đột nhiên tạc mao: "Bây giờ cậu chẳng khác gì tên hôn quân chuyên đi khai hỏa các nước chư hầu có biết không?"
Còn chưa đợi hắn phản ứng, Tống Thừa Văn: "Đô!" một tiếng, điện thoại ngỏm luôn. Tưởng tượng đến mặt Tống Thừa Văn như ăn phải ruồi, trong lòng mừng thầm, cuối cùng cũng có thể đi trước hắn một bước, hà hà, thực xả giận!
Hán bỏ điện thoại xuống, cười lạnh: "Thẩm Thịnh Dương! Rất tốt..."
Buổi tối hôm đó Đường Sở bị quản lý gọi điện thoại bếch đi, anh vừa phá hợp đồng, ngay lập tức cần ra ca khúc mới cùng đóng phim truyền hình để không ngừng ra tăng độ nổi tiếng. Trong vòng giải trí nhiều nhân tài như vật, Đường Sở mặt dù nhân khí cao đến đâu nếu như thiếu nổi tiếng thì sẽ có vô số fans trẻ tuổi bỏ anh chạy theo đám người tuổi trẻ, mê người hơn.
Diệp Sơ đồng ý với anh, ngoan ngoãn chờ anh về.
Đường Sở như lốc trở lại, vội vã rời đi, tựa hồ không có gì xáo trộn sinh hoạt của cậu. Diệp Sơ đi làm thì vẫn đi làm, về nhà thì làm ổ trong phòng viết văn.
Trong miệng ngậm một ổ bánh mỳ, Diệp Sơ vội vã chạy xuống dưới nhà, lấy xe đạp của mình, liền chính xác nhìn thấy Tống Thừa Văn dắt tay Đấu Đấu đi ra từ thang máy.
Tống Đấu Đấu vừa nhìn thấy thầy giáo liền giãy khỏi tay baba, hào hứng chạy đến chỗ cậu.
"Thầy Diệp ơi!" Đấu Đấu chạy tới, ôm chặt đùi Diệp Sơ: "Một ngày không gặp thầy có nhớ con không?"
"..." Diệp Sơ không hiểu, Tống Đấu Đấu tại sao trong chớp mắt lại buồn nôn như thế?
"Thầy ơi! Con nhớ thầy lắm! Mà thầy không có tìm con chơi khiến con đau lòng lắm ý!" Tống Đấu Đấu nói, còn làm cái bộ thương tâm che mặt một bộ muón khóc.
Tình huống này là thế nào? Diệp Sơ suýt chút nữa rơi cả miệng, trong đầu chỉ dư lại vấn đề này.
"Đấu Đấu! Không được nghịch ngợm!" Tống Thừa Văn đi tới trước mặt người nào đó đang làm cái mặt ngu xuẩn, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, tay dài duỗi ra đưa tới trước mặt Diệp Sơ, đem vụn bánh mỳ trên miệng cậu lau đi.
Lần này cậu không tránh được một kiếp, bánh mỳ thẳng tay rơi xuống đất thành xác chết vô tội.
Kẻ cầm đầu Tống Thừa Văn nhàn nhạt rút tay mình về: "Thầy Diệp, hôm nay phiền thầy có thể đưa Đấu Đấu đi học được không? Hôm nay công ty có chút việc gấp nên tôi cần phải ở lại xử lý."
Qua hồi lâu, cậu lấy lại tinh thần, gật đầu: "Được!"
Cho nên Diệp Sơ không đi xe đạp nữa, kéo tay nhỏ quyết định đi bộ.
Mà Đấu Đấu rất vui sướиɠ cùng đi với Diệp Sơ, thừa dịp cậu không chú ý, lén lút quay đầu chơp mắt với baba, giảo hoạt cười trộm.
Rồi lại thừa dịp thầy không chú ý, bé quay đầu lại, nhún nhảy theo sát Diệp Sơ đi về phía trước.
Nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ chậm rãi biến mất, Tống Thừa Văn mới quay đầu về xe.
"Thầy Diệp ơi! Về sau thầy không thể chơi với con được nữa đúng không ạ?" Tống Đấu Đấu được Diệp Sơ nắm tay, đột nhiên ủy khuất hỏi.
"Đấu Đấu, sao con lại hỏi thế?" Cậu kinh ngạc.
"Bởi vì trong nhà thầy có cái chú kia, chú ấy hình như không thích Đấu Đấu. Thầy có vì chú ấy mà không thích, không để ý tới con không?" Đấu Đấu càng nói càng thấy uất ức, hốc mắt bắt đầu trữ nước mắt, căn cứ vào câu trả lời của Diệp Sơ để xuất thủ.
Cậu cho là bé không có cảm giác an toàn, huống hồ Đường Sở thế nào lại sinh cảm giác thù địch với một đứa bé chứ? Anh và bé còn chưa từng ở chung.
Ngồi xổm xuống, sờ sờ mái đầu ủ rũ của Đấu Đấu, cậu chắc nịch: "Đấu Đầu à, thầy làm sao có thể không thích con được. Đấu Đấu của chúng ta thực đáng yêu mà!"
"Thật không ạ?" Nghe được câu trả lời của cậu, nước mắt của bé được thu hồi, tay nhỏ bụ bẫm duỗi ra níu lấy cổ cậu, "Chụt!" một cái hôn thật kêu trên má cậu. Chiếm tiện nghi xong, Đấu Đấu thỏa mãn vung tay nhỏ lên: "Con cũng sẽ không rời thầy đâu! Con muốn trở thành nam tử hán để bảo vệ thầy Diệp!"
===♥♥♥===
Chương 31: Kế phản gián của Tống Đấu Đấu!
Thời điểm sắp tan học, Diệp Sơ nhận được điện thoại của Tống Thừa Văn. Hắn nói mình còn vấn đề của hạng mục rất trọng yếu, cần phải chạy tới thành phố F ngay cạnh thành phố C, ngày mai mới có thể về nên mong Diệp Sơ có thể giúp hắn trông chừng Đấu Đấu một ngày.
Tuy rằng hơi đột xuất, nhưng cậu lại không có biện pháp cự tuyệt, không thể làm gì khác ngoài đáp ứng.
Còn Tống Đấu Đấu tựa hồ cũng không thèm để tâm đến việc baba mình có về hay không, thật cao hứng vì được đến nhà thầy Diệp ngủ, một đường líu ríu như chim nhỏ kể chuyện hồi mình và baba sống ở Mỹ. Bé kể về ông quản gia rất dễ gần, cô giúp việc xinh đẹp và khu vườn nhỏ nhỏ của mình.
Chỉ là không có... mẹ thôi...
Diệp Sơ cũng nghe say sưa, từ miệng bé, cậu nhìn thấy được một Tống Thừa Văn hoàn toàn khác. Tuy hắn thật nghiêm khắc, nhưng thật tâm thương yêu Đấu Đấu. Trong mắt bé, Tống baba là Superman không có điều gì không thể làm!
Nhưng mà càng nghe càng thấy kỳ quái, Đấu Đấu như nhân viên bán hàng đa cấp chào hàng sản phẩm, mà sản phẩm kia, chính là... Tống Thừa Văn!
Không cần! Không được tiếp tục!
"Đấu Đấu! Tối nay con muốn ăn gì?" Diệp Sơ nắm lấy cơ hội, rất đúng lúc chuyển đề tài.
Bé nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi reo lên: "Con muốn ăn cơm chiên!!"
Kỳ thực khẩu vị của Đấu Đấu luôn bị Tây hóa, từ lúc sinh ra phần lớn đều ở Mỹ. Tống Thừa Văn đối với việc ăn uống yêu cầu không cao, cơm tây tương đối nhanh chóng, thuận tiện. Mà từ sau khi bé về nước ăn cơm tàu, liền không thể thoát được khỏi ma trảo, từ đó không ngừng thầm khinh bỉ baba không biết làm cơm tàu của mình.
Các món ăn ở trường mẫu giáo đại thể đều là cơm tẻ, mỗi tuần đều có một ngày được ăn mỳ, như mỳ sủi cảo, mỳ vằn thắn hay cơm chiên. Tống Đấu Đấu càng yêu những mỹ vị này hơn, mỗi lần được ăn đều đặc biệt hài lòng.
Diệp Sơ suy nghĩ xem cơm chiên nên dùng những nguyên liệu gì, gật gật đầu đáp ứng yêu cầu của bé.
Mang Đấu Đấu về đến khu nhà, nhưng bé nhất định đòi về nhà mình trước, ôm theo một cái bọc lớn đã được chuẩn bị sẵn. Trong đó nhồi đầy quần áo, đồ chơi cùng rất nhiều đồ ăn vặt, nhồi nhồi, nhét nhét thành cái bọc thật lớn, Đấu Đấu hổn hà hổn hển kéo lên nhà cậu.
Diệp Sơ đưa tay ra giúp đỡ nhưng bé con lại dùng ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt: "Con là đại hiệp nam tử hán, tự mình có thể mang!"
Nhìn Đấu Đấu mang biểu tình tiểu đại nhân, Diệp Sơ dở khóc dở cười nhìn theo quả bóng nhỏ tiếp tục công trình.
Vào nhà thầy Diệp, Đấu Đấu phát hiện chỗ mình hay ngồi chơi bị một cái vali to đùng chiếm mất, không vui đẩy nó qua một bên, đem toàn bộ đồ chơi của mình bày ra rồi mới thoải mái ngồi dưới đất chơi.
Diệp Sơ chưa phát hiện ra cái vali kia, trực tiếp vào bếp rót cho Đấu Đấu một ly nước, dặn dò bé mấy câu rồi vào phòng mình mở máy tính.
Vừa nãy nhận được tin nhắn của Gạo kê khiến cậu phải vào mạng thật nhanh!
Đăng nhập QQ liền bị cô nhìn thấy, Gạo kê lập tức nổ như pháo gửi tin nhắn tới.
[Tôi là một bát gạo thơm ngát: Tiểu Sơ! Tiểu Sơ! Tôi vừa nhận được tin cậu được lên tác giả đề cử!!]
Tác giả đề cử có thể nói là một bộ phận tương đối đặc sắc của Thịnh Thế, phi thường lợi hại. Nhà văn đại thần đi ra từ Thịnh Thế là không ít, những nhà văn đã thành danh quay lại chốn cũ trả ơn đều đồng thời đáp ứng Thịnh Thế cùng làm ra đề mục là tác giả đề cử.
Bất kể có phải nhà văn đại thân hay không đều sẽ được tham gia. Mỗi kỳ sẽ cử ra một nhà văn chuyên viết đề cử. Mà vị được đề cử kia cũng là một người tương đối nổi tiếng, được các đại thần đẩy cho một cái liền thu hoạch được cơ man fans.
Thường thường, trong nửa tháng đề cử, mỗi một tác giả nổi tiếng đều sẽ leo lên những bậc không nhỏ. Có thể nói, tại mạng văn học Thịnh Thế, muốn cho nhân gia đỏ mắt vì ghen tị thì nhất định phải leo lên được đầu bảng!
Diệp Sơ không thể tin được vào mắt, chính cậu có thể trở thành "Tác giả đề cử"?!
[Như Nhược Đương Sơ: Chuyện này... có thật không?"
[Tôi là một bát gạo thơm ngát: Đương nhiên rồi! Hiện tại tôi đã liên hệ với không ít đại thần, bọn họ sẽ vì cậu mà viết cảm tưởng, nhóm của tôi cũng đang làm một cái chuyên mục về văn của cậu. Tiểu Sơ à!!! Lần này cậu đỏ rồi!!]
[Như Nhược Đương Sơ: ...]
[Như Nhược Đương Sơ: Vì sao tôi lại được lên tác giả đề cử nhỉ? Tôi rõ ràng chả có miếng nổi tiếng nào...]
[Tôi là một bát gạo thơm ngát: Tôi cũng không rõ lắm nha, sáng sớm hôm nay chủ biên mới thông báo. Nhưng nói thế nào thì nói, đây cũng là chuyện đại lợi đúng không!!!]
[Tôi là một bát gạo thơm ngát: Cho nên hai ngày nay cậu nên tung chương cho đều đặn vào. Tôi quyết định đem tiểu thuyết của cậu thả lên danh sách hot, dù thế nào cũng phải để người ta quen mắt đã. Tiểu thuyết lần này của cậu so với những quyển trước thành tích tốt hơn không ít! Cho nên cậu phải cố gắng lên nha!! Tôi luôn ủng hộ cậu!]
Diệp Sơ suy nghĩ một chút, vẫn là gõ gõ.
[Như Nhược Đương Sơ: Ừ, tôi biết rồi! Cảm ơn cô!]
[Tôi là một bát gạo thơm ngát: Ừ ừ! Tác giả và biên tập vốn là quan hệ phụ trợ lẫn nhau mà! Cậu nổi tiếng thì đứa biên tập là tôi cũng sẽ có mặt mũi nha! Hơn nữa tiền lương còn phồng hơn không ít ha ha ha!!]
Gạo kê còn không ngừng đánh chữ, nhưng Diệp Sơ lại nghe thấy tiếng khóc của Đấu Đấu khóc lớn.
Cậu hoảng đến mức vội vàng đứng lên ra ngoài xem.
Chỉ thấy Đường Sở mặc áo tắm, sắc mặt âm trầm không có tí kiên nhẫn nào nhìn bé. Mà Tống Đấu Đấu ngồi sập dưới đất, đồ chơi xếp gỗ văng tán loạn, bé thì che mặt khóc to.
"Đấu Đấu!" Diệp Sơ chạy tới bên bé, đau lòng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Đường Sở vẫn không hòa hoãn, mím môi không nói lời nào.
Tống Đấu Đấu duỗi ngón tay bụ bẫm chỉ vào anh, thút tha thút thít: "Chú này... đá đồ chơi của con... còn bảo con cút khỏi nhà của chú ấy... Thầy Diệp... thầy đã hứa mãi mãi không đuổi Đấu Đấu đi..."
Nghe bé lên án, Diệp Sơ không hài lòng nhìn Đường Sở: "Đường Sở! Cậu làm sao có thể đối với trẻ con như thế?"
Anh lạnh mặt nói: "Tôi đâu có đá đồ chơi của nó, đυ.ng cũng chưa từng đυ.ng, nó lại..." Anh nuốt xuống, cùng một đứa nhỏ đấu đá thực mất mặt: "Thôi, tôi cũng không muốn nói!"
Nghe vậy, Đấu Đấu càng khóc to hơn, vừa khóc vừa lăn lộn muốn đứng dậy: "Nếu chú không hoan nghênh còn thì con ở nhà một mình cũng chẳng sao..."
Diệp Sơ ôm chặt lấy bé, nhẹ giọng dỗ dành: "Đấu Đấu à, baba con đi công tác, con một mình một nhà thì làm sao thầy an tâm chứ. Để thầy bắt chú Đường xin lỗi con được hay không?"
Nói xong, cậu chớp chớp mắt với anh, ra hiệu anh mau xin lỗi bé.
Đường Sở vốn bị Đấu Đấu tính kế, làm gì chịu xuống mặt xin lỗi bé chứ. Cho nên mặt ngưng trọng không nói lời nào.
Đấu Đấu cũng không sợ, khóc càng lúc càng lớn, tựa hồ không đạt được mục đích thì sẽ không ngừng.
Diệp Sơ nghe tiếng khóc tê tâm phế liệt của Đấu Đấu, đau lòng, không quản sắc mặt của Đường Sở, tiếp tục an ủi bé: "Đấu Đấu! Đừng khóc mà! Thầy Diệp biết chú Đường không đúng, thày Diệp thay chú Đường xin lỗi con được không?"
Mục đích của Tống Đấu Đấu đã đạt được. Mà khóc lâu khá mệt, thút thít ngừng lại, làm nũng nhào vào l*иg ngực Diệp Sơ, tay nhỏ ôm cổ cậu không buông.
Cậu vỗ vỗ lưng bé: "Được rồi, bây giờ thầy Diệp đi làm cơm chiên cho con. Đấu Đấu ngoan ngoãn ở đây chờ một chút được không?"
Nghe thấy sắp được ăn, Tống Đấu Đấu không tình nguyện buông cậu ra.
Chờ cậu đứng lên, Đường Sở liền kéo cậu vào phòng, sập cửa.
Tống Đấu Đấu theo sát, dán tai vào cửa muốn nghe lén động tĩnh bên trong nhưng cái gì cũng không nghe được. Bất thành mà tới túi hành lý của mình, lục lọi tìm điện thoại di động, thuần thục bấm bấm một dãy số.
"Alo! Baba a!! Cái chú Đường Sở hôm nay ở nhà thầy Diệp ạ!" Đấu Đấu báo cáo.
"Ồ?" Tống Thừa Văn không lo lắng: "Đây không phải cơ hội tốt sao?"
Bé gật gật đầu: "Vâng ạ, vừa nãy con vừa đi trước chú ấy một bước nha!" Suy nghĩ một chút, Đấu Đấu do dự, cẩn thận hỏi: "Nhưng baba ơi... thế này có tính là chúng ta lừa gạt thầy Diệp không ạ?"
Tống Thừa Văn trầm mặc, thanh âm ôn hòa nói: "Chúng ta không lừa thầy Diệp, ngược lại chúng ta đang giúp thầy không bị người xấu gạt!"
"Vâng!" Đấu Đấu hiểu mà không hiểu, vẫn gật đầu: "Vậy con cúp điện thoại đây ạ! Có chuyện gì con sẽ gọi cho baba ạ!" Tống Đấu Đấu sợ người ở bên trong đi ra nhìn thấy bé đang gọi điện thì hỏng.
"Ừ, nhớ ngoan ngoãn đấy!" Tống Thừa Văn dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.
Đôi mắt đen hơi nheo lại. Xem ra so với tư liệu thì Đường Sở coi trọng Diệp Sơ hơn mức tưởng tượng. Công tác đang bận rộn mà vẫn trở về gặp cậu...
... ...
Những ngón tay thon dài nắm chặt vai Diệp Sơ, đem cậu ghim lên tường, sắc mặt Đường Sở đen tới cực điểm, hung dữ trừng cậu: "Tại sao thằng nhỏ kia lại ở trong nhà của chúng ta?"
"Baba Đấu Đấu phải đi công tác, trẻ con ở một mình tôi không yên tâm. Huống hồ bọn họ ở tầng dưới, coi như là giúp đỡ hàng xóm." Cậu lơ đễnh giải thích.
Cậu biết cá tính của Đấu Đấu, bé không thể vì một chuyện cỏn con mà khóc đến thê thảm như vậy. Tỉnh táo nghĩ lại, e là có tí sâu xa, nhưng hai người dù sao cũng là người lớn, Đấu Đấu chỉ là đứa trẻ con, sẽ không có ý đồ gì đâu.
"Lẽ nào không có thân thích? Nhất định phải nhờ thầy giáo trông sao? Rõ ràng là là không minh bạch!" Đường Sở đúng là đã nhìn ra chân tướng.
Mặt cậu mất tự nhiên đỏ rực, lập tức mở miệng giải thích: "Hai ba con bé mới từ Mỹ về nước, bên này làm gì có thân thích chứ?"
===♥♥♥===
Κ