Tảng Đá Tướng Công

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hệ liệt: Ngạo ưng bảo oai chi tứ (4/4) Người convert: lanhnguyetthu Edit: rimusm Đông Linh Nhi lớn đến chừng này chưa bao giờ gặp nam nhân nào không biết xấu hổ đến mức này! Hắn không những suốt ngày  …
Xem Thêm

Chương 7
“Đừng đi, đừng đi! Đợi ta với!”

Nam hài chạy như điên, đuổi theo hình dáng nhỏ bé vẫn bỏ ngoài tai những tiếng kêu của hắn, cắm đầu chạy một mạch không chịu dừng lại.

Hít sâu một hơi, hắn dốc toàn lực chạy thật nhanh, cuối cùng tay hắn cũng chạm vào vai tiểu cô nương đang lệ rơi đầy mặt.

- “Đừng đi… Muội đừng đi nha…”

Miệng thở hồng hộc, tay vẫn nắm chặt tay tiểu cô nương đến nỗi cả một khe hở để rút ra cũng không có.

- “Buông ra! Muội ghét huynh, ghét huynh nhất trên đời, từ nay về sau chúng ta “nhất đao lưỡng đoạn”*!” – tiểu cô nương cố gắng rút tay ra.

*nhất đao lưỡng đoạn: một đao cắt đứt quan hệ, thật ra nghĩa gốc là “một đao cắt thành hai đoạn”, ý là dùng một đao cắt đứt thành hai mảnh tách biệt không còn chút quan hệ nào, không còn dính với nhau một tí nào.

- “Không cho!”

Nam hài ôm chặt cô.

- “Không cho muội nhất đao lưỡng đoạn, không cho muội ghét huynh, huynh kỳ thật rất thích muội, không cho muội rời bỏ huynh!”

- “Huynh nói dối! Huynh rõ ràng không thích muội!” – tiểu cô nương lên án bằng giọng mũi. (do khóc đây mà *cười nham nhở* ta khoái người ta vừa khóc vừa cười, miễn không phải do ta hại, hí hí)

- “Không phải, không phải, huynh rất thích muội, thích muội bám theo, thích sức sống của muội, thích muội mỗi ngày tranh cãi ầm ĩ bên tai, thích muội mỗi ngày đều tươi cười vui vẻ, huynh thật sự rất thích muội, chỉ là không biết nói với muội thế nào thôi. Tin tưởng huynh nha!”

Tiểu cô nương ngừng khóc, hít hít mũi, nhưng nét u sầu vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt xinh xắn.

- “Nhưng mà… huynh đối xử với con chó kia còn tốt hơn muội, làm sao dám nói là thích muội được?”

- “Con chó kia? A, muội nói con chó nhỏ ngồi cạnh huynh à! Huynh cũng không biết nó từ đâu ra nữa? Nên huynh cho nó một chỗ ngồi thôi, thôi mà, muội với nó sao có thể so sánh được… Muội, muội là nương tử của ta, không phải sao…”

Càng nói, mặt nam hài càng đỏ, thanh âm cũng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất dưới vẻ thẹn thùng.

- “Như vậy là, huynh cũng thừa nhận là tướng công của muội rồi phải không? Sau này muội theo sau huynh, huynh sẽ không bao giờ trưng ra bộ mặt thối để đuổi muội đi nữa?”

Nam hài ngượng ngùng gật đầu, tiểu cô nương ôm hắn, hét chói tai.

- “Vạn tuế! Cuối cùng huynh cũng đồng ý làm tướng công của ta! Ya ya!”

Hai tay ôm chặt cổ hắn, dù hưng phấn nàng cũng không quên dặn dò.

- “Muội nói trước với huynh nha! Huynh chỉ được có một nương tử duy nhất là muội, nếu huynh có nương tử khác, muội nhất định sẽ rời khỏi huynh, đi thật xa, không bao giờ thèm gặp mặt huynh nữa!”

Lời này làm nam hài sợ hãi, không cần biết hai hàng nước mũi của nàng có dính trên trán hay không, hắn hung hăng ôm nàng.

- “Huynh không cần nương tử nào khác, huynh chỉ cần muội thôi!”

Ngọt ngào tận tim gan, tiểu cô nương để mặc hắn ôm, cười vui vẻ trong lòng hắn.

- “Tướng công của An tỷ tỷ rất thương rất xót rất yêu quý tỷ tỷ, cho nên, huynh cũng phải rất thương rất xót rất yêu quý muội đó!”

- “Ừh.”

- “Vậy…” – nụ cười của nàng lan dần trên mặt. “Muội muốn ăn toàn bộ bánh (quả) hồng của huynh, huynh cũng không được nói không nha.”

Gì? Hai mắt nam hài mở lớn.

——— —————————–

Cổng Thiên Phương, nơi mây mù bao phủ.

Tìm khắp nơi cũng không thấy nàng, Diêm Lạc đã sắp phát điên, mà lúc này, Đông Linh Nhi vẫn còn mờ mịt trong những suy nghĩ của mình, cô đơn đứng ở vách đá ngay cửa Diêm Cốc.

Vì sao nàng vẫn do dự?

Vì hắn, mới không nỡ rời đi sao?

Hắn đã tìm lại người thương, sau này, hắn sẽ không cư xử “xấu xa” với nàng nữa, cũng sẽ không còn “nàng đi đến đông, hắn nhất định không đi đến tây”* nữa, cũng sẽ không cố ý chiếm tiện nghi của nàng nữa, lại càng không nói lời ngon tiếng ngọt với nàng nữa… Bởi vì, những đặc quyền này, từ nay về sau sẽ thuộc về một nữ nhân khác.

*nàng đi đến đông, hắn nhất định sẽ không đi đến tây: ý nói là Linh Nhi tỷ đi đến đâu, Lạc ca sẽ đi theo đến đó. À, dĩ nhiên câu này ta… chém *hề hề hề* nguyên bản là “nàng đi đến thế nào hắn liền theo đến thế nào” =,= cái câu nguyên văn nghe thấy… gứm!

Đã như vậy mà sao lòng nàng ngoài cảm giác không buông được, còn đau đớn vì thấy hắn yêu thương Tử Hồ, đau đớn vì lựa chọn rời đi? Và tức giận vì hắn từng đùa cợt nói thích nàng?

Rốt cuộc thì từ lúc nào hình ảnh hắn bắt đầu mọc rễ ở đáy lòng nàng, đâm chồi mọc rễ, từ lúc nào hắn đã trở nên quan trọng trong tim nàng như vậy?

Đông Linh Nhi cúi đầu, mắt chạm đến vết thương ở lòng bàn tay, miệng giật giật vì tức giận.

Thảm rồi! Tình cảm của nàng đối với Diêm Lạc không hề đơn giản như nàng vẫn nghĩ, nhưng nàng có lý do gì để ở lại nơi này?

Trong đám sương mù trước mặt nàng truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào.

- “Sao tẩu ngốc vậy! Chịu nghe lời đệ thì đã chẳng vậy rồi!”

- “Nói hay à, ta cũng không được phúc lớn mạng lớn như đệ đệ à, ta chưa bao giờ tới đây, cũng không biết nó thế nào, đi với đệ lại bị ngã đau thê thảm. Tóm lại là ta không cần biết, không cần biết, tẩu cứ đi chậm chạp đó, càng cẩn thận càng tốt mà!”

Tiếng tranh cãi ầm ĩ của hai người ngày càng rõ ràng.

Đôi mắt đẹp của Đông Linh Nhi nhất thời mở lớn, nàng không ngờ lại gặp bọn họ ở đây –

- “Hồn, sao huynh lại tới đây? Còn… Đại tẩu!”

Trời đất! Hai người này đến đây làm gì?

Hồn trước giờ công phu rất tốt, có ngã xuống vách núi này cũng sẽ không hề hấn gì; nhưng đại tẩu thì khác, bụng đại tẩu đã lớn như vậy rồi, chỉ cần tưởng tượng đến việc đại tẩu từ trên đỉnh núi cao như vậy xuống tới đây, nàng lạnh cả người.

- “hu hu… Linh Nhi muội muội, cuối cùng ta cũng tìm được muội, trời ơi, muội nói đi là đi những một tháng, ta nhớ muội nghĩ đến muội hoài, nên quyết định chạy tới đây kiếm muội…” – Thủy Như Nguyệt khóc lóc than thở, ôm Đông Linh Nhi.

May là lúc Linh Nhi rời đi, Thủy Như Nguyệt đã lén hạ “mật hương”, nhờ đó mới có thể thả “dẫn đường phong”, tìm được chỗ của nàng.

- “Thôi đi, người nên khóc là đệ đây nè.”

Người nói câu này chính là Vân Khiếu Hồn vẻ mặt u sầu, ai oán đến cực điểm.

Thủy Như Nguyệt nhảy đến trước mặt Khiếu Hồn.

- “Vân Vân, rõ ràng ta không rủ đệ đi cùng, chính đệ nằng nặc đòi đi theo, còn oán giận gì nữa?”

- “Đệ đương nhiên là oán giận rồi! Linh Nhi, muội biết không, nữ nhân này lấy dây thừng buộc vào thân cây nơi vách đá, không thèm chờ huynh đã nhảy xuống nhai.” – mạng nhỏ của hắn cũng xém chút mất tích theo nàng.

Nghe hắn miêu tả tình huống mạo hiểm lúc đó, Đông Linh Nhi cũng muốn đổ mồ hôi lạnh. (không lẽ bà “đại tẩu” này “não phẳng, không có notron” như các ss bên tangthuvien nói hả ta =.=)

- “Đại tẩu, tẩu đang mang thai mà, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?”

- “Ta chỉ là… muốn nhanh nhanh một chút gặp lại muội mà thôi.” – Thủy Như Nguyệt quẹt quẹt tay qua miệng, nắm tay Linh Nhi. “Linh Nhi, sao muội đi lâu quá mà không về vậy, ta ở nhà nhàm chán đến mức muốn cắn người đó! May mà giờ đã tìm được muội, đi, đi! Chúng ta mau về thôi…”

Thủy Như Nguyệt nắm chặt tay Đông Linh Nhi kéo nàng chạy, không ngờ động tác mạnh bạo này làm đau nàng.

Đông Linh Nhi co rúm người, vội rụt tay lại.

Thủy Như Nguyệt nhanh tay lẹ mắt, phát hiện nàng có điểm bất thường.

- “Linh Nhi, tay muội sao vậy?”

- “Tay muội? Không bị gì hết á!”

Lắc lắc tay, Đông Linh Nhi giả bộ như không có việc gì. Có điều, dường như nàng đã quên mất Khiếu Vân Hồn vẫn đứng kế bên quan sát nãy giờ.

Vân Khiếu Hồn lặng lẽ bước một bước dài đến cạnh nàng, nhanh tay bắt được cổ tay phải của Linh Nhi, hết hồn la to: “Linh Nhi, tay muội bị thương! Đây là… vết kiếm đâm! Đáng chết, ai đả thương muội –”

- “Tên kia to gan, dám động tay động chân lên người nương tử ta!”

Cùng lúc với tiếng kêu, một đạo chưởng phong đánh tới, Vân Khiếu Hồn theo bản năng nghiêng người né một chưởng này.

Cũng lúc đó, một gã nam tử đột ngột hiện ra đứng cạnh Đông Linh Nhi, một tay giữ lấy thắt lưng nàng, khẩn trương vạn phần kiểm tra từng chỗ trên mặt nàng, thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không bỏ sót.

- “Sao rồi? Nương tử, da^ʍ thủ* kia có làm gì bậy bạ với nàng không?”

*da^ʍ thủ: bàn tay dê xồm =.= tội Hồn ca T__T.

Dám động tay động chân với nương tử hắn, quả thật là muốn chết đây mà!

- “Da^ʍ thủ?!”

- “Nương tử?!”

Diêm Lạc trừng mắt nhìn đôi nam nữ xa lạ tự tiện xông vào Diêm Cốc, nam hổn hển, nữ vẻ mặt hứng thú.

Có thể đi đến đây nhất định cũng không phải đơn giản, Diêm Lạc vừa trừng mắt vừa cảnh giác.

- “Chậc, Linh Nhi, muội khi nào thì lén lút nuôi dưỡng tướng công bên ngoài mà ta không biết?” – Thủy Như Nguyệt đạp chân Vân Khiếu Hồn, bảo hắn đừng vội kích động.

Đông Linh Nhi hoàn hồn, cố sức rút eo khỏi cánh tay sắt kia. “Đừng nghe hắn nói lung tung, hắn không phải tướng công của muội!”

Hắn không phải đang ở trong phòng chăm sóc Tử Hồ vô cùng quan trọng của hắn sao? Tại sao còn đến đây tìm nàng? Hắn cũng biết bọn họ từ trước đến giờ cũng chỉ là một trò đùa dai mà thôi, nàng đã không tính toán gì, hắn sao lại còn gọi nàng là “nương tử” khiến người khác hiểu lầm như vậy?

Đời nào có chuyện Diêm Lạc để mặc nàng giãy dụa như thế, cánh tay tựa như keo dán sắt, nhất nhất dán trên người nàng, dù nàng vặn vẹo thế nào cánh tay cũng không rời đi dù chỉ nửa móng tay.

Hắn vô cùng thân thiết kề miệng sát tai nàng, dùng tiếng nói đủ to để tất cả mọi người ở đây có thể nghe, hỏi: “Nương tử, nàng quen bọn họ sao?”

Tự biết giãy dụa cũng vô dụng, Đông Linh Nhi đanh mặt, giọng trầm xuống, giới thiệu: “Vị này là đại tẩu của ta, vị này là Đường chủ Bạch Hổ Đường. Đại tẩu, hắn tên là Diêm Lạc, Cốc chủ đương nhiệm của Diêm Cốc.”

- “Đại tẩu!” – sự phòng bị trong mắt Diêm Lạc nháy mắt biến mất, vui mừng kêu to.

- “Câm miệng, từ “đại tẩu” này không phải để ngươi kêu!” – Đông Linh Nhi đột ngột vùng ra làm động vết thương, đau đớn thét lớn một tiếng.

- “Nương tử! Tay nàng…” – ý cười chợt tắt.

Gắt gao nắm chặt bàn tay nàng đang cố dấu, lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng, hai mắt đỏ bừng trừng trừng nhìn miệng vết thương vô cùng chói mắt màu đỏ sậm. Thật đáng giận!

Nương tử hắn bị thương khi nào? Sao hắn không biết?

Diêm Lạc nhìn miệng vết thương vừa sâu vừa dài đang kết vảy, vẻ mặt vừa có chút thất thần, lại có chút giận dữ điên cuồng.

- “Hai vị, ta và nương tử có chút việc phải đi trước, hai vị cứ ở đây, ta sẽ sai người dẫn hai vị vào phòng nghỉ ngơi.”

Vừa dứt lời, hắn liền cầm bàn tay không bị thương của Linh Nhi, kéo nàng theo.

- “Này, ngươi dắt ta đi đâu?”

Cố kiềm chế lửa giận, hắn lạnh lùng trả lời: “Về phòng nàng bôi thuốc.”

Hắn giận là giận chính mình, ở nhà mình cũng không bảo vệ nàng cho tốt, để nàng bị thương nghiêm trọng như vậy.

Một vòng tay rắn chắc ôm chặt nàng vào lòng, không cho nàng giãy dụa cũng không để nàng chống cự, như tuyên thệ cũng như nói lên quyết tâm của hắn. Đông Linh Nhi không nói lời nào, mặc hắn mang nàng đi.

Đôi mắt to thông minh của Thủy Như Nguyệt ý vị thâm trường xem một màn này.

Xem ra, Chu Tước nhà bọn họ đã bị người khác săn mất!

——— —————— —————— —————–

Vừa tới cửa, Diêm Lạc liền ngồi xổm xuống đất, lách cách leng keng tìm kiếm chỗ này chỗ kia, từng động tác đều để lại âm thanh rất lớn như đang trút giận.

Đông Linh Nhi đứng một bên, khó hiểu nhìn hành vi thô lỗ ồn ào của hắn.

Thấy hắn một lần lại một lần lục tung tủ thuốc, sự bình tĩnh của Đông Linh Nhi dường như đổi chỗ cho hắn, nàng không muốn hắn đảo lộn lung tung các bình thảo dược của mình, nên đi đến sau hắn, hỏi: “Ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì?”

- “Bình sứ nhỏ màu trắng đó ở đâu? Ta nhớ nàng rõ ràng đặt ở đây mà! Bực thật! Rốt cuộc nó ở đâu?”

- “Ở trên người ta!” – nhằm tránh hắn tiếp tục lật tung thảo dược của mình, Linh Nhi chạy xa khỏi hắn, lấy bình sứ nhỏ ra.

- “Đừng nhúc nhích! Nương tử, nàng đừng động đậy!”

Hắn nhanh nhẹn cướp bình sứ trong tay nàng, cẩn thận ấn nàng ngồi xuống ghế, tất cả động tác đều thận trọng như đối với trẻ sơ sinh.

- “Cẩn thận một chút, nương tử, nàng đang bị thương đó!”

Đông Linh Nhi dở khóc dở cười. “Ta bị thương ở tay, chứ không phải ở chỗ khác.”

Mà nàng cũng không thể phủ nhận rằng sự khẩn trương vạn phần của hắn làm ấm lòng nàng.

- “Như nhau cả, đều là bị thương!” – nét mặt hắn đột nhiên thay đổi.

Diêm Lạc cắn môi, đau lòng đưa bàn tay bị thương của nàng lên trước mặt.

Đông Linh Nhi cảm thấy tốt nhất nên nhắc hắn chút.

- “Ừhm, thuốc này ta đã bôi rồi, không cần bôi –”

- “Bôi nhiều lần vết thương sẽ mau khỏi!”

Hắn tự trách nhiều lắm rồi, nàng không thể ngoan ngoãn để hắn lấp đầy một ít lỗ hổng do đau lòng sao?

Linh Nhi kiềm chế xúc động, khẽ lắc đầu. Thật ra thì nàng là đại phu, hay hắn mới là đại phu?

Nàng lẳng lặng để mặc hắn bôi thuốc lên miệng vết thương lần nữa. Sự quan tâm của hắn xem ra là xuất phát từ đáy lòng, nhưng hắn không cần phải đối xử với nàng tốt vậy…

- “Tốt rồi!”

Nhẹ nhàng buông tay nàng, khuôn mặt Diêm Lạc ngưng trọng, đôi mắt thâm thúy vừa giận vừa đau lòng.

- “Nương tử, ta không bảo vệ nàng đàng hoàng, để nàng bị thương, là lỗi của ta, là ta sai, nàng có thể đánh ta, cũng có thể mắng ta, nhưng không thể rời bỏ ta! Ta tìm nàng cả buổi tối, cả cái bóng cũng không nhìn thấy, nàng có biết trong lòng ta hoảng hốt đến nhường nào không? Ta thực sự sợ hãi, chỉ sợ nháy mắt một cái nàng sẽ biến mất, không còn gặp được nàng nữa.”

Hắn vốn muốn ủ tay nàng trong tay hắn, lại sợ chạm đến vết thương, chỉ có thể nắm chặt bàn tay còn lại của nàng, đặt ở ngay tim hắn, để nàng cảm thấy nhịp tim của hắn vì nàng mà bất ổn.

- “Không phải ta cố ý nói nặng nàng, nàng biết không, Tử Hồ đối với ta rất quan trọng, ta vì nóng vội mới…”

Như bị điện giật, Đông Linh Nhi vội rút tay về.

- “Nương tử, nàng đừng lộn xộn, cẩn thận tay nàng…”

- “Vết thương của ta do ta gây ra, ta tự biết xử lý thế nào, không cần ngươi lo!”

Sự ôn nhu của hắn xém chút nữa làm nàng quên mất sự tồn tại của Tử Hồ, nàng không thể lưu luyến nữa.

- “Chính nàng? Tại sao?” – vết kiếm sâu như vậy, nàng không đau sao? Hắn nhìn thấy đã rất đau lòng.

Hắn nhớ rõ, hôm qua khi hắn chọc phá nàng, nàng vẫn hoàn hảo không bị gì, khi nào thì…

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến, thời điểm hắn không ở bên người nàng chỉ có lúc hắn túc trực bên giường Tử Hồ, nói vậy là…

- “Khi ta còn rất nhỏ, sư phụ đã cho ta ăn các loại tiên đan linh dược thế gian hiếm có, bồi dưỡng ta thành thể chất “bách độc không xâm”; vì vậy máu lưu chuyển trong cơ thể ta tuy không thể trị bách bệnh, nhưng hoàn toàn có thể làm thuốc giải độc, dược tính có thể không nhanh như giải dược đặc thù với mỗi loại độc dược, nhưng chắc chắn có thể giải độc.”

Cả người hắn chấn động, huyết sắc trên mặt mất hết, như bị ai đấm cho vài quyền.

- “Nương tử, nói vậy là bát thuốc hôm qua là lấy từ máu nàng?”

Đáng chết! Hắn sao không phát hiện nàng bị thương!

Vì cứu mạng Tử Hồ, nàng không tiếc làm bị thương chính mình; mà hắn thì sao, hắn đã làm gì với nương tử?

- “Nương tử, ta không biết…” – tự trách mãnh liệt dâng lên trong lòng, như hàng ngàn hàng vạn vết roi quất vào hắn, trong lòng hắn sớm đã đầy vết roi.

Đông Linh Nhi sâu kín nhìn hắn.

Bởi vì khi đó trong lòng ngươi chỉ để ý duy nhất Tử Hồ.

Nàng chậm rãi đứng dậy.

- “Ngươi đừng tự trách, ta thân là đại phu, chỉ cần có thể cứu người, chút hy sinh này có gì đáng kể đâu, huống hồ, cứu Tử Hồ cô nương cũng chính là cứu ngươi.”

- “Linh Nhi…” – Diêm Lạc xúc động.

- “Ta dặn dò ngươi một việc, ngươi cần phải nhớ thật kỹ. Độc trên người Tử Hồ cô nương tuy đã được giải, nhưng độc dược ở quá lâu trong cơ thể nàng, độc tính tàn phá nặng nề, khiến thân thể cô nương ấy vô cùng suy yếu. Nên ta để lại mấy gói thuốc cùng cách sắc, đều để ở tầng thứ hai dãy ngoài cùng của tủ thuốc, ngươi dựa vào đó sắc thuốc cho cô nương ấy uống, uống liên tục một tháng sẽ khỏi hẳn.”

Cảm động trôi đi, Diêm Lạc có dự cảm không tốt.

- “Nàng nói vậy là ý gì?”

Đông Linh Nhi rũ mắt, tránh né ánh mắt bối rối của hắn.

- “Ta không còn ở đây, ngươi cũng nên học cách làm sao để chiếu cố người ta… Ngươi không phát hiện hôm nay chưa đến mười lăm à! Mà ngươi có thể nói chuyện, có thể bàn bạc, chứng tỏ tâm bệnh của ngươi cũng đã hết, ta chẳng còn lý do gì để ở lại, ngươi có Tử Hồ cô nương rồi, vừa hay đại tẩu ta đến đây, ta muốn cùng nàng hồi –”

- “Không cho phép, không cho phép! Vì sao nàng phải rời đi? Nàng đã đáp ứng ở bên ta mà!”

Chỉ cần nghĩ đến việc nàng rời đi, Diêm Lạc bất chấp vết thương của nàng, giống như khỉ bám chặt hai tay nàng.

- “Sao ngươi lại tới nữa?” – hắn rốt cuộc muốn thế nào, rõ ràng trong lòng đã có Tử Hồ, sao còn làm phiền nàng nữa?

- “Ngày ấy khi mặt trời lặn, nàng rõ ràng đã nhận lời ở bên ta, nàng không thể nuốt lời, ta tuyệt đối không để nàng rời khỏi!”

Sợ nàng thoát thân, ngay cả chân hắn cũng dùng.

Hai chân quấn quanh chân nàng. Hừ! Hắn không cho phép, xem nàng có thể đi được nửa bước hay không!

Hiện tại, trừ một chân đang chống xuống đất, toàn thân Diêm Lạc cơ hồ dán chặt lên người Đông Linh Nhi, dường như sống chết bám chặt lấy nàng như khỉ bám chặt ngọn cây, điều gì cũng không thể chia cắt.

- “Diêm Lạc, đừng trẻ con như vậy! Ta nhất định phải trở về, mau xuống dưới đi!” – nàng bị hắn ôm chặt không thể động đậy, chỉ có thể mở miệng khuyên nhủ.

- “Ta sẽ không để nàng đi!” – trảm đinh chặt sắt.

- “Người quan trọng nhất của ngươi là Tử Hồ, không phải ta. Làm vậy khó coi lắm! Người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa? Mau thả ta ra!”

- “Không thả! Trừ phi nàng đáp ứng vĩnh viễn ở bên ta, không bỏ đi, không biến mất!”

- “Ngươi có Tử Hồ ở bên là được rồi, không cần ta nữa!”

Hắn quát: “Nàng làm gì mở miệng ngậm miệng đều là Tử Hồ…” – mà quan trọng là người hắn muốn chưa bao giờ là Tử Hồ nữa chứ.

Thình lình, trong óc lóe lên điều gì, con ngươi hắn tỏa hào quang.

- “A… ta biết rồi!”

Hắn đột nhiên cười vô cùng quỷ dị, Đông Linh Nhi bị nhìn, cả người run lên.

- “Nương tử… hì hì!”

Hắn đột nhiên đưa mặt lại sát mặt nàng, Đông Linh Nhi muốn né lại né không được, chỉ có thể tức tối nhìn hắn đưa mũi ngửi ngửi chiếc mũi tinh tế, đôi mắt, lông mi, một đường hướng đến tai nàng.

Hơi thở của hắn trên da thịt mẫn cảm làm nàng nhịn không được run rẩy.

- “Nương tử, nàng ăn dấm chua!” – Diêm Lạc tươi cười mị hoặc.

Bị hắn nói trúng tâm sự, Đông Linh Nhi từ xấu hổ chuyển sang giận dữ: “Ngươi đừng nói bậy nói bạ! Ta ăn dấm chua khi nào? Ta không thích ngươi, ăn dấm thế nào được? Nói cho ngươi biết, hiện giờ ta chỉ muốn tìm đại tẩu, ngươi mau thả ta ra!”

- “Không thả!”

Hắn tựa đầu lên gáy nàng, cọ sát hai bên, vừa lòng nghe thanh âm hít vào của nàng.

Khóe miệng khẽ nhếch. “Nàng nói đúng, Tử Hồ đối với ta vô cùng quan trọng.”

Nhận thấy thân hình nàng đột nhiên cứng ngắc, khóe môi Diêm Lạc khẽ rung rung.

- “Nhưng nàng, Linh Nhi nương tử, nương tử của ta, đối với ta, mới là người quan trọng nhất.”

Kéo kéo dây buộc tóc của nàng, hắn đùa bỡn.

- “Hai người đều là người vô cùng quan trọng của ta, nhưng ý nghĩa thật ra lại không giống nhau. Tử Hồ, là bạn, cũng là người thân của ta, dĩ nhiên ta không thể thiếu, nhưng tình thương này chính là tình thân.”

Hắn đột ngột ngẩng đầu lên, không còn hi hi ha ha cười, vẻ mặt thật sự nghiêm túc nhìn vào mắt nàng.

- “Nhưng mà, tình cảm mà ta dành cho nương tử vất vả lắm mới kiếm được thì lại khác. Nàng làm lòng ta tràn đầy hình bóng nàng, thích thấy nàng cười, thích làm phiền nàng, thích ở bên nàng, rất thoải mái tự tại, ta giống như bị hạ độc, mỗi ngày đều nhớ nàng, nghĩ đến nàng, ăn cũng nghĩ đến, ngủ cũng nghĩ đến, một ngày không gặp cả người đều thấy khó chịu.”

- “Ta không thể tưởng tượng được một người chiếm trọn một góc to trong tim ta như thế mà rời đi, thì một kẻ thiếu một góc tim như ta, liệu còn có thể sống sao?”

Hắn nhấn mạnh từng tiếng, ấm áp từng giọt từng giọt chảy vào lòng nàng, làm nàng xao động, không thể giữ mặt nạ dửng dưng được nữa.

- “Vì sao là ta?” – nàng cũng muốn hỏi chính mình, vì sao lại dành tình cảm cho hắn như vậy?

- “Ta thừa nhận, lúc trước đúng là ta bướng bỉnh nên mới chọn nàng, nhưng từng thói quen nhăn mày, mỉm cười của nàng, bất tri bất giác đã đi vào lòng ta, không biết từ lúc nào ta đã yêu nàng. Ta nghĩ, yêu một người là không cần lý do, có lẽ ngay từ thời điểm ta nhìn thấy nàng, tâm của ta đã ở bên nàng rồi.”

Đông Linh Nhi xấu hổ nhìn hắn, lời thổ lộ của hắn đã hóa thành từng đóa hoa nhỏ, rơi đầy lòng nàng. Thật ra thì chính nàng cũng có tâm sự như thế!

- “Nương tử, vi phu nói nhiều lời cảm động lòng người như vậy, sao nàng một chút biểu hiện cũng không có vậy?”

Ít nhất cũng phải lệ nóng quanh tròng chứ! Bằng không thì cảm động chi hôn* cũng được…

*cảm động chi hôn: cảm động -> hôn Lạc ca =.=

Suy nghĩ này toàn bộ đều hiện lên mặt hắn, Đông Linh Nhi liếc hắn một cái, đầy bụng cảm động cũng lặn mất tăm không còn dấu vết nào.

- “Xuống mau! Ngươi đè tay ta đau quá!”

Nhẹ đẩy một cái, Diêm Lạc liền ngã xuống đất.

- “Ai da… Nương tử, sao lần nào cũng vậy! Không nói lời nào đã đẩy ta rồi, không sợ ta ngã à?”

Hắn phủi phủi mông đứng dậy, tay xoa xoa mông đau, nhăn mặt trách móc.

- “Lắm trò! Rõ ràng ngươi đứng vững vàng, rõ ràng là cố ý để ta đẩy ngã.”

- “Hu hu… nương tử, sao nàng có thể nói vi phu như vậy? Ta chỉ sợ nương tử dùng lực sẽ đau nên mới tự động làm miếng giẻ lau để nàng đẩy ngã mà…”

- “Phải không?” – Đông Linh Nhi liếc mắt, cánh tay không quy củ kia khi nào thì vòng qua thắt lưng nàng?

- “Không phải ngươi nói muốn làm miếng giẻ lau để ta đẩy ngã sao?” – thế mà giờ hắn như tường đồng vách sắt, đẩy thế nào cũng bất động?!

Diêm Lạc lắc đầu. “Lúc này khác, lúc kia khác.”

Hắn tươi cười gian trá như kẻ trộm mèo, hơn nữa nụ cười này không hề có hảo ý.

- “Khi vi phu muốn làm việc này, dù có mười con tuấn mã chạy qua cũng không làm ta rời xa nương tử của ta.”

- “Việc gì?”

Oái!

Đúng lúc nàng nhận ra mình không nên hỏi vấn đề này, đôi môi bạc của Diêm Lạc đã đậu trên đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ của nàng, cùng nàng “lưỡng tình tương duyệt” hôn môi.

Theo ý hắn, nàng dựa vào vòng ôm chắc chắn của hắn, nhịn không được nghĩ: Chính mình, có lẽ cũng chờ mong hắn hôn đó thôi!

Thêm Bình Luận