Chương 7: Em là Diễn Lam, Chị là Ánh Linh

“7 đồng một nhành, tổng 65 nhành giá là 455 đồng, vì mua nhiều nên e bớt chị 5 đồng, còn 4…..”

Diễn Lam luyên thuyên chưa kịp nói hết câu, bụng đã bắt đầu lên tiếng biểu tình. Dừng khoảng chừng 3 giây khuôn mặt trắng bệch đã chuyển thành đỏ hoe.

Nụ cười cứng đờ, khoé môi dựt dựt, đôi mắt liên tục đảo xung quanh. Tại sao không có bất kỳ cái lỗ nào ở đây!!!

Xấu hổ chết mất!!!

“Phụt… haha.” Nhìn người xấu hổ không khác gì con thỏ bị người ép vào đường cùng sắp khóc tới nơi Minh Thư thật sự kiềm không được, nhất thời cười to.

Thật đáng yêu. Không biết em ấy ăn gì mà đáng yêu đến như vậy.

Nghe được tiếng cười, Diễn Lam khuôn mặt càng đỏ hơn, cúi đầu thấp hết cỡ đôi mắt len lén nhìn người đối diện.

“Vừa lúc chị cũng đang đói. Đi thôi, chị dẫn em đi ăn.” Minh Thư một tay xoa xoa Diễn Lam đầu, khuynh người tới gần tay còn lại đoạt lấy giỏ hoa.

Mùi hương hoa hồng nhàng nhạt thoang thoảng lượn lờ ở sóng mủi, rõ ràng em ấy là Beta nhưng Minh Thư cũng không xác định được mùi thơm là của người hay của hoa.

Ánh mắt nhìn Diễn Lam càng không dấu được thâm tình.

Ở phía xa xa, toàn bộ cảnh động tác của hai người đều thu vào trong mắt của Ánh Linh.

Tâm trạng không tốt nên quyết định đi dạo một vòng, trong lòng ôm hi vọng có thể bất chợt bắt gặp được người muốn tìm.

Miên man một lúc lại gặp được em ấy, hôm qua còn chưa kịp hỏi tên thì người đã chạy mất cũng không biết vì sao lại khóc thành như thế.

Ánh Linh đi tới nhưng thấy có người đã đến trước mình một bước, bước chân liền dừng lại.

Cũng không có rời đi, nàng đứng đó nhìn người cười nói cho đến khi thấy người kia xoay người, ánh mắt của nàng mới trở nên kinh ngạc.

Minh Thư một trong những Alpha S cấp cánh tay đắt lực của phe Cờ Đỏ lại xuất hiện ở nơi này.

Mà cũng đúng, hiện tại hai phe cũng giống như mình đỏ con mắt mà tìm người sở hữu năng lực kia.

Nhưng nhìn đến ánh mắt của Minh Thư nhìn em ấy, trong lòng bổng dân lên một cảm giác phức tạp không biết diễn tả như thế nào.

Dù sao ánh mắt của kẻ si tình, hoàn toàn không dấu được.



Ăn uống no say, Diễn Lam từ chối Minh Thư đưa nàng trở về.

Người ta đã giúp mua hoa, còn bao ăn, nàng cũng không có mặt dày mà đi đồng ý.

Minh Thư cũng không có cưỡng cầu thêm, đứng nhìn Diễn Lam khom người cảm ơn, trên tay cầm đoá hoa đã bị gãy mất cành chạy đi rồi nhìn đến lòng bàn tay đã chạm qua mái tóc của Diễn Lam.

Đôi môi lại nở nụ cười.

Thời gian còn dài, từ từ tới vậy.

“Làm gì mà đứng một mình cười vậy?”

Bị một người đàn ông trên cổ xăm một lá cờ đỏ đặt tay vào vai. Minh Thư khuôn mặt không còn ý cười, ánh mắt trở nên sắt bén liếc nhìn hắn “Chưa có ai nói anh là không được chạm vào người tôi sao?”

“Nóng..nóng.” Bàn tay bổng dưng như bị thêu đốt hắn lập tức nhảy về phía sau. Ánh mắt khϊếp sợ nhìn Minh Thư, nhìn thấy đôi mắt như muốn gϊếŧ chết chính mình hắn cũng không dám nói thêm điều gì.

“Còn có lần sau thì anh cũng không còn cảm giác được gì nữa đâu.” Minh Thư nói xong xoay người rời đi.

Trong túi quần lại có tiền, Diễn Lam nhảy chân sáo tung tăng đi về. Đi được nữa đường thì gặp bóng người quen thuộc.

Đôi mắt màu tím hướng về phía bầu trời được ánh trăng phản chiếu sáng rực trong màn đêm, nhưng nhìn đến thân hình yểu điệu đứng ôm cánh tay một mình nơi đó bị gió không ngừng thổi khí lạnh.

Nàng xoay người bước đi nhưng được một bước lại không đành lòng mà quay trở về đi đến gần hỏi:

“Chân chị đã khỏi chưa?”

“Đã tốt hơn rất nhiều, cảm ơn em.” Ánh Linh nghe được giọng nói, nàng nghiên đầu nhìn Diễn Lam một hồi lâu mới trả lời.

Đã tốt hơn? Vậy là chưa khỏi?

Diễn Lam liếc mắt nhìn chân của Ánh Linh nhưng tối quá chẳng thấy được gì, nhất thời buộc miệng: “Trời lạnh sao chị không vào trong đi, đứng đây dễ cảm lạnh.”

Nhìn người đứng cô đơn một mình xác thật là nàng muốn nói câu này đầu tiên, nhưng nhớ lại cả hai chị gặp mặt một lần nên quyết định đổi câu hỏi.

Quả thật một câu hỏi sáng suốt.

“Em trễ như vậy còn chưa về nhà? Mặc mỏng như vậy em không thấy lạnh sao?” Ánh Linh ngồi xuống cái ghế đá gần đó, tay vỗ vỗ bên cạnh nhìn Diễn Lam.

“Không có, em quen rồi.”

Diễn Lam lắc đầu ngồi xuống bên cạnh, rủ mắt nhẹ nhàng xoay xoay đoá hoa.

Nhà sao?

Nơi kia có thể được gọi là nhà không? Nàng cũng không biết nữa. Nhưng có một chỗ để về thì chắc gọi là nhà đúng không?

Có lẽ là như vậy đi.

“Có tâm sự?”

“A” Diễn Lam quên mất, chị ấy còn có chiêu đọc suy nghĩ, nàng gật đầu nhưng nhớ tới ra bản thân nhìn chị ấy cô đơn đứng một chỗ chịu không được mới lại đây nói chuyện chứ không phải nói về bản thân mình mà vội vàng lắc đầu “Chị có tâm sự sao?”

“Sao lại hỏi ngược lại chị rồi?” Ánh Linh bật cười.

Ít khi có được một người nói chuyện khiến nàng cảm thấy dễ chịu như vậy.

Không âm mưu toan tính, cũng không lợi lộc cầu tình. Chỉ đơn giản vài câu hỏi thăm nhau, không có bất cứ ý nghĩ khác.

Đã lâu rồi không có người cùng nàng nói chuyện như vậy.

Mặc dù không hề chia sẽ nhưng Ánh Linh cảm thấy gánh nặng trong lòng đã vơi đi một ít.

Có lẽ em ấy là một đoá hoa, một loại thảo mộc mang hệ chữa lành. Đến nổi tiếng mang tên mặt băng như Minh Thư em ấy còn có thể làm người ta tan chảy. Huống hồ chi là mình.

Nhìn nét mặt của Ánh Linh thả lỏng có như không mang theo ý cười, Diễn Lam nhét đoá hoa vào tay của Ánh Linh để lại một câu rồi chạy đi “Tặng cho chị.”

Ánh Linh giật mình nhìn đoá hoa rồi nhìn người chạy đi, hô to: “EM TÊN GÌ?”

Diễn Lam đã chạy một khoảng xa mới dừng bước chân xoay người đưa hai tay trên môi cố ý làm giống cái loa để phóng đại âm thanh “DIỄN LAM, CÒN CHỊ?”

“CHỊ LÀ ÁNH LINH.”

***

Diễn Lam: Không mua hoa mà còn đòi hỏi tên người ta, chị kia mua một đóng còn chưa hỏi tên đâu [Khuôn mặt ghét bỏ]

Ánh Linh: A.. Chân chị lại đau rồi, dẫn chị đi trạm y tế đi.

Diễn Lam: Em sai rồi!!!