Chương 6: Đấng cứu thế xuất hiện!

Diễn Lam và Văn Tín đặt đồ dấu ở một góc đem lá che lại hết sức cẩn thận. Toàn bộ chỗ ngủ đều là mái tôn nhựa tạm chấp vá lại với nhau, không có bất kỳ cửa nẻo hay ổ khoá nên những món đồ có giá trị như tiền bạc đều mang theo bên người.

Diễn Lam tay cầm dao chặt thật mạnh vào tán cây. Tiếng kêu răn rắc cành cây đã bị chặt hết hơn một nữa.

Bén phết!!

Diễn Lam trong trong hô lên một tiếng quay sang hỏi Văn Tín “Con dao này bao nhiêu tiền anh?”

“30 đồng, làm sao vậy?” Văn Tín nói cũng không quay đầu lại, tập trung lấy lá che đậy đồ vật.

Cánh tay vung lên cao định một phát cuối cùng đem cành cây cắt lìa liền bị khựng lại, Diễn Lam đứng hình vài giây ngay lập tức trố mắt nhìn lưỡi dao, lật qua lật lại kiểm tra cẩn thận.

Thấy mẹ !!!! !(◎_◎;)

Nàng không một tiếng động mà cúi người cẩn thận nhẹ nhàng đặt dao xuống đất, đứng dậy hít một hơi dùng lực cánh tay cầm lấy cành cây bẻ gãy đưa cho Văn Tín.

Đau dã mang !!! (>﹏<)

Diễn Lam mím môi, cảm giác được hai lòng bàn tay đang nhảy phập phồng dấu phía sau lưng không ngừng xoa xoa “Không có gì, tại em thấy dao tốt nên hỏi á mà haha haha.”

Nàng nghe nói dao mà bị mẻ sẽ không còn sắt bén như ban đầu, dù có mài cách mấy cũng không thể bén bằng khi lưỡi dao còn nguyên vẹn.

Hiện tại bản thân không có tiền, ăn nhờ rồi còn làm mẻ dao của người ta. 30 đồng ăn được một bữa cơm thịnh soạn thịt cá canh đầy đủ, nàng đào đâu ra bây giờ !!!!

“Em đi bán trước đây.” Diễn Lam nói xong lập tức xoay người chạy.

Văn Tín liếc mắc nhìn con dao lại nhìn bóng người chạy trối chết mà bật cười.



“Như thế nào, tra ra được gì không?”

“Không có.” Người đàn ông lắc đầu, ngã xuống sô pha.

Vừa rồi hắn đi ngang qua khu phế liệu nhìn một đám người trong lòng tò mò cũng đi vào theo. Trong nhất thời nổi hứng liền giả dạng đi tranh đồ vật.

Không biết định luận hấp dẫn nào hay hắn diễn quá nhập tâm càng tranh càng hăng say. Đến khi bị con bé ném ắc quy dắt mũi, mới nhớ ra nhiệm vụ còn chưa có làm.

Trong lòng một trận xấu hổ, không dám nhìn Ánh Linh làm bộ dạng chết không còn gì nuối tiếc nhìn trần nhà.

Xin lỗi tổ quốc à không xin lỗi các chiến hữu vì đã không làm tốt nhiệm vụ được giao, thôi đã diễn thì diễn cho trót vậy. Đến chiều lại làm cũng không muộn.

Ánh Linh đứng trầm ngâm nhìn một loạt đánh dấu X trên bản đồ.

Toàn bộ khu vực gần như đã rà quét qua cũng cho người tìm kiếm, nhưng chẳng thấy một chút manh mối nào.

Với năng lực hiện tại của bản thân, nàng tra một lượt liền phát hiện hiện tại ở khu vực này có 8 người có siêu năng lực nhưng người cần tìm lại không thấy đâu.

“Người này năng lực ít nhất là bậc SS hoặc có thể cao hơn, từ trường dày đặt như vậy không lý nào không thể tìm được.”

Ánh Linh khoanh một vòng ở khu vực bờ sông và những nơi không có người sinh sống “Đem người tìm những khu vực này, tuyệt đối phải tìm ra. Đừng để cho bọn cờ xanh đỏ kia trước một bước.”

Điều khiển được từ trường là một loại năng lực hết sức khủng bố, hiện tại chỉ làm mất sóng ở xung quanh khu vực nhất định nhưng đến khi chủ nhân của siêu năng lực này có thể nhận thức được sức mạnh của bản thân hoặc nếu bị một trong hai phe kia chiêu mộ thì chiến tranh sẽ thật sự nổ ra.

Ánh Linh nhíu mày xoa xoa một chút ở mi tâm, nhìn bản đồ thở dài.



Buổi chiều ánh hoàng hôn chiếu thẳng xuống bờ vai, Diễn Lam đứng một chỗ nhìn dòng người thưa thớt qua lại mà phát rầu.

Giá hoa ngày thường đã không cao, ở khu nghèo cũng không mấy người thích chơi hoa mà Văn Tín không biết như thế nào cứ khăn khăn kêu nàng bán.

Loại này không phải trên thành phố sẽ bán chạy hơn sao.

Diễn Lam lắc lắc đầu không muốn suy nghĩ nữa, nàng tiến nhanh bước chân đi về con đường ở bên kia.

Vừa đi đến ngã rẽ đã bị người gọi lại. Nàng xoay người bắt gặp được khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt lập tức tràn ngập ý cười “Chị muốn mua hoa sao?”

Nhờ có người này mà hôm qua hoa bán hết, đấng cứu thế một lần nữa xuất hiện !!!!!

Ông trời lại một lần nữa quay về yêu thương con.

“Ừm, Hôm nay vẫn còn nhiều như vậy?” Minh Thư liếc nhìn giỏ hoa lại nhìn người gầy yếu trước mặt nhíu mày.

Hôm qua nàng muốn đưa thêm nhiều một chút nhưng một người xa lạ làm như vậy sẽ bị nghi ngờ nên cũng chỉ đành rút bỏ lại ý tưởng.

Diễn Lam gật đầu cười cười “Chị muốn mua mấy nhành nha?”

Có đánh chết nàng cũng không dám nói hôm nay vì hưng phấn dành được đồ tốt mà đi lấy nhiều hơn một nữa. Cuối cùng ôm đóng hoa ế đi bán từ sáng đến giờ, buổi trưa cũng không dám chạy về tìm ăn.

Tiền lời còn chưa có đến 30 đồng, biết Văn Tín không đòi mình nhưng bản thân cảm thấy chột dạ liền không dám về.

“Em có bao nhiêu, chị mua hết. 500 đồng đủ không?”

“Thật sự?” Diễn Lam cười tươi như hoa không đợi người trả lời nhanh chóng rủ mắt đếm đếm trong rỗ còn bao nhiêu nhành.

“Thật sự, từ từ không cần vội” Minh Thư ánh mắt cũng tràn ý cười nhìn Diễn Lam.

Trước đó nàng thật sự không tin vào tiếng sét ái tình cho đến khi gặp được em ấy, thân hình gầy khuôn mặt xanh xao nhưng đôi mắt huyền lại chẳng khác gì so với bầu trời chứa đầy hàng triệu vì sao tinh tú.

Chỉ liếc mắt một cái liền đánh cắp đi trái tim của mình, cũng chỉ một ý cười liền làm bản thân mất ngủ vì nhung nhớ.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ 2 lên sóng.

Hôm nay bệnh đầu đau như búa bổ vẫn cố ra chương.

Nói cho mọi người một bí mật, hôm nay tác ngủ mơ thấy có người yêu [Nói nhỏ]

Đã nói rồi, muốn thoát ế mơ một phát là có. [Cảm thấy tự hào]