Thạch U Mộng ngẩn ra, nàng hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy. Nàng là sự sỉ nhục, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể gϊếŧ nàng thần không biết quỷ không hay. Nhưng, hắn lại buông tha cho nàng. Như vậy, nàng sẽ không làm hắn thất vọng, cười nói: "Tạ vương gia thông cảm."
"Ngày mai bổn vương sẽ gọi nàng." Nam Cung Vô Kỵ đẩy xe lăn muốn rời đi.
"Vương gia, xin dừng bước!" Thạch U Mộng lập tức đứng lên, thân hình nhanh như chớp, quỷ dị như quỷ mị, đột nhiên chắn ở cửa.
Mắt đen của Nam Cung Vô Kỵ trầm tịch hiện lên một tia kinh ngạc. Người như vậy, lại chịu ở trong phủ Thừa tướng nhận hết khinh nhục sao? Võ công quỷ mị của nàng là thế nào?
"Vương gia, ngươi phải lưu lại đây đêm nay. Thứ nhất, hiện giờ người của Thái tử sắp đặt ngầm ở khắp nơi, nếu ngươi cứ thế đi ra ngoài ắc sẽ có chuyện. Thứ hai, Vương gia có thể nhẫn nhục cưới ta, trong lòng cũng không cần nghĩ ngợi cho thêm nhiều chuyện ra." Thạch U Mộng thấy trong mắt hắn hiện lên hàn quang, biết hắn hiểu sai, lập tức duỗi tay, giải thích: "Vương gia, ta không phải muốn động phòng với ngươi, ngươi là thần trong lòng bá tánh Định Quốc, còn ta lại là quỷ trong mắt người khắp thiên hạ, không dám khinh nhờn ngươi, chỉ là muốn Vương gia giúp ta diễn một tuồng kịch mà thôi. Tức là ta sẽ không để cho Thái tử biết chuyện gì, cũng sẽ không làm Vương gia thất thân."
Thất thân? Nam Cung Vô Kỵ ho nhẹ một tiếng, nhìn nữ tử trước mặt, biểu tình nhàn nhạt lạ có thể nhìn thấu thời cuộc, xem ra ông trời đối với hắn cũng không tệ, ít nhất tốt hơn so với tưởng tượng nhiều. Nhưng hắn lại muốn tìm hiểu, tìm hiểu hết tất cả những điều thần bí về nàng.
"Vậy ngươi muốn bổn vương làm gì?" Ánh mắt Nam Cung Vô Kỵ sắc bén như ưng nhìn chằm chằm mắt nàng, muốn nhìn thấu nữ tử thần bí này.
"Lưu lại, ngươi ngủ giường, ta ngủ nệm. Ngày thứ hai, khi các nàng muốn kiểm tra, ngươi và ta có thể làm giả một chút dấu vết cho các nàng." Thạch U Mộng lại không quên cái Hồng Nương vẫn cho rằng nàng là ngốc tử, còn không ngừng dạy nàng làm việc nam nữ, nói ngày thứ hai có người tới tra, nếu là không có, sẽ gϊếŧ nàng. Đe dọa một ngốc tử như vậy, còn dùng châm không ngừng đâm nàng. Nếu bọn họ muốn nhìn, nàng thành toàn cho các nàng, dùng mạng của các nàng để tế cho sự xỉ nhục và thương tổn gây ra cho nàng.
Nam Cung Vô Kỵ tinh tế nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu, mới mở miệng nói: "Được."
Thạch U Mộng thở dài nhẹ nhõm, đi ra sau lưng đẩy hắn, nhìn chằm chằm chân hắn, nói: "Vương gia, quả thật chân của ngươi có thể dùng vật lý trị liệu, cộng với các phương thuốc, cũng không quá khó đâu."
Tay Nam Cung Vô Kỵ đột nhiên nắm chặt, trên người tản ra sát khí nồng đậm, hắn thử qua vô số biện pháp đều không có kết quả. Mỗi một lần hy vọng hắn đều thất vọng, cuối cùng đã hóa thành một cỗ tức giận mãnh liệt.
"Được, ta không nói nữa." Thạch U Mộng lập tức thỏa hiệp, rốt cuộc bây giờ nàng là người ở dưới mái hiên, chỉ là khi nãy nói chuyện như vậy hắn có thể trực tiếp gϊếŧ nàng. Hắn còn lưu lại nàng đã xem là nhân từ rồi, nàng tạm thời sẽ không nói đến chuyện này.
"Vì sao ngươi lại giả ngu?" Nam Cung Vô Kỵ đặt tay trên xe lăn, phi thân lên giường, tư thái y người, thân hình thon dài hoàn mỹ đến như điêu khắc, động tắc hắn ưu nhã, trên người tản ra hơi thở mê người.