"Vâng, Vương phi nhanh lên đi." Tàn Nguyệt thúc giục.
"Rất tốt!" Thạch U Mộng môi mỏng gợi lên tươi cười tà mị mà lãnh khốc thị huyết, nàng nhớ, vẫn luôn có một phụ nhân ngậm đắng nuốt nuôi lớn nàng, ngày ngày ở bên người nàng nói: "U Mộng, khi nào hồn của con mới về để bảo vệ thân thể của con đây." Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao cái bớt chu sa trên ngực nàng cũng không có gì khác, hồn về!
Một chiếc xe ngựa xa hoa đứng trước cửa, Thạch U Mộng nhìn thấy lúc Tàn Diệp nhìn thấy nàng có hơi giật mình, mặt Thạch U Mộng hồng nhuận, không có những độc đốm màu đỏ sậm, trơn bóng như ngọc, lại là mỹ nhân mà Vương gia nói đây ư? Sao Vương gia lại nói hai ngày sau sẽ nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân? Không, nhất định là thẩm mĩ quan của Vương gia có vấn đề, chắc chắn.
"Lên đi." Nam Cung Vô Kỵ ở bên trong xe ngựa nhàn nhạt nói, thanh âm ôn nhuận dễ nghe, rung động lòng người, dễ nghe như vậy.
Thạch U Mộng nhíu mày, nam nhân này thật là nàng nhìn không thấu, không hiểu. Tới phủ Thừa tướng, Thạch thừa tướng nghe nói Tàn vương cũng về, nghĩ hắn hiện tại không quyền không thế, nhưng vẫn không thể đắc tội, lập tức bỏ sát uy trận, ngoan ngoãn đến cửa chờ.
Đoàn người xuyên qua đường phố mênh mông phồn hoa náo nhiệt, mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, không hiểu hành động lần này của Tàn vương. Thế nhân tránh Quỷ phi hơn cả rắn độc, sao hắn còn cùng nàng lại mặt?
"Ngươi nói xem Tàn Vương bị làm sao rồi? Thừa tướng đã chuẩn bị tốt sát uy trận, Quỷ phi tất nhiên có đi không có về, chết cũng không liên quan đến hắn. Hoàng thượng cũng sẽ không trách cứ hắn, đây không phải là cơ hội tốt nhất sao?"
"Đúng vậy, nếu là ta, ta mặc kệ tuốt, để nàng chết ở phủ Thừa tướng, để lại sát tinh bên người chắc chắn là tai họa."
"Lớn lên thật khó coi còn là sát tinh, sinh ra đã khắc chết trưởng công chúa, lớn lên lại khắc chết dưỡng mẫu, thật là một người xui xẻo."
"Hừ, các ngươi không biết, gần đây vẫn luôn đồn đãi, ngày Quỷ phi sinh ra đã từng có một hòa thượng điên xuất hiện, nói Quỷ phi là người vô hồn phải đối xử tử tế, nếu không hồn về là lúc Thừa tướng gặp vận rủi liên tục, nhưng Thừa tướng không nghe, nay, hối hận cũng không kịp, hắn mới bày ra sát uy trận, che đậy chủ tâm gϊếŧ người."
"Lại còn như vậy nữa sao? Quỷ phi chẳng phải là sát tinh sao? Mang đến vận rủi cho Thừa tướng à?"
"Còn không chạy nhanh đi, nếu vận rủi rơi xuống người của ngươi, chỉ sợ ngươi cũng gặp toàn xui xẻo."
Mọi người lập tức giải tán, đám đông chen chúc trên đường phố phồn hoa lúc đầu trong nháy mắt đã không còn một bóng người.