Chương 6.2: Hồn trở về (2)

"Người vô hồn? Hồn về?" Nam Cung Vô Kỵ nhàn nhạt nói, giống như đang cân nhắc thật giả trong lời nói.

"Dạ Oanh thấy những câu kia là thật, thị vệ năm đó đứng canh ở cửa phủ Thừa tướng cũng chứng thực điểm này. Mà nay, không chỉ Thừa tướng gây bất lợi cho Thạch U Mộng còn có cả Hoa phu nhân của phủ Thừa tướng."

"Hoa gia cũng khinh người quá đáng, lúc trước Ngũ ca bị bắt giao ra binh quyền, Hoa Bá Di đã nhanh chóng thay thế, Hoa phu nhân mới được phù chính (từ thϊếp lên làm thê), Thừa tướng đã liên thủ với Hoa gia để đối phó với quỷ nữ..." Cửu hoàng tử mới nói ra hai chữ quỷ nữ, ánh mắt sắc bén của Nam Cung Vô Kỵ bắn về phía hắn, hắn ho nhẹ một tiếng, che dấu việc mình lỡ lời, tiếp tục nói: "Là Ngũ tẩu, Ngũ tẩu có thể ứng phó lại sao? Nếu hòa thượng điên kia nói đúng, như vậy Ngũ tẩu chính là hồn về người, nàng đang báo thù, Ngũ ca, chúng ta có cần âm thầm hỗ trợ không?"

"Nhớ kỹ, bây giờ nàng là Vương phi của bổn vương!" Ngữ khí Nam Cung Vô Kỵ kiên định, không cho phép phủ nhận, Dạ Oanh lập tức câm miệng, hắn hơi hơi cúi đầu, sau này cũng không dám gọi là Thạch U Mộng nữa.

"Tạm thời không cần, truyền tin tức này tới cung để cho bọn họ kiềm chế Thạch thừa tướng và Hoa gia. Âm thầm tìm người bảo vệ." Nam Cung Vô Kỵ nhàn nhạt nói, đẩy xe lăn rời đi.

Cửu hoàng tử nhìn bóng dáng cô đơn, bĩu môi nói: "Không thể gọi là quỷ nữ, ta kêu nàng là Ngũ tẩu huynh cũng không nói gì, còn chính miệng thừa nhận nàng là Vương phi của mình, xem ra huynh thật sự đang để nàng trở thành Vương phi của mình rồi. Ngũ ca, huynh thích nàng sao?"

Xe lăn bỗng nhiên dừng lại, trong mắt sương đen giăng kín, như mây đen vạn dặm, nhìn không thấu.

Cửu hoàng tử lập tức câm miệng, làm như chưa nói gì, tiến lên đẩy xe lăn.

Ba ngày lại mặt, trong lúc này, nàng lại tự mình chế dược để loại bỏ sạch sẽ những đốm độc màu đỏ sậm trên mặt. Uống và bôi thuốc ba ngày ngắn ngủi, hiệu quả đã thấy rõ. Tàn Nguyệt nhấp miệng không nói, xem ra Vương gia nói đúng, Vương phi quả nhiên không bình thường, nhưng nàng lại không biết Nam Cung Vô Kỵ nói cái gì không bình thường. Nếu biết, nàng chắc chắn thà chết cũng không muốn hiểu.

"Vương phi, chúng ta ra ngoài đi, đừng để Vương gia đợi lâu." Thái độ của Tàn Nguyệt cũng dần dần tốt lên, cảm giác Vương phi này cũng không đến mức chán ghét như tưởng tượng.""Hắn cũng muốn trở về cùng ta?" Thạch U Mộng hơi hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm mình trong gương, không có độc đốm, thoạt nhìn thoải mái hơn nhiều.