Chương 4.2: Thiên sát tinh (2)

Mọi người kinh hãi, có kẻ né tránh, có người tiến lên đỡ Lưu ma ma.

"Lưu ma ma, Lưu ma ma."

"Bà ấy thế nào rồi?"

"Chết rồi."

"A......" Các cung nữ thét chói tai, lập tức tránh xa Thạch U Mộng ba bước, nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm Thạch U Mộng.

Xì xào bàn tán: "Nàng cười với Lưu ma ma, Lưu ma ma lập tức ngất xỉu, rốt cuộc, lúc sau lại cười, Lưu ma ma liền hộc máu chết, thật là sát tinh, tà môn."

"Nàng vừa rồi cũng nhìn ta."

"Cũng nhìn ta nữa, ô ô..."

"Chúng ta có phải cũng..."

Sắc mặt những cung nữ trắng bệch không một tia máu, hai mắt lõm xuống, sắc mặt vô cùng xấu. Bên ngoài một thái giám lập tức tiến lên tuyên chỉ: "Truyền ý chỉ của Hoàng hậu, Tàn Vương phi không cần tiến cung dâng trà nữa, các ngươi đều lui ra đi."

Trong phòng Nam Cung Vô Kỵ nở một nụ cười tà mị, nàng thật là cao thủ, lại có thể xuống tay trước mắt bao người, Hoàng hậu cũng sợ sát tinh nàng mang đến vận rủi? Không dám nhìn ư?

Sắc mặt Tàn Diệp càng không tốt, quả thật là muốn đưa sát tinh tới khắc chết Vương gia, quá quỷ dị.

Những người đó e sợ nhanh chóng tránh đi, nhao nhao như bỏ trốn, khóe miệng Thạch U Mộng khóe cong lên, mắt lạnh nhìn chằm chằm những người đang vội vã rời đi, ưu nhã xoay người, đi qua đình viện đến cánh rừng phía sau.

"Vương gia, ngươi thật sự muốn lưu lại một sát tinh như thế sao?" Tàn Diệp lo lắng nói, nhìn thân ảnh xinh đẹp, ưu nhã đang rời đi, hắn thật không dám tin một quỷ nữ lại có bóng dáng mỹ lệ đến vậy. Nàng, thật xứng với danh quỷ, dùng bóng dáng mỹ lệ hấp dẫn người làm người ta yên tâm, mất cảnh giác, lại dùng gương mặt dữ tợn hù dọa người, làm người chết khϊếp.

"Bổn vương cảm thấy nàng rất thú vị!" Nam Cung Vô Kỵ cong khóe miệng, cười tà, mắt ưng hiện lên một tia sáng, tiếp tục nói: "Truyền tin tức hôm nay ra ngoài, làm cho mọi người đều cho rằng nàng chính là thiên sát tinh tới để khắc bổn vương."

"Cái gì? Vương gia, người... Thuộc hạ đi làm ngay." Tàn Diệp thực lo lắng nhìn Nam Cung Vô Kỵ. Nhưng lại không thể làm trái ý hắn, đành phải đi làm.

Kinh thành mau chóng bị chấn động.

"Tàn Vương sủng hạnh quỷ nữ kia, quỷ nữ vốn dĩ ngu dại lại bình thường trong một đêm. Không biết có phải vì được hưởng phúc của Tàn Vương không?"

"Tàn Vương cát nhân tự có thiên tướng, tất nhiên là trời cao rũ lòng thương, cho nên không bị quỷ nữ khắc chết, ngược lại giúp quỷ nữ không còn ngốc nữa."

"Các ngươi lại không biết, quỷ nữ cười với ai, người đó không sống quá đêm đó. Đêm qua nàng cười với Hồng Nương, nửa đêm, Hồng Nương kia chết bất đắc kỳ tử rồi. Thật là tà môn. Hôm nay, nàng cười với ma ma trong cung một cái, ma ma kia đã chết rồi. Những cung nữ bị nàng nhìn liếc qua một cái, sắc mặt đều trắng bệch như trúng tà, ấn đường biến thành màu đen, hoa dung đều uể oải ỉu xìu, giống bị hút hồn."

"Đáng sợ vậy sao?"

"Lừa các ngươi làm cái gì, ta vừa rồi nhìn thấy những cung nữ đó vẫn liên tục lẩm bẩm, nàng nhìn ta, nàng nhìn ta. Mỗi người đều đáng sợ như quỷ. Ta vốn đang muốn xem hoa dung nguyệt mạo của những cung nữ đó, hiện giờ nhìn thấy những bộ dáng đó, thật là đáng sợ. Chỉ sợ quỷ nữ kia, không, hiện giờ là quỷ phi, âm khí của nàng ta quá nặng, là muốn khắc chết người bên cạnh."

Mọi người đều biến sắc, hai mắt nhìn nhau, xem ra sau này nhìn thấy thấy quỷ phi, nhất định phải trốn xa một chút.