Bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng bước chân, cửa được nhẹ nhàng đẩy ra.
"Vương gia, Vương phi, thỉnh thay quần áo, hôm nay còn cần phải vào cung dâng trà." Một lão ma ma cười nói.
Thạch U Mộng lập tức xoay người xuống giường, quần áo lộn xộn, biên váy bị xé rách thành nhiều mảnh nhỏ, những vết hồng trên cổ giống như dấu hôn.
Những ma ma cùng cung nữ nhấp miệng cười trộm, đó là một loại trào phúng, cười nhạo người từng có quyền thế đứng đầu Định quốc, hoàng tử tuấn mỹ nhất, bây giờ lại sủng hạnh một quỷ nữ xấu xí
Thạch U Mộng ngẩn ra, nàng lại không nghĩ tới điều này, sao hắn lại làm theo ý nàng? Nếu hắn đã giúp nàng, như vậy sao nàng lại có thể để hắn chịu nhục được.
"Rất buồn cười, phải không?" Giọng nói Thạch U Mộng âm lãnh đáng sợ mang theo mười phần lửa giận, tựa như Diêm Vương trong địa ngục mang theo hơi thở chết chóc, như sóng thần bao phủ toàn bộ người trong phòng.
Những người kia hơi giật mình, mặt biến sắc trong nháy mắt, trái tim lơ lửng giữa không trung, đột nhiên quên mất nàng là ngốc tử.
"Còn không mau hầu hạ Vương phi thay quần áo!" Ma ma trưởng đột nhiên cười, nói, rốt cuộc cũng chỉ là một ngốc tử, các nàng sợ các gì chứ?
Mọi người cả kinh, lập tức phục hồi tinh thần, sắc mặt trắng bệch nhanh chóng biến mất.
Thạch U Mộng khóe miệng cười lạnh nhạt, hỏi: "Ma ma, ngươi là người của ai?"
"Vương phi, lão nô là người của hoàng hậu phái tới hầu hạ Vương phi thay quần áo, lập tức vào cung dâng trà." Ánh mắt của ma ma kia đón ánh mắt lạnh của Thạch U Mộng, bà ở trong cung đấu đá lẫn nhau lâu như thế, sao lại sợ một hoàng mao nha đầu như ngươi? Hừ.
"Ha ha... Được, vậy làm phiền ma ma rồi." Trong mắt Thạch U Mộng sắc lạnh, yên lặng một chút, cuối cùng nói.
Ma ma kia thấy nàng cười, gương mặt đỏ của nàng làm trong lòng bà ta run lên, lập tức lui một bước, những cung nữ kia cúi đầu, không dám nhìn mặt nàng, nơm nớp lo sợ giúp nàng thay trang phục mới. Lưu ma ma đi lấy Bạch Huyết cẩm, trong mắt đầy vẻ châm chọc.
Tàn Diệp thấy cung nữ đi ra, lập tức đi vào, thấy Nam Cung Vô Kỵ nhìn Thạch U Mộng ý vị thâm trường. Cằm hắn như muốn rớt ra, nửa ngày cũng không di chuyển một bước, chẳng lẽ Tàn Nguyệt nói đúng? Thẩm mỹ của Vương gia đột nhiên có vấn đề rồi ư?
"Còn thất thần cái gì?" Nam Cung Vô Kỵ lạnh lùng nói, Tàn Diệp lập tức thanh tỉnh, tiến đến.
Sắc mặt ma ma kia hơi hơi khác nhưng lại không biết mình không thoải mái ở đâu, giấu đi vẻ không khoẻ, theo Thạch U Mộng đi ra ngoài.
"Lưu ma ma, sao sắc mặt người lại khó coi vậy?" Một cung nữ lập tức tiến lên hạ giọng nói.
"Không biết, đột nhiên giống nhứ bị trúng tà, rất khó chịu." Lưu ma ma vô lực tự hỏi, mới vừa đi ra khỏi cửa viện lập tức ngã xuống đập đầu lên sàn, hôn mê bất tỉnh.
"Người đâu, tới đây, Lưu ma ma té xỉu rồi."
"Chuyện này là sao?" Cung nữ len lén hạ giọng bàn tán
"Thật là tà môn, vừa rồi còn tốt như vậy, chẳng lẽ nàng ta thật sự là sát tinh?" Một cung nữ nói xong toàn thân run rẩy, cảm thấy khí lạnh khắp người lòng không tự chủ được mà loạn cả lên.
Một cung nữ bấm huyệt nhân trung của Lưu ma ma một cái
"Tỉnh, tỉnh rồi." Cung nữ kinh hô.
"Lưu ma ma có sao không?" Thạch U Mộng thản nhiên nói, nhìn chằm chằm bà ta, trong mắt toàn sắc lạnh.
Lưu ma ma nhíu chặt mày, nàng là ngốc tử sao? Sao nhìn lại không phải vậy, đôi mắt kia rất khôn khéo, rõ ràng nàng vốn không phải một ngốc tử. Bà lập tức cúi đầu đứng lên, cười yếu ớt nói: "Tạ Vương phi quan tâm, không sao ạ. Thỉnh Vương phi lên xe trước chờ Vương gia, đừng quên Hoàng thượng và Hoàng hậu đang chờ."
Thạch U Mộng cười với bà ta lần nữa, Lưu ma ma lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, miệng phun máu tươi.