Đầu đông năm ấy. Một mùa đông kỳ lạ ban ngày ấm áp ban đêm lại rét lạnh. Bệnh viện cũng tiếp nhận thêm nhiều bệnh nhân giữa cơn trái gió trở trời.
Tần Mặc ngơ ngác, một mảng trống rỗng cả ký ức lẫn trong lòng. Nam nhân cao lớn, liếc đôi mắt lạ lẫm đánh giá xung quanh. Một bác sĩ lại gần muốn kiểm tra cho anh, nhưng chỉ vừa chạm tới tay anh thì lập tức bị anh hất mạnh ngã ngửa xuống đất. Ánh mắt sắc lạnh trừng lên doạ bác sĩ khϊếp sợ.
Trên người vẫn đầy vết băng bó nhưng Tần Mặc bỗng nổi lên cảm giác ghét bỏ nơi đây, anh lao ra ngoài. Không biết đường chỉ biết dáo dác rồi bước đi vội vã. Cơ thể to lớn chỉ chăm chú nhìn phía trước mà vô tình đâm sầm phải ai đó.
“Aiza, đau quá.”
Giọng nói mềm mại, nữ tính vang lên. Tần Mặc cũng bị ngã vật ra từ cú va chạm vừa rồi. Anh rít nhẹ một tiếng đau đớn, máu thấm qua lớp băng gạc.
Đằng sau một nhóm y bác sĩ chạy tới, trên tay người còn cầm theo kim tiêm. Tần Mặc thấy họ lại gần liền thu mình sợ hãi. Khua tay lung tung không cho ai lại gần.
Tiểu Hy lồm cồm bò dậy, nhìn một màn náo loạn trước mắt.
“Mau giữ cậu ta lại.”
Họ cứ túm lại muốn khống chế người đàn ông kia. Anh ta có nước da màu đồng khoẻ khoắn, thân hình cao lớn quá khổ với chiếc áo bệnh nhân, khuôn mặt góc cạnh rất đẹp, anh ta hoảng loạn một cách bất lực. Chỉ biết dùng tay ngăn cản họ, máu còn không ngừng thấm ra lớp băng.
Tiểu Hy có chút thương xót, đưa tay ra cản lấy họ.
“Mọi người đừng tiêm anh ấy, anh ấy có vẻ rất sợ tiêm.”
Họ nhìn nhau khó xử. Cô nắm lấy tay của Tần Mặc trấn an: “Không sao đâu, họ lo lắng anh bị đau thôi.”
Tần Mặc khựng lại, ngơ ngác nhìn cô rồi lại nhìn nhóm y bác sĩ. Anh ỉu xìu cụp mắt xuống ngoan ngoãn. Cô dìu anh đứng dậy.
“Vết thương của anh rách ra rồi mau đi theo bác sĩ băng lại đi.”
Anh gật nhẹ đầu, rất vâng lời. Nhưng khi cô toan rời đi thì lại nắm chặt áo cô không rời. Cô nói thế nào anh vẫn cứ bày ra bộ dạng ngu ngơ mà bám chặt lấy cô.
Vậy là cô lại đành theo anh vào phòng để bác sĩ kiểm tra. Loáng thoáng cũng hiểu được một chút tình hình. Người đàn ông này người đầy vết thương nằm ở vệ đường được tài xế taxi tốt bụng đưa vào viện. Tỉnh dậy thì đã biến thành một đứa trẻ ngu ngơ thế này.
Anh được bác sĩ truyền nước và dặn dò nghỉ ngơi. Cô thấy mình hết tác dụng, nhặt áo khoác lên định rời đi. Nhưng chỉ vừa thấy cô khoác áo, Tần Mặc đã bật dậy, chạy lại kéo cô lại, lắc đầu, khiến kim truyền tuột ra.
Anh cứ không nói năng gì, chỉ nắm lấy cô thật chặt, nói thế nào cũng không buông.
Tiểu Hy có chút ngại ngùng, cô đẩy tay anh ra, vội chạy ra ngoài, cô cảm giác nếu chần chừ thêm nữa sẽ phải gánh một trách nhiệm rất lớn.
Tần Mặc bị cô hất ra, sửng sốt chạy đuổi theo. Cô vào thang máy, bấm đi xuống, Tần Mặc đuổi tới nhưng không kịp, thảng thốt, đáng thương nhìn theo cô. Ánh mắt chứa đầy sự mất mát, hoảng sợ.
Tiểu Hy gõ đầu mình để xoá đi hình ảnh tội nghiệp ấy. Ra đến cổng, tâm tình lại có chút không đành lòng, có thể anh cũng đáng thương giống cô. Trời xui đất khiến cô lại dứt khoát quay trở lại.
Tần Mặc vẫn không rời đi, ngồi bó gối trước của thang máy như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
"Sao không ngồi lên ghế, dưới đất rất lạnh."
Tần Mặc thất thần, nắm lấy tay cô tựa vào, nghẹn ngào nói bằng khẩu hình miệng: "Sợ."
Tiểu Hy thở dài, kéo anh đứng dậy, vén mái tóc rối bời của anh gọn gàng lại. Anh ta cũng không có ai thương, cũng bị người khác đánh đập đến bị thương nặng thế này, cô thấu hiểu điều này cô đơn và khổ sở tới nhường nào.
Tần Mặc nắm lấy một góc áo cô, cúi gằm mặt xuống giấu đi cảm xúc của mình. Đôi vai vẫn không ngừng run rẩy, dường đang rất sợ gì đó.
Vạch ngăn cách
Một tiếng thở dài thườn thượt trước sở cảnh sát, nam nhân cao lớn nhìn cô cười tới sáng ngời, còn không ngừng ôm lấy cánh tay cô.
Tại sao một người lớn như này lại không có thông tin lý lịch gì? Tại sao chưa tìm ra thì không hỗ trợ chỗ ở cho người ta? Còn cả người này nữa, mất trí nhớ liền coi cô như người thân bám lấy rồi hào hứng kêu về nhà thôi.
"Anh không thể theo tôi về nhà được, sao tôi có thể bao nuôi ăn được chứ." Trời ơi, cô cũng chỉ là sinh viên nghèo, bị lạc mất cha mẹ, phải tự kiếm sống trang trải.
Tần Mặc chỉ nghe thấy một ý là không được ở cạnh cô, mặt lập tức tủi thân, mắt rưng rưng. Tiểu Hy đưa tay che mắt anh lại, đừng có dùng biểu cảm đáng thương ấy nhìn cô, cô chịu không nổi. Anh lẽo đẽo theo cô về nhà, đóng cửa lại rồi anh vẫn không rời đi, anh ngồi trước cửa phòng trọ thật ngoan ngoãn.
Anh không nói gì, chỉ ngồi yên lặng ở đó, thỉnh thoảng lại ngó xem cô có xuất hiện không. Biết điều như vậy lại càng khiến người ta đau lòng.