Tàn Tồn

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ta đã yêu ngươi nhưng sợ không giám nói ra sợ nói ra Ta sẽ lập tức chết đi Nhưng càng sợ hơn sau khi ta đi như vậy Sẽ không còn ai yêu ngươi giống như ta đã từng Ngay từ đầu ‘ Ta yêu Ngươi ’ không chỉ …
Xem Thêm

Chương 17
Liên hoan vừa mới bắt đầu đã thấy nhàm chán, Lăng Nguyệt Vụ muốn dùng bàn tay trái bé nhỏ của mình nhẹ gắp thức ăn lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn ngáp từ nãy giờ, nhưng Lăng Sương Nhược nói phải đợi mọi người đến đủ mới có thể động đũa. Lăng Nguyệt Vụ không nhất thiết phải cùng với đám người kia, chỉ vì tay phải của hắn bị thương vẫn chưa lành, tay trái vô lực rất khó sử dụng đũa, chỉ có thể kiềm chế cơn đói trong chiếc bụng nhỏ bé cùng ngồi chờ với Lăng Sương Nhược.

Tay trái trắng nõn thưởng thức mái tóc đen dài buông trước ngực Lăng Sương Nhược, cuốn một cuộn rồi lại một cuộn, như thế nào cũng không muốn thắt. Hình như đùa giỡn thế này đã trở thành nghiện, vô tư dùng sức kéo xuống làm cho Lăng Sương Nhược phát đau, đỉnh đầu truyền đến hơi thở hàn băng Lăng Nguyệt Vụ cũng không phát hiện, tiếp tục chơi, dù sao hắn cũng chưa bao giờ để ý đến ý kiến của ai, mỗi lần đều lôi kéo Lăng Sương Nhược đến đau nhức Lăng Sương Nhược cũng không mắng hắn, hắn vốn không biết loại cảm giác này được gọi là dung túng.

Tất cả mọi người ngồi nghiêm chỉnh, hơi thở không dám mạnh hơn, Lăng Sương Nhược ngồi ở vị trí chủ toạ lộ ra khí thế bức người, cũng chỉ có Lăng Nguyệt Vụ dám không phòng bị, vùi vào ngực hắn chơi đùa với tóc.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên có người đi vào trong phòng thông báo. “Bẩm báo cung chủ, Nguyệt Phong sơn trang trang chủ cầu kiến.”

“Mời hắn vào.”

Mọi người vẫn chưa bừng tỉnh ra, bọn họ nguyên bản chỉ biết đêm nay sẽ có một vị khách quan trọng đến. Nhìn chằm chằm chằm Lăng Nguyệt Vụ hào hứng tiếp tục thưởng thức tóc phía trước, thở không ra hơi, có người nói tóc thực bẩn, nhưng hắn không cho là như vậy.

Tóc Lăng Sương Nhược thật mềm thật êm sờ rất dễ chịu, có người nói khi tóc vừa mềm vừa êm như thế, có lẽ vài ngày không gội. . . . .

Đột nhiên nghĩ đến trước kia đã từng coi một quyển tạp chí vớ vẩn viết cái gì đó, Lăng Nguyệt Vụ bất ngờ ngẩng đầu, nói câu đầu tiên trong vòng ba ngày, lập tức cũng làm cho tất cả mọi người ở đây muốn đem hắn chôn luôn cho rồi.

“Mấy ngày không gội đầu?”

Đồng âm non nớt đột nhiên vang lên câu hỏi bình thản, trong đại sảnh im lặng chỉ còn tiếng hít thở không khí đồng đều, có người mắt trợn trắng, có người lén chùi mồ hôi, có người chuẩn bị sẵn tâm lý nhìn thấy máu, có người tính toán thay Lăng Nguyệt Vụ nhặt xác, dần dần, đa số đều chờ Lăng Sương Nhược đem vị đại nhân trong lòng chặt làm tám khúc, bình thường những người như vậy đều là lòng dạ xấu xa, tâm tư bất lương.

Lăng Sương Nhược kỳ thật cũng rất muốn không nghe thấy thanh âm của người đang ngồi trong ngực mình, nhưng chết tiệt sao lại rõ ràng như vậy. Mắt lạnh chuyển đến, cúi đầu nhẹ nhàng thở dài, xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn, lập tức, mọi người đồng thời cùng ngừng lại hô hấp, không chớp mắt nhìn chằm chằm bàn tay Lăng Sương Nhược đang đặt trên đầu Lăng Nguyệt Vụ.

Đôi mắt to đen bóng của Lăng Nguyệt Vụ vẫn như cũ không hề dao động, chống lại đôi mắt đẹp sắc bén của Lăng Sương Nhược, Lăng Sương Nhược nhẹ nhàng lộ ra biểu tình, lại vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ nhắn của hắn. Câu nói đầu tiên trong vòng ba ngày lại hỏi hắn mấy ngày không gội đầu, trong cái đầu nhỏ như quả dưa này đang nghĩ cái gì?

“Sáng hôm nay mới vừa gội qua.”

Câu trả lời làm cho tim mọi người gần nhảy ra lại là như vậy, năm đại môn chủ không thể không bội phục tiểu quỷ trong ngực hắn, tính tình cung chủ khi nào trở nên tốt như vậy, vừa rồi trước khi đến nhà ăn còn vô cùng kém mà.

Cảm giác bàn tay đặt trên đầu mình vừa dài vừa lớn, cho tới bây giờ chưa từng thử qua cảm giác này, Lăng Nguyệt Vụ nhìn thấy những sợi tóc suôn mềm trơn bóng trong tay, bàn tay nhỏ bé nắm lấy lại ngẩng đầu lên nhìn, ý rất đơn giản, hắn hiểu được. Dựa đầu vào trong lòng Lăng Sương Nhược, thì ra không phải vài ngày không gội đầu, trên tóc phát ra hương bạc hà phiêu bồng giống như thân thể, hắn thích mùi hương này.

Lăng Sương Nhược buông bàn tay vỗ về đầu hắn, chuyển qua đặt trên bả vai nho nhỏ làm cho hắn càng thêm thoải mái dựa vào trong ngực mình. Tiểu quỷ này làm hắn thật sự không hiểu, một câu có thể thay đổi sắc mặt của mọi người, một câu có thể làm cho người trở tay không kịp, Lăng Sương Nhược lông mi hơi hướng lên phía trước.

Tuyết Lộ cùng với bốn vị môn chủ đánh mắt với nhau, cùng hướng về phía Lăng Sương Nhược đang có tín hiệu đặc biệt, ý bảo người gần tới cửa.

Tiếng bước chân từ xa tới gần, đồng thời cũng làm cho mọi người ở đây nhẹ nhàng thở một hơi, kể cả người nhà của Lăng Sương Nhược cùng với các vị bằng hữu, Dương tử phu tử bình thường ít đi lại trong Lăng Lạc cung cũng đến, đây quả thật là một bữa tiệc tiếp đãi không tồi.

Chỉ thấy Thanh Y cùng bốn vị môn chủ đứng lên hướng tới người phía trước ôm quyền, trên mặt hiện lên nụ cười tiếp khách, “Lâm trang chủ đường xa mà đến, không có từ xa tiếp đón, không bằng trước ngồi xuống dùng bữa tối.”

Người đến là một nam nhân ước chừng ba mươi tuổi, bên người hắn còn có một thiếu niên nhìn khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, cùng với trong tay hạ nhân là một tiểu cô nương ước chừng sáu bảy tuổi, nam nhân này chính là Phong Nguyệt sơn trang trang chủ Lâm Mộ có thế có lực trong chốn võ lâm.

“Ha hả, đâu có đâu có, Lăng cung chủ, đã lâu không gặp.”

Lăng Sương Nhược ngồi ở ghế trên chưa đứng dậy, đối với người tới hơi gật đầu, ngữ khí vẫn duy trì lạnh lùng vốn có, nhưng khi trả lời Lăng Nguyệt Vụ lại là thản nhiên ôn nhu, “Lâm trang chủ nếu đã đến Lăng cung chủ, thì sẽ lệnh cho hạ nhân chiêu đãi thật tốt, Thanh Y, Lam Lợi, truyền lệnh xuống, không được đối Lâm trang sơn sơ suất.”

“Dạ, cung chủ.” Thanh Y đứng bên cạnh Lâm trang chủ xác nhận.

Lâm Mộ hơi hơi sửng sốt sau đó cười nói, “Lăng cung chủ, thực ngượng ngùng, tới quý phủ quấy rầy vài ngày, vị này chính là tiểu nhi Lâm Văn Sanh, vị này chính là tiểu nữ Mai nhi.” Giới thiệu xong, hạ nhân dẫn bọn họ đi đến chiếc bàn trống ở phía trước.

Lăng Sương Nhược thản nhiên gật đầu, mà Lăng Nguyệt Vụ dựa đầu vào ngực Lăng Sương Nhược, chưa nâng lên một lần, hắn bụng đã sớm đói, không muốn động đậy, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện ong ong với nhau làm cho hắn ngay cả nhắm mắt lại cũng không muốn.

“Lâm trang chủ lần này đi tới Hàm Dương là vì chuyện gì?”

Thanh Y ngồi bên người hắn đạm cười mở miệng, cung chủ còn chưa hạ lệnh dùng cơm đương nhiên không thể động đũa, cũng chỉ có thể ngồi tâm sự, mà cung chủ lại không thích nói chuyện với người khác, việc này liền rơi xuống cho bọn họ gánh.

“Thanh công tử, tại hạ lần này đi tới Hàm Dương đương nhiên là vì trợ giúp võ lâm tiêu diệt Nhật Hồng giáo, không biết Lăng cung chủ đối với Nhật Hồng giáo có suy nghĩ gì, nghe nói Nhật Hồng giáo giáo chủ vì Lăng cung chủ làm không ít chuyện.”

Lăng Sương Nhược nâng mắt lạnh đảo đến trên người Lâm Mộ, cũng không mở miệng, chỉ lấy ánh mắt lệnh năm môn chủ nhanh chóng nói sang chuyện khác, Lăng Nguyệt Vụ nghe đến ba chữ Nhật Hồng giáo trái lại lấy được chút tinh thần, nhưng chỉ là một chút, muốn nghe một chút mà thôi.

“Lâm trang chủ, chuyện Nhật Hồng giáo ngày sau sẽ lại nói, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết vấn đề của bụng chúng ta, dùng cơm trước được không?”

Lâm Mộ trong mắt hiện lên mỉm cười, xem ra Lăng Sương Nhược cùng Đồng Phượng quả thật có điểm gì đó, gật đầu lên tiếng, “Đồng ý đồng ý, Lăng cung chủ, tại hạ liền quấy rầy.”

“Ân, dùng cơm.”

Lăng Sương Nhược sau khi nói xong liền tự mình gắp rau xanh ở phía trước để vào trong chén, nhưng tiếp theo đó là đặt vào trong miệng đứa bé trong ngực mình, vô cùng dịu dàng đặt vào trong miệng hắn. Đại bộ phận Lăng Lạc cung mọi người đều choáng váng nửa ngày, bọn họ đương nhiên biết kẻ điên tứ thiếu gia bị thương, nhưng lại không nghĩ đến cung chủ tự mình đúc người này dùng cơm, mức độ kinh ngạc này không thể so sánh được khi nghe tuyên bố của Đồng Phượng đối với Lăng Sương Nhược.

Lâm Mộ cùng đứa con bên người hắn đều lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn động tác Lăng Sương Nhược, trong chốn giang hồ không phải truyền rằng Lăng Sương Nhược gϊếŧ người không chớp mắt, đối với hài tử của mình lại lạnh lùng vô cùng, đặc biệt chán ghét nam hài hay sao? Nhưng hiện tại ai có thế giải thích hiện tượng trước mắt?

Hai phụ tử nhìn nhau, không dứt.

Lăng Nguyệt Vụ mặt nhăn nhíu nhìn chằm chằm nước canh trong chén, rồi nhìn chiếc thìa trong tay Lăng Sương Nhược, ngẩng đầu dùng tay trái đẩy ra tay hắn, đôi mắt đẹp của Lăng Sương Nhược nhăn lại nhìn Lăng Nguyệt Vụ. “Mới uống có một ngụm.”

Lăng Nguyệt Vụ nhìn hắn lắc lắc đầu, chỉ nhắm chặt miệng không uống.

“Không uống điều độ sẽ không cao.”

Lăng Nguyệt Vụ không phải ngu ngốc, những lời dụ dỗ con nít này căn bản không thích hợp với hắn, đầu quay qua một bên ý nói không uống là không uống.

“Lăng Nguyệt Vụ, ngươi lại không nói.”

Mọi người lẳng lặng vùi đầu ăn cơm tầm mắt lại đặt trên người bọn họ, Lâm Mộ phụ tử vẫn không biết tình huống trước mặt, trong nhà ăn một mảnh yên tĩnh, tứ thiếu gia này cũng quá làm càn, ỷ vào cung chủ cưng chiều hắn.

Nhưng tất cả các hạ nhân đều nghĩ, sự cưng chiều này sẽ không lâu, cung chủ bao giờ lại cưng chiều một đứa nhỏ đấy nhỉ. . . . .Hình như là chưa từng.

“Lăng cung chủ, đây là con ngài?” Lâm Mộ chưa từng nghe nói Lăng Sương Nhược có ba người con trai, nhưng vừa rồi chăm chú nhìn vài lần, phát hiện quả thật đứa bé trong ngực hắn chính là người con trai thứ ba, xuất hiện từ khi nào?

Buông chiếc thìa trong tay, muốn trả lời câu hỏi của Lâm Mộ, nhưng lại có người trả lời nhanh hơn hắn, chính là Lăng Nguyệt Vụ quay đầu sang một bên không chịu uống canh, canh này thật tanh.

“Không phải.”

Đồng âm non nớt lại vang lên, gió lạnh lại gào thét, mùa thu còn chưa qua mùa đông lại ập tới. Lăng Sương Nhược lúc này ánh mắt sâu xa, tay ôm Lăng Nguyệt Vụ trở nên cứng ngắc. Lăng Nguyệt Vụ nắm chặt hai tay, miệng vết thương chưa hoàn toàn khép lại ở tay phải chậm rãi chảy ra tơ máu. Trong nhà ăn lại bắt đầu trở nên im lặng, tựa hồ ngay cả cây kim rơi xuống đất đều có thể nghe thấy.

Đã từng, có người nói với hắn: Ngươi cho tới bây giờ sẽ không có cha mẹ, ngươi không phải là con của bất luận kẻ nào, ngươi vĩnh viễn đều chính là một người, vĩnh viễn đều là một đứa trẻ không ai cần.

Từ đó về sau, hắn đi theo bên cạnh người kia, làm chuyện gì cũng chỉ có gϊếŧ người, cũng chỉ có gϊếŧ người mới làm hắn biết được bản thân đang sống.

Thêm Bình Luận