Chương 1
Một ngày tháng chín, khu nam sân bay thủ đô tinh.
Liên tục 15 năm là bài danh thứ ba trước hàng trăm triệu trạm hàng không buôn bán tính bằng tấn của Liên Bang, sân bay khu nam mười năm trước lại có phát triển mới, chẳng những khai thác khu vực gấp bội, lại tham gia vào hàng tuyến của toàn bộ Liên Bang. Dùng ngôn ngữ thông tục mà nói thì là chỉ cần đến nơi đây là có thể đi bất luận chỗ nào của Liên Bang—-chính trị, văn hóa toàn Liên Bang tại trung tâm thủ đô tinh, chính là có giao thông phát đạt như vậy.
Nhìn từ trên máy bay chỉ có nhìn thấy hình dáng bên ngoài nhưng không cách nào cảm thán từ bên trong, mà thật sự nhìn bên trong ngoài ca ngợi cũng không có cảm giác gì khác. Đứng ở đại sảnh rộng lớn như ba năm sân vận động, Vinh Tranh nhịn không được có chút rung động bái phục người tạo nên cảnh tráng lệ nơi đây.
Hắn ngẩng đầu nên nhìn về phía bầu trời trên nóc nhà trong suốt rất cao kia, bầu trời bên ngoài màu xanh lam thập phần mỹ lệ, trong trí nhớ của hắn cũng không có cảnh sắc mỹ lệ như vậy.
Chỉ là hết thảy qua đi, vô luận là chính mình kiếp trước hay là Vinh Tranh đã qua đời. Hắn bán hết tất cả gia sản có trong tay mua một vé máy bay đi đến thủ đô tinh, vì cùng vài thứ kia triệt để xa cách, một lần nữa bắt đầu tân nhân sinh.(cuộc sống mới)
Đúng vậy, hắn là Vinh Tranh lại cũng không chỉ là Vinh Tranh. Cảm xúc dưới đáy lòng nói cho hắn, trái đất vạn năm trước kia mới là cố hương của hắn, thế nhưng ký ức của Vinh Tranh lại cho hắn biết, hắn chẳng những không có biện pháp mà hiểu có biết bao nhiêu nhà khoa gia vô pháp nghiên cứu thành công xuyên việt thời không, càng không có khả năng trở về trên thân thể đã chết kia. Tại lúc Vinh Tranh mở mắt ra, “Hạ Minh Ngạn” cũng đã chết.
Loại chuyện tao ngộ trùng sinh đến tương lai này, các nhà triết học khẳng định sẽ một phen suy xét ý nghĩa vũ trụ, nhóm văn học gia có khả năng tần phát linh cảm, nhưng “Hạ Minh Ngạn” lại thản nhiên tiếp nhận ký ức đại não lưu lại, không cần ba ngày liền quyết tâm lấy thân phận Vinh Tranh và phương thức khác tiếp tục sinh mệnh của chính mình.
Ít nhất hắn còn sống, này không có gì không tốt.
Nữ nhân viên phục vụ trên mặt đất như đã gặp nhiều loại người đến từ các nơi khác, mang theo một tia tiếu ý chân thành tiến lên hỏi: “Tiên sinh, xinh hỏi có cái gì có thể giúp ngài không?”
Vinh Tranh ngẩng đầu lên, tóc dài chưa kịp sửa lại cũng không thể che nổi dung nhan tuấn mỹ của hắn, thân thể 18-19 tuổi ở giữa thiếu niên và thanh niên có một loại đẹp trug tính mơ hồ. Áo sơ mi cởi bỏ cúc trên lộ ra xương quai xanh tinh xảo và một điểm hồng chí(mụn ruồi đỏ) giữa xương quai xanh. Hắn giống như buồn rầu nhíu mày lại vừa đúng lúc hiện lên thần sắc mê mang có thể dẫn phát lòng tốt của phụ nữ, ngữ khí trầm thấp nói: “Tôi lần đâu đến nơi này, giống như….Không biết nên đi nơi nào để tìm nơi tôi muốn đi.”
Thanh âm mỹ thiếu niên êm tai dễ nghe, nữ nhân viên nhẫn nại kích động nơi đáy lòng, trong nháy mắt ánh mắt đều tỏa sáng, tràn đầy nhiệt tình chủ động nói: “Có thể nói cho tôi biết ngài muốn đi đâu không? Giao thông nơi này thật thuận tiện, bên ngoài chính là bến tàu điện ngầm, nơi nào cũng có thể đi.”
Vinh Tranh nói: “Cảm ơn, tôi chính là muốn đi Đại học Tổng hợp Liên Bang, nên đi như thế nào?”
Đại học Tổng hợp Liên Bang? Nguyên lai là tân sinh a. Nữ nhân viên nghĩ nghĩ lại kỳ quái hỏi: “Tôi nhớ rõ, lúc này hàng năm, hội học sinh đại học bên kia đều sẽ tổ chức người và xe đến các sân bay lớn đón tân sinh, ngài không biết sao?”
Nguyên lai là như vậy, Vinh Tranh cười giải thích: “Bên trong sổ tay tân sinh đích xác có ghi, chỉ là sân bay quá lớn, tôi không biết có thể tìm họ ở đâu.”
Nữ nhân viên sáng tỏ gật đầu, thập phần quen thuộc chỉ một phương hướng: “Mấy ngày nay tân sinh rất nhiều, lúc này hàng năm sân bay đều sẽ chuyên môn sáng lập một nơi tiếp đãi, hôm nay là một ngày cuối cùng, ngài tới thật là đúng lúc.”
Vì gom đủ tiền vé máy bay sang quý, Vinh Tranh có thể bắt kịp tới vào ngày cuối cùng thực không dễ dàng, hắn không nói gì thêm, chỉ đơn giản nói lời cảm ơn, kéo vali hành lý to lớn theo hướng nữ nhân viên chỉ mà đi.
Đi chưa được mấy bước quả nhiên thấy mấy bảng chỉ dẫn. Thủ đô tinh có các vài trăm loại đại học, quả thật cũng phải lưu ra một nơi để chuyên môn tiếp đón tân sinh, hắn rất nhanh tìm thấy nơi tiếp đãi của Đại học Tổng hợp Liên Bang. Không biết có phải là đại học tiếng tăm lừng lẫy hay không, nguyên nhân tổng thực lực trước mười toàn Liên Bang mà nơi tiếp đãi này thiết kế phá lệ khí thế, cực lớn so với một ít giáo viện phổ thông.
Ngay cả biểu ngữ tiếp đãi trên người nữ sinh cũng là dáng dấp tự tin cực phú, nhìn thấy thư trúng tuyển nhập học Vinh Tranh đưa qua, thân thiết nghênh đón hắn: “Hoan nghênh đến thủ đô tinh.”
Vinh Tranh xoát xong thẻ thân phận của mình, trên máy bộ đàm hiện lên tư liệu đơn giản của hắn, nữ sinh kia đầu tiên không để ý nhìn lướt qua, sau đó hốt nhiên trừng to mắt, không thể tin nhìn kỹ lại một lần nữa, khi ngẩng đầu lên sắc mặt đã biến hóa, thái độ cũng hàm hồ có chút qua loa.
Vinh Tranh buồn cười trong lòng, chỉ giả đò không thấy, lại điền xong tờ đơn lấp tức bị đưa đến trên một chiếc xe huyền phù bên cạnh, chiếc xe này là loại hình vận chuyển hành khách cỡ nhỏ, có thể chứa mười người. Vinh Tranh ngồi bên cạnh cửa sổ, trong lòng không chút dao động, trên tay lại hơi phất qua phất lại thẻ thân phận của chính mình.
Hắn loại bỏ hết các mục ghi lại trên đó, tên tuổi, giới tính nam, ngày tháng năm sinh, hộ tịch và nơi cư trú còn có một hạng mục mà thế giới tương lai vô cùng lưu ý.
Gien!
Năm 907x lịch Liên Bang thế giới, gien quyết định hết thảy, bao gồm đời của một người. Vì tác chiến với trùng tộc ngoại tinh, bảo hộ duy trì sinh hoạt nhân loại, hết thảy đều tôn sùng quân sự là sự vụ giữ vị trí trọng yếu, quân nhân cũng trở thành nhóm chức nghiệp được dân chúng ủng hộ. Tuy rằng quân chính phân chia nhưng quân đội lại có được quyền lực quản chế tối cao thời chiến. Bên trong nghị viện Liên Bang, phái quân đội cũng chiếm hơn phân nửa số ghế, tay cầm quyền cao.
Tại bối cảnh này, 400 năm trước, sơ đồ gien nhân loại đã hoàn toàn bị cởi bỏ lớp vỏ huyền bí, gien không phải là hạng mục nghiên cứu cao cao tại thượng trên tay nhóm nghiên cứu mà trở thành kỹ thuật có thể thực hành trong bệnh viện. 390 năm trước, nghị viện Liên Bang lấy ưu thế mỏng manh thông qua kế hoạch ưu hóa gien anh tài. Từ nay về sau, gien hoàn mỹ trở thành khả năng có thể tồn tại.
Vô số nhân loại ưu tú thông qua kế hoạch này bị đào tạo, từ đào tạo gien bọn họ liền trở nên hoàn mỹ, tố chất thân thể ưu việt, cái gọi là tế bào thấp kém bị trừ bỏ từ ban đầu. Bất luận là một cái, chỉ cần trưởng thành, dấn thân vào xã hội trở thành nhân vật tinh anh. Gần 400 năm qua, chính phủ Liên Bang đã trải qua nhiều lần đổi mới, nhóm tinh anh từ đó trở thành thống trị.
Nhưng mà cho tới nay cũng có phái bảo thủ phản đối cái “Kế hoạch tạo người” này. Bọn họ cho rằng này là xúc phạm lĩnh vực của thần, càng làm chi sinh hoạt khuyết thiếu lạc thú, xúc phạm nhân quyền, đồng thời cũng đưa ra vấn đề ai cũng không thể khống chế được: sinh mệnh được sinh ra thần thánh mà thần bí, chuyện mang thai này, trừ phi là triệt để tránh thai bằng không như thế nào khống chế?
Trong lúc đấu tranh kéo dài, phái danh nghĩa nhân loại tiến hóa cuối cùng thỏa hiệp cho phép cha mẹ tự do chọn lựa. Thế nhưng lại vẫn đề xuất đề nghị có thể nói là
giảo hoạt: nếu cái thai thứ nhất sinh ra đứa con có gien thiếu hụt, có thể coi đây là nguyên do đến bệnh viện làm miễn phí gien ưu hóa cái thai thứ hai.
Thực rõ ràng, Vinh Tranh là cái thai thứ nhất không hoàn mỹ, càng phức tạp hơn là, hắn không phải là trưởng tử, còn là co riêng. Hắn và em trai cùng cha trong gia đình kia sinh nhật chỉ vỏn vẹn chệnh lệch mười ngày. Thân là đứa con không được chờ mong sinh ra lại là gien thiếu hụt, Vinh Tranh cơ hồ vừa sinh ra liền bị vứt bỏ.
Vinh gia là đại gia tộc của Linh Khải tinh, con riêng là chuyện tổn hại danh dự biết bao. Mẹ đẻ Vinh Tranh bất quá chỉ là người được bao dưỡng, lại vụиɠ ŧяộʍ mang thai còn một mình sinh hạ, càng đánh vào mặt mũi cha của Vinh Tranh. Sau khi sinh chỉ có lúc xét nghiệm gien là đến nhìn mẹ con hắn một lần, biết được Vinh Tranh là gien thiếu hụt, có 73% khả năng có thể cận thị và hen suyễn cùng với bệnh tật sau này liền không có xuất hiện qua.
Chỉ là vì chung quy cũng là con cháu Vinh gia mới báo sẽ cung cấp chi phí sinh hoạt cho đến khi trưởng thành 18 tuổi. Mẹ Vinh bị đả kích tinh thần này dần dần không bình thường, khi Vinh Tranh 13 tuổi bị tai nạn giao thông mà mất, người hậu sự chỉ có một mình Vinh Tranh.
Trong hoàn cảnh như vậy mà lớn lên, tính cách Vinh Tranh trở nên hướng nội, quái gở, độc lai độc vãng không có bạn bè, lại liều mạng học tập, thành tích nổi trội xuất sắc thi đậu đại học tổng hợp ở thủ đô tinh, vì ly khai Linh Khải tinh, không liên quan đến Vinh gia.
Hiện giờ, Vinh Tranh đứng ở thủ đô tinh đã đạt thành tâm nguyện, ngực vẫn luôn bồi hồi sầu bi nhợt nhạt cùng không cam tâm kia đã biến mất vô tung.
Bên trong xe huyền phù dần ngồi đầy, Vinh Tranh tùy ý lướt qua, mấy khuôn mặt trẻ nhà giàu mang tính trẻ con tinh thần phấn chấn, người người đều mang khát khao, hưng phấn đối với cuộc sống đại học, hắn hai thế làm người lại cũng không có học qua đại học bị lây nhiễm cũng có chút chờ mong.
Xe vừa muốn khởi động, một nam sinh lớn tiếng hô to bắt kịp, thở hồng hộc tiến vào, đưa mắt đảo qua tùy tiện ngồi cuống ghế trống bên cạnh Vinh Tranh, bất chấp mồ hôi ướt đẫm, vươn tay lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Xin chào, tôi là Tống Tử Võ!”
Nam sinh tươi cười dương quang, anh tư bừng bừng là loại hình khiến người cực dễ có hảo cảm, một lần giới thiệu, Vinh Tranh cũng không khỏi mỉm cười: “Xin chào.”
Hai người bắt chuyện, bởi vì nguyên nhân năm nhất đại học không phân chuyên ngành, bọn họ cũng không biết đối phương sẽ tới hệ viện nào, nhưng đại đa số đã có lựa chọn trong lòng, Tống Tử Võ khẩn cấp thẳng thắn nói: “Tôi vẫn muốn đi tiền tuyến sát quân trùng tộc đáng chết. Nhưng là cư nhiên không qua trưng binh, không có biện pháp mới lên đại học, đợi sang năm tôi muốn đi y viện báo danh, làm bác sĩ mà nói chỉ cần có lệnh điều động nói không chừng cũng có thể đi chiến trường.”
Vinh Tranh có rất nhiều chuyện không biết, ngôn ngữ cũng cẩn thận, chỉ không dấu vết lộ tin tức, không khỏi hỏi hắn về trùng tộc chưa gặp bao giờ.